• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 49: Không có đầu to như vậy thì . . . (2)

Nói đùa, Trần Lạc không muốn bị cô nương này biết hắn trộm một con Bảo Lam Thử của nàng.

Trần Lạc đáp lại quá đột ngột làm Tiết Thường Quyển không kịp phản ứng, môi mấp máy:

– Đêm khuya hôm uqa chúng ta ở trong rừng nhỏ . . .

Tiết Thường Quyển chưa nói xong thì Trần Lạc đã quẹo vào đường hầm khác.

Tiết Thường Quyển thầm nghĩ:

– Ta nhận sai người?

– Sao có thể như vậy?

– Đêm khuya hôm qua trong rừng cây nhỏ rõ ràng là người này ở đó.

Tiết Thường Quyển cảm thấy kỳ lạ, khó tin, sao thiếu niên kia có thể như vậy?

Tiết Thường Quyển không hiểu ra sau, đám người Đinh Tử Hiên, Bạch Kiếm, Phương Hồng Quang, Vạn Lập Quần càng thấy kỳ lạ. Bọn họ không thể hiểu nổi tại sao nữ thần Tiết Thường Quyển trong lòng bọn họ quen biết Trần Lạc, nữ thần còn nói khuya hôm qua bọn họ ở trong rừng nhỏ . . .

Câu nói này ẩn ý sâu xa, khiến Đinh Tử Hiên không chấp nhận được là Trần Lạc nói không biết Tiết Thường Quyển.

Sao trông như tiểu thuyết nữ nhân si tình và nam nhân vô tình, một nam một nữ gặp nhau trong rừng cây đêm khuya, vừa thấy đã thương, lấy đất làm giường, trời làm chăn, nước sữa giao hòa. Hôm sau nữ nhân tỉnh dậy không thấy nam nhân đâu, gặp lại ở chỗ khác nam nhân hỏi lý do, nam nhân vô tình luôn miệng nói đối phương nhận sai người.

Đối thoại của Trần Lạc, Tiết Thường Quyển cho người cảm giác như thế.

Có thể không?

Không!

Tuyệt đối không có khả năng!

Đinh Tử Hiên, Bạch Kiếm, Cao Phi, Phương Hồng Quang, Vạn Lập Quần, cả đám không tin được.

Đinh Tử Hiên lại gần hỏi:

– Có phải Thường uyển tiểu thư đã nhận sai người không?

Nhận sai người sao?

Tiết Thường Quyển lắc đầu, không thừa nhận cũng không phủ nhận. Tiết Thường Quyển là nữ nhân thông minh, từ chuyện đêm qua nàng đã nghi ngờ Trần Lạc, giờ hắn phủ nhận có gặp nàng càng khiến nàng thắc mắc hơn.

Tiết Thường Quyển hỏi:

– Các ngươi quen biết hắn sao?

– Hắn? Tiểu thư nói là Trần Lạc?

– Trần Lạc?

Nghe tên này Tiết Thường Quyển ngẫm nghĩ, biểu tình ngạc nhiên hỏi lại:

– Chẳng lẽ hắn là Trần Lạc trong Tiểu La Thiên học viện các ngươi?

– Đúng vậy! Chính là hắn.

Vạn Lập Quần khó khăn lắm mới có cơ hội bắt chuyện với nữ thần, gã vội vã muốn biểu hiện chính mình.

Vạn Lập Quần nói:

– Trước kia Trần Lạc là học đồ của Tiểu La Thiên học viện chúng ta nhưng sau này đi đường tắt, xâm nhiễm hắc ám, bị Quang Minh Thủ Vệ đoàn bắt nhốt hơn một năm, phế tu vi.

Tiết Thường Quyển chỉ nghe nói đến tên Trần Lạc, nghe thấy sự tích của hậu bối này. Xâm nhiễm hắc ám, phế trừ tu vi, vô tình trục xuất, trong năm tháng ngắn ngủi đả thông năm linh mạch và toàn là biến dị. Đồn rằng Trần Lạc còn tu luyện Tàn Ảnh Tam Động, Oai Vũ Vô Tướng Quyền đến giai đoạn đỉnh, sức chiến đấu mạnh mẽ. Học đồ mở bảy linh mạch đều đấu không lại Trần Lạc.

Tiết Thường Quyển hỏi thăm một số việc vắt liên quan đến Trần Lạc, không phải nàng thấy hứng thú với hắn mà muốn biết Trần Lạc có biết trận pháp không. Tiết Thường Quyển luôn nghi ngờ trận pháp nàng bày ra bị phá nhưng không tìm thấy dấu vết, Tiết Thường Quyển mờ mịt.

– Hắn hiểu trận pháp không?

Nghe nữ thần của mình cứ hỏi thăm Trần Lạc làm đám người Đinh Tử Hiên, Bạch Kiếm, Cao Phi, Vạn Lập Quần, Phương Hồng Quang cực kỳ khó chịu.

Đinh Tử Hiên không lộ ra mặt, cười nói:

– Trận pháp? Sao hắn biết trận pháp được?

Tiết Thường Quyển trầm ngâm nói:

– Phải không . . .

Diệp Thanh bỗng lên tiếng:

– Ai nói hắn không hiểu trận pháp, ta từng thấy hắn bày trận pháp.

Đinh Tử Hiên nghi ngờ hỏi:

– Chuyện khi nào? Sao ta không biết?

Đinh Tử Hiên không biết là Trần Lạc hiểu trận pháp.

– Lúc Trần Lạc theo đuổi ta từng bày tụ linh trận cho ta.

Vì mới rồi Đinh Tử Hiên nổi giận với mình nên Diệp Thanh cố ý chọc tức gã, muốn chứng minh sức hấp dẫn của mình trước mặt Tiết Thường Quyển. Diệp Thanh mượn cơ hội này nói cho Tiết Thường Quyển biết: Ngươi hứng thú với Trần Lạc sao? Người ngươi thấy thích từng theo đuổi ta, hừ!

Tiết Thường Quyển lầm bầm:

– Vậy là hắn biết trận pháp.

Tiết Thường Quyển biết càng thấy nghi ngờ. Tụ linh trận chỉ là trận pháp bình thường, hễ là trận sư hay học đồ biết chút trận pháp đều hiểu. Tiết Thường Quyển không cho rằng trận pháp nàng bày ra sẽ bị một học đồ phá giải, đừng nói là học đồ, dù là trận sư có tạo nghệ phi phàm cũng không thể phá trận pháp của nàng.

Diệp Thanh gật đầu, nói:

– Đúng vậy!

Diệp Thanh kiêu ngạo bảo:

– Ta nói rồi, lúc hắn theo đuổi ta đã bày nhiều trận pháp cho ta.

Diệp Thanh cố ý nhấn mạnh hai chữ theo đuổi, đang định nói thêm thì Bạch Kiếm luôn lạnh lùng ít nói chợt dừng bước.

Bạch Kiếm lên tiếng:

– Ta chịu không nổi, thật sự rất buồn nôn.

Chịu không nổi?

Mọi người không hiểu Bạch Kiếm chịu không nổi cái gì.

Diệp Thanh cảm giác Bạch Kiếm chĩa mũi dùi vào mình, tức giận quát:

– Bạch Kiếm, ngươi có ý gì?

– Ta có ý gì?

Bạch Kiếm lạnh lùng cười:

– Ta chưa từng thấy nữ nhân nào da mặt dày như ngươi, còn có mặt mũi nói Trần Lạc theo đuổi ngươi. Chậc chậc, hai năm trước ta chuyển vào Tiểu La Thiên học viện có nghe sự tích của các ngươi. Toàn Tiểu La Thiên học viện có ai không biết lúc trước chính là ngươi theo đuổi Trần Lạc, người ta không hứng thú với ngươi. Ngược lại ngươi suốt ngày nào là tặng linh đan, trang sức này nọ cho người ta.

– Sau này Trần Lạc bởi vì xâm nhiễm hắc ám nên bị bắt nhốt vào tù, ngươi thấy tu vi người ta bị phế nên chạy đến Tiểu Kim Câu học viện cắt đứt quan hệ, cảnh cáo Trần Lạc đừng nói là quen ngươi. Khi ở trên đài đá xanh dùng năm linh mạch biến dị lần lượt chiến thắng Trác Vệ Đông, Cao Phi thì ngươi luôn miệng nói người ta xâm nhiễm hắc ám. Kết quả thế nào? Trần Lạc không hề xâm nhiễm hắc ám. Tuy hôm đó ta không có mặt nhưng cũng nghe nói là nếu Trần Lạc không bị xâm nhiễm hắc ám thì ngươi phải cút xa thật xa . . .

– Bạch Kiếm ta sống mười sáu năm chưa từng thấy nữ nhân nào da mặt dày như ngươi, còn nói Trần Lạc lúc trước theo đuổi ngươi. Bà mợ nó, buồn nôn chết.

Đừng thấy Bạch Kiếm còn trẻ nhưng gã rất tôn trọng vũ lực, gã muốn đánh nhau cùng Trần Lạc, chỉ có thế. Bạch Kiếm không oán hận Trần Lạc, không có lý do hận hắn. Ngược lại so với Trần Lạc thì Bạch Kiếm ghét Diệp Thanh hơn, gã ghét loại nữ nhân giả dối, thô bạo, tự cho mình là trung tâm.

Bạch Kiếm chưa nói hết câu mặt Diệp Thanh đã xanh mét, tức giận người run run chỉ vào mặt gã.

Diệp Thanh nghiến răng nói:

– Bạch Kiếm, đồ tiện nhân, hôm nay ta muốn dạy ngươi bài học!

Bạch Kiếm không phải người dễ chọc, keng một tiếng rút trường kiếm từ sau lưng ra, chiến đấu bùng nổ, hai bên đánh nhau.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Đinh Tử Hiên, Tiết Thường Quyển cùng ra tay ngăn cản Bạch Kiếm, Diệp Thanh lại. Đinh Tử Hiên biểu tình cực kỳ khó xem, dù sao chuyện nữ nhân của mình từng theo đuổi Trần Lạc bị Bạch Kiếm vạch ra, làm gã mất mặt trước nữc thần.

Đinh Tử Hiên sắc mặt âm trầm nói:

– Bạch Kiếm, ngươi hơi quá đáng.

Giọng điệu của Đinh Tử Hiên không còn khách sáo.

Bạch Kiếm hừ lạnh một tiếng:

– Đinh Tử Hiên, ta khuyên ngươi nhanh chóng rời khỏi nữ nhân này đi, sớm muộn gì sẽ hủy hoại tiền đồ của ngươi.

Bạch Kiếm không nói nhiều nữa, đi thẳng.

========

Chương 50: Phá trận.

Đinh Tử Hiên không an ủi Diệp Thanh mà xin lỗi Tiết Thường Quyển:

– Ngại quá, khiến Thường Uyển Tiết Thường Quyển chê người.

Tiết Thường Quyển cười cười, không nói gì thêm, nàng không có hứng thú với chuyện này.

Tiết Thường Quyển nhìn phía trước, nói:

– Chúng ta mau đi đi.

Trong sơn mạch khắp nơi là đường hầm, Tiết Thường Quyển cầm một khối la bàn để điều tra mức dao động trận pháp mạnh hay yếu, phân biệt ra đi hướng nào gần hơn. Khoảng một canh giờ sau mấy người đến một chỗ kỳ lạ, phái đối diện có một cánh cửa đá.

– Cửa đá? Chẳng lẽ nơi này có người cư ngụ?

Đám người Đinh Tử Hiên, Tiết Thường Quyển, Bạch Kiếm, Cao Phi, Vạn Lập Quần, Phương Hồng Quang, Diệp Thanh trông thấy cửa đá thì cực kỳ ngạc nhiên. Bọn họ cho rằng sơn mạch biến dị vì ma thú triều bái bây giờ có vẻ không đơn giản. Bạch Kiếm định bước tới đẩy cửa đá ra nhưng Tiết Thường Quyểnquát ngăn lại.

– Cửa đá có trận pháp, đừng đụng lung tung.

Nghe nói có trận pháp thì Bạch Kiếm vội rụt tay về, lúc trước gã từng chịu thiệt bởi trận pháp nên hết sức e ngại thứ này.

Tiết Thường Quyển chỉ một chỗ lõm bên cạnh cửa đá, đám người Đinh Tử Hiên, Bạch Kiếm, Cao Phi, Vạn Lập Quần, Phương Hồng Quang, Diệp Thanh nhìn qua. Quanh chỗ lõm có một bức tranh, bọn họ không hiểu trận pháp, chỉ biết đây là một loại trận tượng. Đám người Đinh Tử Hiên, Bạch Kiếm, Cao Phi, Vạn Lập Quần, Phương Hồng Quang, Diệp Thanh giương mắt nhìn hướng Diệp Thanh.

Tiết Thường Quyển được biệt danh thiên kiêu chi nữ của Kim Thủy Vực trừ lĩnh vực tu hành có tạo nghệ phi phàm ra nàng hơi tinh thông lĩnh vực trận pháp. Nghe nói Tiết Thường Quyển là tinh vị trận sư đã qua trận pháp công hội chứng thực.

Tiết Thường Quyển vừa giải thích vừa quan sát trận tượng:

– Đây là một trận pháp cơ quan, nếu không mở ra chính xác, tùy tiện chạm vào cửa đác sẽ khởi động cơ quan.

Bạch Kiếm hỏi:

– Thường Uyển tiểu thư có cách phá giải nó không?

Tiết Thường Quyển không giấu diếm:

– Ta chỉ là một trận sư bình thường, có thể bày trận pháp bình thường nhưng không quá tinh thông đạo phá giải. Nhưng ta sẽ . . . Cố gắng.

Tiết Thường Quyển rất khiêm tốn nói mình chỉ là trận sư bình thường, nàng thật sự không giỏi về đạo phá giải.

Bạch Kiếm lộ biểu tình thất vọng:

– À, vậy sao.

– Bạch Kiếm, ngươi nói chuyện chú ý một chút.

Đinh Tử Hiên đứng ra nói:

– Tuy ta không phải trận sư nhưng biết muốn phá giải một trận pháp khó khăn hơn bày trận pháp rất nhiều. Trong một trăm trận sư có một người hiểu đạo phá giải đã là giỏi.

Bạch Kiếm bĩu môi nói:

– Ta có nói gì?

Bạch Kiếm thuận miệng nói:

– Nếu có Thông Thiên lão tổ thì tốt quá, cái tên như thần nghe nói có thể tự do ra vào Tiểu Linh giới của Trung Ương học phủ. Có Thông Thiên lão tổ ở đây thì búng tay một cái là phá giải trận pháp cơ quan nho nhỏ này dễ như chơi.

Nếu tính chỉ số thông minh thì Bạch Kiếm không ngu hơn Đinh Tử Hiên. Bạch Kiếm biết Đinh Tử Hiên thích Tiết Thường Quyển, mới rồi gã chỉ thuận miệng nói chứ không châm chích nàng mà Đinh Tử Hiên đã vội vã đứng ra bảo vệ. Bây giờ Bạch Kiếm nói mấy lời kia rõ ràng bảo: Đinh Tử Hiên muốn bảo vệ nữ thần của mình đúng không? Ta nâng Thông Thiên lão tổ để xem ngươi bảo vệ thế nào. Nữ thần của ngươi lợi hại đúng không? Nhưng giỏi bằng Thông Thiên lão tổ không? Người ta dám uy hiếp cả Quang Minh điện, nữ thần của ngươi dám không?

Quả nhiên khi Bạch Kiếm nhắc đến Thông Thiên lão tổ thì Đinh Tử Hiên không biết phản bác như thế nào. Nhân vật Thông Thiên lão tổ quá lợi hại, mọi người đặt biệt danh Thông Thiên lão tổ là ý chỉ tạo nghệ lĩnh vực trận pháp của hắn đã đến trình độ thông thiên triệt địa.

Đinh Tử Hiên an ủi Tiết Thường Quyển:

– Thường Uyển, con người Bạch Kiếm không hiểu chuyện, nàng đừng để bụng.

Tiết Thường Quyển cười khẽ, nhìn chăm chú vào trận tượng.

Tiết Thường Quyển nói:

– Hắn nói đúng, về đạo phá giải lĩnh vực trận pháp thì thế giới này e rằng không ai sánh bằng Thông Thiên lão tổ. Ta chỉ là một trận sư bình thường sao có thể so sánh với Thông Thiên lão tổ?

Bạch Kiếm khẽ kêu:

– A?

Biểu tình Bạch Kiếm vui vẻ hỏi:

– Nàng cũng là người tôn sùng Thông Thiên lão tổ sao?

Thấy biểu tình của Bạch Kiếm thì có vẻ gã là người hâm mộ Thông Thiên lão tổ.

– Tôn sùng sao? Có lẽ đi.

Tiết Thường Quyển lắc đầu rồi lại gật đầu, nói:

– Ta chỉ tôn sùng tạo nghệ đạo phá giải lĩnh vực trận pháp của Thông Thiên lão tổ xuất thần nhập hóa, còn những hành động của hắn thì xin lỗi, ta không chấp nhận.

Biểu tình Bạch Kiếm thất vọng ồ lên, nói:

– Ta không hiểu trận pháp nhưng ta tôn sùng Thông Thiên lão tổ, hắn như thần trong mắt ta. Nếu kiếp này may mắn gặp Thông Thiên lão tổ một lần thì Bạch Kiếm ta có chết cũng không tiếc.

Lúc này bên ngoài có tiếng đi đường, mọi người nhìn qua. Hai người ra khỏi đường hầm, trong đó một người cao to, lưng hùm vai gấu. Người kia thì thân hình gầy guộc, khuôn mặt trắng trẻo hơn giống con gái. Chính là Trần Lạc, Ngưu Manh.

Hai bên lại chạm mặt, dù là Trần Lạc hay đám người Đinh Tử Hiên, Bạch Kiếm, Cao Phi, Vạn Lập Quần, Phương Hồng Quang, Diệp Thanh, Tiết Thường Quyển đều không ngờ trong đường hầm đan xen rối loạn lại gặp gỡ hai lần, có phải là oan gia ngõ hẹp không?

Đinh Tử Hiên thấy Trần Lạc, lần đầu tiên gã không cười nổi:

– Trần Lạc, lại là ngươi.

– Tình cờ vậy.

Khóe môi Trần Lạc cong lên, khuôn mặt nhu nở nụ cười nghiền ngẫm, có chút tà. Đôi mắt đen láy quét qua từng đám người Đinh Tử Hiên, Bạch Kiếm, Cao Phi, Vạn Lập Quần, Phương Hồng Quang, Diệp Thanh, lướt qua Tiết Thường Quyển dừng lại ở chỗ lõm Diệp Thanh. Trần Lạc chỉ nhìn một cái rồi định đẩy cửa vào.

– Trần Lạc, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, nơi này có một trận pháp cơ quan, nếu ngươi chạm vào cửa đá sẽ khởi động cơ quan.

Không ai biết Bạch Kiếm đứng về phe nào, dường như gã gai mắt với bất cứ ai.

Bạch Kiếm nói:

– Ta đang chờ đến hội thi so cao thấp với ngươi, không hy vọng ngươi bị cơ quan giết.

Không biết có phải vì Bạch Kiếm ghét Diệp Thanh quá nên bắt đầu đứng về phía Trần Lạc, nói:

– Nhưng Thường Uyển tiểu thư đang phá giải, ngươi chờ chút đi.

Vạn Lập Quần đứng ra nói:

– Trần Lạc, đây là cửa đá chúng ta phát hiện trước, theo quy tắc thì ngươi nên rời đi mới đúng.

Phương Hồng Quang, Cao Phi hùa theo ngay.

– Đừng gây nữa, mọi người cùng là học đồ Kim Thủy Vực, có cần vì chút chuyện mà khắc khẩu không? Huống chi thêm một người là tăng một phần sức mạnh, lỡ như bên trong có gì nguy hiểm thì sao?

Dường như Tiết Thường Quyển không để bụng lúc trước Trần Lạc hờ hững với nàng.

Thấy Tiết Thường Quyển nói chuyện Đinh Tử Hiên liền ủng hộ, gã đã lên tiếng thì đám Vạn Lập Quần, Phương Hồng Quang, Cao Phi đánh trống rút lui.

– Nếu làm theo quy tắc ai vào đầu tiên thì chính là của ai, các ngươi chưa đi vào, chỉ mới phát hiện nó.

Trần Lạc đứng trước cửa đá, nhìn trận tượng lại ngó cánh cửa, cười nói:

– Nếu ta là người đầu tiên vào thì theo quy tắc các ngươi cũng nên đi đúng không?

– Ha ha ha ha ha ha! Buồn cười quá.

Diệp Thanh cười nhạo:

– Ngươi không soi gương xem? Chỉ bằng vào ngươi mà muốn đi vào, thật là buồn cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang