• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 37: Quảng trường truyền tống.

Lạc Anh đi khuất, Đồ Khai Nguyên không có tâm tình tiếp tục nghe nhạc. Vừa nghĩ đến Thông Thiên lão tổ là Đồ Khai Nguyên thấy tức.

Đồ Khai Nguyên nhỏ giọng nói:

– Không biết tên khốn Thông Thiên lão tổ từ đâu chui ra, cũng có chút khả năng, trận pháp thủ hộ nào nổi tiếng đều bị hắn phá hỏng. Nhưng mà . . . Hừ, may mắn Thông Thiên lão tổ không đến gây rối trận tháp của gia gia, không thì . . .

Đồ Khai Nguyên đứng dậy trút giận, huơ mấy cái với không khí, quát:

– Ui chao, cha nó, gia gia không tin không đùa chết gà con nhà ngươi! Đánh chết gà con, cho ngươi vênh váo!

* * *

Giữa trưa mặt trời nóng cháy, ánh nắng gay gắt nung mặt đất tuyên bố địa vị bá chủ của mình.

Trần Lạc ra khỏi một khoáng động hoang vu sau núi Tiểu Kim Câu học viện, hắn chỉ mặc cái quần, người ướt đẫm mồ hôi. Trần Lạc nhìn mặt trời treo cao chỉ muốn giơ ngón giữa chửi má nó.

Mấy ngày nay Trần Lạc điên cuồng tu luyện, tuy rằng Oai Vũ Vô Tướng Quyền, Tàn Ảnh Tam Động chưa tới giai đoạn viên mãn nhưng linh lực sáu mạch đã thông, đánh ra linh lực cuồng bạo hơn trước kia. Bây giờ Trần Lạc đối đầu với vu sư sơ cấp vào cảnh giới thứ hai, mở ra linh hải cũng không sợ.

Làm Đồ Khai Nguyên vui sướng hơn là tinh thần lực yếu ớt đang dần hồi phục, bây giờ có thể miễn cưỡng bày mấy trận pháp nhỏ. Trần Lạc tin tưởng hắn sẽ sớm phát huy bình thường, một khi hắn hoàn toàn hồi phục là có thể tự bày trận pháp phụ trợ tu hành, tiến bộ càng nhanh.

Mấy tháng qua Trần Lạc đã tìm hiểu được nguyên nhân tinh thần lực suy yếu. Lúc trước Trần Lạc hư vọng chi hỏa thường xuyên rèn luyện linh hồn dẫn đến, bây giờ tần suất rèn luyện không lớn như vậy, tinh thần lực dần hồi phục.

Linh hồn là căn nguyên của con người.

Dù là linh lực hay tinh thần lực đều đến từ linh hồn, là một loại tiềm năng linh hồn. Điều khác biệt duy nhất là linh lực cần hấp thu thiên địa linh khí ngưng tụ, tinh thần lực thì cần minh tưởng tụ tập lại.

Trong Huyền Hoàng thế giới tu linh lực thành tựu đại nghiệp vu sư, tu tinh thần lực thành tựu đại nghiệp trận pháp.

Ăn cơm trưa xong Trần Lạc quay về tắm rửa, suy nghĩ nên tiếp tục tu luyện hay ngủ một giấc thì thấy Ngưu Manh vội vã chạy về.

Ngưu Manh trông thấy Trần Lạc, lên tiếng chào.

Ngưu Manh chợt nghĩ điều gì, hỏi:

– Trần Lạc, ngươi có nghe nói gì chưa?

– Nghe cái gì?

Trần Lạc nhìn biểu tình Ngưu Manh hưng phấn, tò mò hỏi:

Ngưu Manh hưng phấn đến cơ bắp toàn thân run run:

– Ma thú trong rừng nhỏ bắt đầu triều bái!

Trong thiên địa nhân loại không phải sinh linh duy nhất, trừ nhân loại ra có rất nhiều tồn tại kỳ lạ khác, ma thú nằm trong số đó. Ma thú có hình thể khổng lồ, không chỉ sức mạnh lớn vô cùng mà trời sinh ẩn chứa ma lực, rất là hung mãnh.

Trần Lạc biết ma thú nhưng rừng cây nhỏ Ngưu Manh nói thì chưa từng nghe qua.

Trần Lạc hỏi:

– Trường Tín thành chúng ta có rừng cây nhỏ? Sao ta chưa nghe nói bao giờ?

Trán Ngưu Manh nổi gân xanh, giải thích rằng:

– Là Tùng Lâm Tiểu Linh Giới.

Trần Lạc lúng túng vỗ đầu, hắn biết Tùng Lâm Tiểu Linh Giới, hắn rất quen thuộc với nó vì lúc nhỏ theo sư phụ ở bên trong một thời gian dài.

– Bây giờ ma thú trong Tùng Lâm Tiểu Linh Giới bắt đầu triều bái, ngươi đi không?

Ma thú có thói quen sống của mình, mỗi cách một đoạn thời gian chúng nó sẽ triều bái một lần. Triều bái ma thú ẩn núp tứ xứ chen chúc nhau đến, lúc này thường sẽ có các Vinh Diệu đoàn vào Tùng Lâm Tiểu Linh Giới săn giết ma thú. Thứ trên người ma thú có gái trị cao, đặc biệt là ma đan, đùng để bày trận pháp hay luyện chế linh đan đều được.

Trần Lạc suy nghĩ ma thú triều bài xem như rầm rộ, lúc nhỏ hắn chỉ thấy một lần. Trần Lạc gật đầu muốn đi xem thử. Thấy Trần Lạc đồng ý thì vẻ mặt Ngưu Manh hớn hở, chạy vào phòng bê ra một cái hộp dài một thước, rộng nửa thước. Trong nắp hộp đặt một cây trường thương, một thanh kiếm, một cây đao to, mấy đao nhỏ, còn có bao tải, dây thừng.

– Binh khí dùng làm gì?

Trần Lạc không am hiểu binh khí, cũng không tu luyện đao pháp, kiếm pháp. Tuy nhiên Trần Lạc chọn một cây kiếm to, có tốt hơn là không, vận chuyển linh lực tụ tập vào vũ khí sẽ có uy lực không tệ.

Ngưu Manh vác thương sắt, ôm cái hộp đi ra ngoài.

Ra khỏi sân Trần Lạc trông thấy một chiếc xe ngựa, là con ngựa già duy nhất trong Tiểu Kim Câu học viện. Con ngựa kéo cái xe chỉ là mấy miếng vải khâu lại thành cái thùng, tuy trông tồi tàn nhưng dù gì cũng là xe ngựa.

– Ta nói này Ngưu Manh, đi Tùng Lâm Tiểu Linh Giới cũng không cần khoa trương như vậy đi?

Trần Lạc không thể hiểu nổi, nói đùa:

– Ngươi định kéo mấy con ma thú về sao?

Ngưu Manh rất nghiêm túc nói:

– Lần này ma thú Tùng Lâm Tiểu Linh Giới triều bái sẽ có nhiều người đi, dù gặp một con ma thú cũng không đến lượt chúng ta, càng không nói tới ma đan quý giá. Nhưng kiếm chút da lông cũng được, nếu không nữa thì kéo mấy con ma thú về, bán được thì bán, không bán thì cho Tiểu Kim Câu học viện chúng ta cải thiện thức ăn.

– . . .

Trần Lạc không biết nên nói cái gì, lên xe ngựa, hỏi:

– Sao chỉ có hai chúng ta đi? Học đồ khác đâu?

– Lần này là ma thú triều bái, có rất nhiều ma thú khá hung dữ, ta không có tự tin sẽ bảo vệ được mọi người, hơn nữa viện trưởng cũng không cho phép ta mang tất cả đi.

Nói xong Ngưu Manh ngồi đằng trước hét lớn một tiếng, giơ roi lên quất vào con ngựa già. Con ngựa hí lên, nhấc chân chạy đi suýt hất Trần Lạc té xuống xe ngựa.

Trong thiên địa này có ba ngàn đại thế giới, mười vạn Tiểu Linh giới.

Trần Lạc không biết đại thế giới khác như thế nào, hắn chưa từng đi. Trần Lạc đi qua nhiều Tiểu Linh giới, chỗ đó không liên kết với đại thế giới nên không thể đi qua trực tiếp mà phải nhờ vào truyền tống trận đưa vào.

Trong Tiểu Linh giới luôn đầy rẫy những điều chưa biết, bí ẩn mà nguy hiểm, môi trường tự nhiên khác nhau, sinh ra sinh linh cũng khác. Một số Tiểu Linh giới bị ma thú chiếm cứ, hoặc yêu thú, hay một số sinh linh giống người mà không phải người, giống thú mà không phải thú. Một vài Tiểu Linh giới có tài nguyên phong phú, số Tiểu Linh giới khác hoang vu cằn cỗi. Một ít Tiểu Linh giới hoàn cảnh khắc nghiệt làm người ta chết bất đắc kỳ tử.

Bởi vì ma đan trong cơ thể Đồ Khai Nguyên là tài nguyên không thể thiếu để bày trận pháp, luyện chế linh bảo, linh đan, cho nên trận pháp công hội đặt truyền tống trận đi thông Tiểu Linh giới ở khắp nơi cho các Vinh Diệu đoàn đi mạo hiểm, chiếm được cân bằng kinh tế, tài nguyên tu hành sung túc. Quan trọng nhất là không để mặc cho ma thú sinh sôi, trong lịch sử một số sinh linh Tiểu Linh giới từng xâm nhập đại thế giới. Dù là vì tài nguyên hay phòng ngừa xâm nhập, mỗi thành thị đều có truyền tống trận đi Tiểu Linh giới.

Trường Tín thành cũng có, truyền tống trận do Trung Xu trận tháp giám thị, nằm ở quảng trường truyền tống bên ngoài thành. Tuy nhiên Trường Tín thành không phải thành thị phù nhiêu nên truyền tống trận chỉ có thể truyền tống đến Tùng Lâm Tiểu Linh Giới.

=======

Chương 38: Quảng trường truyền tống (2).

Khi Ngưu Manh, Trần Lạc giục xe ngựa chạy đến quảng trường truyền tống thì chỗ này đã đông nghẹt người. Trần Lạc nhìn lên trời, lại ngó đám đông, nóng chảy mỡ.

Trần Lạc than thở:

– Theo ta được biết ma thú triều bái sẽ kéo dài mấy tháng, mọi người có cần như vậy không?

Ngưu Manh nói:

– Lần trước ma thú triều bái Tùng Lâm Tiểu Linh Giới là khoảng mười năm trước, lần này khó khăn lắm mới có nên mọi người rất hưng phấn. Ngươi không thấy Vinh Diệu đoàn lớn nhỏ trong thành đều đến sao?

Thời đại này người người tu luyện, thế giới trận pháp phổ biến, tài nguyên là một loại tài phú. Vinh Diệu đoàn có nhiệm vụ đi tìm kiếm những tài phú này, vinh diệu giả là chức nghiệp phổ biến và cũng nhiều nhất Huyền Hoàng thế giới. Một người bình thường từ lúc nhập học đến tu hành, vào học phủ cao đẳng tiến tu, sau khi tiến tu xong nếu không có tài năng đặc biệt thì đa số sẽ tham gia vào Vinh Diệu đoàn để kiếm sống.

– Trần Lạc, ngươi biết không? Giấc mơ của ta là trở thành một vinh diệu giả cường đại.

Ngưu Manh nhìn đám vinh diệu giả của Vinh Diệu đoàn, biểu tình đầy hâm mộ. Từ nhỏ Ngưu Manh đã thích nghe kể về vinh diệu giả mạo hiểm, cực kỳ tôn sùng.

Ngưu Manh hỏi:

– Còn ngươi? Ngươi có giấc mơ gì không?

– Giấc mơ sao . . .

Trần Lạc cởi nút áo, cầm cây quạt huơ mạnh. Bây giờ Trần Lạc chỉ muốn vào Trung Ương học phủ, tìm cách mở kho báu ra, nhìn xem bí mật lớn nhất thế giới mà sư phụ nói là cái gì, điều này đại khái cũng xem như là giấc mơ.

Trần Lạc cười nói:

– Giấc mơ của ta sao, là thi vào Trung Ương học phủ.

– Trung Ương học phủ . . .

Ngưu Manh bĩu môi, thi đậu Trung Ương học phủ là giấc mơ của mỗi một Ngưu Manh, lúc trước gã cũng nghĩ như vậy. Nhưng từ khi Ngưu Manh mở bảy mạch mà mãi không mở ra linh hải được, gã biết đời này đã không có khả năng thi vào Trung Ương học phủ.

Thứ tự vào truyền tống trận là xếp hàng trước sau. Trần Lạc nhìn đằng trước xếp hàng dài như mình rồng, nghĩ phải xếp cỡ mấy canh giờ mới xong.

Phía sau có tiếng xôn xao, Ngưu Manh nhìn qua. Một đội khoảng hai trăm người rầm rộ đi tới, những người này trông không lớn tuổi, mặc trang phục giống nhau, y phục màu vàng nhạt. Nhiều người nhận ra kiểu áo đó, bọn họ là học đồ của Tiểu La Thiên học viện.

– Tiểu La Thiên học viện không uổng là học viện xếp thứ ba trong Kim Thủy Vực, ngay cả ma thú triều bái đều dám mang hai trăm học đồ rèn luyện, bọn họ không lo học đồ gặp nguy hiểm sao?

– Ngươi nghĩ ba mươi vị lão sư dẫn đội là bao cỏ sao? Các lão sư đó đều là vu sư trung cấp, có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, dư sức bảo vệ đám học đồ này. Ngươi không thấy mười hai vị trận sư mặc áo trắng kia sao? Bọn họ là trận sư được Tiểu La Thiên học viện thuêm có họ ở, đám học đồ nghe theo chỉ huy thì tuyệt đối sẽ không gặp nguy hiểm.

– Huống chi trong đám học đồ có nhiều người không yếu. Đó, có năm học đồ cao cấp của Tiểu La Thiên học viện, Đinh Tử Hiên, Diệp Thanh, Phương Hồng Quang, Bạch Kiếm, Vạn Lập Quần. Bọn họ đều là người nổi bật, thực lực không tầm thường.

Như mọi người bàn tán, Tiểu La Thiên học viện dẫn dắt hai trăm học đồ đến Tùng Lâm Tiểu Linh Giới rèn luyện. Có ba mươi lão sư dẫn đội, Vương Khắc lão sư đều nằm trong số đó, mười hai linh trận sư đi theo vòng ngoài, trận thế rất mạnh.

– Trần Lạc!

Không biết là ai kêu lên, nhiều học đồ Tiểu La Thiên học viện nhìn ngó khắp nơi. Khi bọn họ tập trung vào thiếu niên áo lam ngồi trên xe ngựa cũ nát thì ánh mắt sắc bén lên. Cái gọi là kẻ thù gặp mặt hết sức đỏ mắt, lúc trước Trần Lạc ở trên đài đá xanh dùng thực lực tuyệt đối đè ép Cao Phi, Trác Vệ Đông làm Tiểu La Thiên học viện bị nhục. Bọn họ là học đồ của Tiểu La Thiên học viện nên đương nhiên xem Trần Lạc là kẻ thù.

Đặc biệt là Cao Phi, Trác Vệ Đông khi trông thấy Trần Lạc thì mắt đỏ rực, hận không thể lập tức xông tới xé xách thiếu niên áo lam làm bọn họ mất mặt ra hai, ba mảnh. Hai người đó còn đỡ, khi Diệp Thanh thấy Trần Lạc thì mặt trắng bệch, người run rẩy, mắt nhìn chằm chằm vào hắn.

– Thanh nhi sư muội, đừng xúc động, có nhiều người ở đây, đừng làm mất hình tượng của mình.

Đinh Tử Hiên đứng bên cạnh thấy Diệp Thanh khác lạ vội khuyên:

– Huống chi viện trưởng dặn chúng ta đừng gây hấn với Trần Lạc.

– Viện trưởng hối hận, muốn Trần Lạc quay về Tiểu La Thiên học viện?

Diệp Thanh vĩnh viễn không thể quên Trần Lạc mang đến nhục nhã cho nàng trên đài đá xanh, nàng thề phải khiến hắn trả giá đắt.

Đinh Tử Hiên không đáp, ngầm thừa nhận.

Đinh Tử Hiên vội nói:

– Các lão sư trong học viện có một nửa đồng ý Trần Lạc quay về, số đông khác thì phản đối. Ta có hỏi thăm Lý chấp sự, tạm thời viện trưởng chưa quyết định.

– Lý chấp sự có ý gì?

Đinh Tử Hiên cười nói:

– Lý chấp sự nói với ta là tuyệt đối sẽ không cho phép Trần Lạc quay về Tiểu La Thiên học viện, nếu Lý chấp sự không đồng ý thì chuyện này không thành được. Hội thi Kim Thủy Vực bốn tháng sau sư muội có thể dạy hắn bài học nhớ đời.

– Được, bốn tháng thì bốn tháng, Diệp Thanh ta chờ được. Khi đó phải khiến hắn quỳ dưới đất van xin ta!

Mắt Diệp Thanh độc ác như rắn nhìn Trần Lạc chằm chằm, nàng hít sâu đè nén giận dữ.

Trong học đồ Tiểu La Thiên học viện có một thiếu niên khoảng mười lăm tuổi đi hướng Trần Lạc.

Thiếu niên cưỡi trên lưng ngựa, khuôn mặt lạnh lùng kiêu ngạo, lưng congx trường kiếm. Ngựa dừng bước bên cạnh xe ngựa, thiếu niên trên cao nhìn xuống Trần Lạc ngồi trước xe ngựa.

Thiếu niên kiêu ngạo nói:

– Trần Lạc, ngươi có nhớ Bạch Kiếm ta không?

Trần Lạc phe phẩy quạt nhìn thiếu niên. Bạch Kiếm? Trần Lạc không có ấn tượng.

– Ta không biết là ngươi thật sự không nhớ hay giả bộ, không quan trọng với ta, ta không để ý. Ta có nghe nói chuyện liên quan trên đài đá xanh.

Bạch Kiếm tiếp tục bảo:

– Ngươi nên thấy mừng vì viện trưởng ra lệnh các học đồ không được đánh nhau riêng với ngươi, nếu không thì hôm nay ta nhất định sẽ cho ngươi biết cái gì mới là linh lực biến dị thật sự. Nhưng ta tin sớm muộn gì ngày này sẽ đến, trong hội thi Kim Thủy Vực mấy tháng sau ta sẽ cho ngươi mở mắt!

Trần Lạc nhìn thiếu niên trên Bạch Kiếm cưỡi ngựa rời đi, hắn nhíu chặt mày. Trần Lạc biết ngày thường hay đi ra ngoài, chỉ khi Tiểu La Thiên học viện tổ chức thi kiểm tra mới xuất hiện nên ít khi giao lưu cùng học viện, không được người thích nhưng không đến nỗi kém vậy đi? Sao bây giờ đám Tiểu La Thiên học viện ai cũng gai mắt hắn?

– Tên này là ai?

Trần Lạc vắt óc nghĩ, thật sự không nhớ cái tên Bạch Kiếm.

– Ngươi không biết sao?

Ngưu Manh không thể hiểu nổi tại sao Trần Lạc không biết mặt học đồ Tiểu La Thiên học viện Bạch Kiếm nổi tiếng như cồn.

Ngưu Manh ngẫm nghĩ, nói:

– Ngươi không biết hắn cũng đúng, hai năm trước hắn từ học viện khác chuyển vào Tiểu La Thiên học viện, khi đó người . . .

Trần Lạc hiểu ra, mới rồi hắn còn bực mình là dù hắn không quen thuộc học đồ cao cấp của Tiểu La Thiên học viện nhưng đều có ấn tượng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK