Anh xuống lầu nhìn vài lần nhưng Trần Chu vẫn chưa về.
Lúc chờ đợi anh không làm gì cả, chỉ an tĩnh ngồi chờ ở bàn cơm.
Đã gần 11 giờ, rất có thể anh bị lỡ hẹn nhưng chỉ cần Trần Chu không gọi điện nói với anh đêm nay không đến, Cao Tiểu Vũ vẫn sẽ đợi chờ.
Dù sao anh cũng không có gì để làm.
Chờ một lúc, Cao Tiểu Vũ như nhớ ra điều gì đó, anh lấy lồng đèn Phương Vũ cho mình hôm nay ra rồi lấy một cây nến nhỏ thắp sáng, đặt dưới đèn.
Hơi nóng của nến sinh ra dòng khí làm lồng đèn xoay vòng.
Cao Tiểu Vũ cầm lồng đèn trên tay, tắt đèn trong nhà, chậm rãi xuống lầu dưới ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn, đứng ở hành lang bắt đầu chờ đợi.
Anh chờ đến khi ngọn nến trong lồng đèn cháy hết lại đi lên lầu thắp một ngọn nến khác, sau đó trở lại vị trí ban đầu, cầm lồng đèn kéo quân ngu ngốc trong tay, ngây người chờ đợi.
Có lẽ là chờ đến chết lặng nên khi Trần Chu đi đến trước mặt anh thì Cao Tiểu Vũ vẫn đứng đó không có phản ứng gì.
Anh cầm lồng đèn ngước nhìn gương mặt đối phương, nhẹ giọng hỏi: “Anh… về rồi?”
Trần Chu gật đầu: “Trong nhà máy lâm thời yêu cầu chúng tôi làm gấp một mẻ trà, tăng ca.”, “Đứng ở đây làm gì?” Không đề cập đến lời hẹn của bọn họ.
“Xuống dưới hóng mát.” Cao Tiểu Vũ nói, “Trong nhà quá nóng.”
“Ăn chưa?”
“Chưa.”
Trần Chu chỉ món đồ anh đang cầm: “Đây là gì?”
“Lồng đèn đồng nghiệp tặng, cô ấy là giáo viên mỹ thuật, dạy học sinh làm thủ công trên lớp…” Cao Tiểu Vũ nghiêng đầu nhìn lồng đèn, “Tôi cảm thấy nó rất đẹp, tôi đã nhìn nó cả đêm.”
“Lồng đèn kéo quân?” Trần Chu cười cười, “Nghe nói người trước khi chết trong đầu sẽ có đèn kéo quân.”
Cao Tiểu Vũ không cười, anh cúi đầu tránh đề tài này: “Anh còn muốn lên nhà tôi ăn chút gì không? Tuy rằng… đồ ăn đã lạnh rồi.”
Trần Chu nhìn anh một lúc, cuối cùng nói: “Đi thôi.”
Bọn họ cùng nhau che chở ngọn đèn rồi lên lầu. Đèn cảm biến trong hành lang đã hỏng, chiếc đèn này giúp họ soi rõ đường dưới chân.
Vào cửa, Cao Tiểu Vũ bước vào mà không bật đèn, nguồn sáng duy nhất trong phòng là lồng đèn kéo quân.
Trần Chu trầm mặc đi theo sau, không hỏi điều gì.
Chiếc đèn lồng cô đơn xoay tròn. Chỉ cần ngọn nến còn cháy là nó vẫn luôn xoay.
Bọn họ ngồi trước bàn không nói một lời. Có thức ăn trên bàn, nhưng đã lạnh. Cao Tiểu Vũ hơi ngượng quan tâm hỏi anh có cần hâm nóng không.
Trần Chu nói không cần, ngồi với anh một lát rồi về.
Anh châm thuốc rít một hơi thật dài rồi phả khói về phía ngọn đèn.
Trong máy quay, ánh mắt họ nhìn về nhau rất khác. Ánh mắt của Cao Tiểu Vũ như đang nhìn người tình, còn ánh mắt của Trần Chu vừa như đang nhìn người tình vừa như nhìn người xa lạ, rất mâu thuẫn.
Khi khói thuốc lững lờ dưới ngọn nến, những làn khói đó cong cong trôi nổi giống như những suy nghĩ khác nhau của họ lúc này.
Cao Tiểu Vũ tháo mắt kính xuống nói với Trần Chu: “Anh thấy trên lồng đèn vẽ cái gì?”
Trần Chu xích lại gần nhìn, nhìn thấy hai con cá đang hôn nhau được vẽ trên đó. Anh đưa tay chạm vào môi nơi hai con cá kia hôn nhau.
Một lần, hai lần.
Ánh nến lắc lư. Một lần, hai lần.
Cao Tiểu Vũ chợt nói: “Tay của anh khá đẹp.”
“Thế à.” Anh mở lòng bàn tay ra nhìn, “Xấu nhỉ, tay tôi là tay làm việc nặng.”
Cao Tiểu Vũ nói xong câu kia đứng dậy ngồi xuống cạnh Trần Chu, “Tôi nhìn kỹ thử xem?”
Trần Chu lại hít một hơi thuốc.
Anh đưa tay cho Cao Tiểu Vũ.
Cao Tiểu Vũ cẩn thận nắm lấy bàn tay anh, bắt đầu quan sát.
“Đúng thật, dáng tay anh đẹp mang đi xao trà thật là lãng phí, nên học piano… Tôi rất thích dáng tay của anh.”
Hình bóng trên tường càng ngày càng gần.
Cảnh này là chơi ánh sáng và bóng tối. Có máy quay đối diện với họ, và cả bóng trên tường.
Cao Tiểu Vũ vẫn nắm tay Trần Chu nhìn rất cẩn thận, như thể muốn áp mặt mình vào lòng bàn tay ấy.
Trần Chu nhìn xoáy tóc trên đầu anh: “Anh vẫn luôn sống một mình à?”
“Trước kia tôi ở với bà.” Cao Tiểu Vũ đáp, “Sau này bà qua đời.”
Trần Chu: “Cha mẹ anh đâu?”
“Lúc mẹ tôi sinh tôi thì khó sinh, đã mất từ sớm.”
Trần Chu trầm mặc một lúc lại hỏi: “Cha anh đâu?”
Cao Tiểu Vũ khựng lại: “…. Không biết, lâu rồi không gặp.”
“Quan hệ của hai người không tốt à?”
“Cứ xem như vậy đi.”
“Sao không sống cùng ông ấy?”
Cao Tiểu Vũ chợt buông tay Trần Chu ra.
Anh rụt người về sau, bóng dáng luôn gắn vào nhau trên tường cũng tách ra.
Cao Tiểu Vũ có chút không vui: “Ở đây với tôi hay là thẩm vấn tôi? Nhiều câu hỏi thật đấy.”
Anh đứng lên như muốn đi nhưng Trần Chu lại chợt giữ tay anh lại, nhẹ nhàng kéo về phía mình —
Bóng người trên tường lại dây dưa cùng nhau.
Ánh sáng mập mờ, vẻ mặt của họ đều là tranh tối tranh sáng. Trong máy quay, Cao Tiểu Vũ yên lặng nhìn Trần Chu, nhìn bằng ánh mắt bất lực, chán nản và tuyệt vọng.
Trong nháy mắt đó, Minh Tranh thấy đầu óc mình trống rỗng.
Ánh mắt của Trịnh Quan Ngữ đều là diễn, nặng trĩu, Minh Tranh nhìn có chút thất thần.
Cậu thất thần, đến khi phản ứng lại mới nhận ra mình đã hôn với Trịnh Quan Ngữ.
Khác với lần diễn thử kia, lần này là Cao Tiểu Vũ chủ động.
Minh Tranh cảm thấy nội tâm của mình chết lặng, bên cạnh có rất nhiều máy móc lạnh lẽo và hơn chục nhân viên đang nhìn họ hôn nhau, cậu không có tâm tư để xấu hổ, và hiển nhiên, Trịnh Quan Ngữ cũng không có thời gian để xấu hổ, anh hoàn toàn không thèm để ý đến tư thế, tự mình hôn lên không chút e dè.
Hiện tại anh vẫn là Cao Tiểu Vũ mất tự chủ kia, luống cuống tay chân nhào lên người mình. Ánh mắt mất tập trung ôm lấy cậu như chết đuối, vẻ mặt rất đau khổ như thể giây tiếp theo sẽ bật khóc.
Minh Tranh cảm thấy mình như thể nghe được tiếng tim đập của Trịnh Quan Ngữ, nghe như tiếng chuông.
Nụ hôn này thực sự không giống tính cách của Trịnh Quan Ngữ, Minh Tranh nghĩ. Trịnh Quan Ngữ cho người ta tính cách dịu dàng, ấm áp, anh có một loại khí chất làm người ta cảm thấy an tâm. Mà nụ hôn này liều lĩnh lại trúc trắc, hơi giống mất kiểm soát và một chút tuyệt vọng, không giống anh ấy.
Minh Tranh lại bắt đầu mất tập trung, cảm thấy hôn với Trịnh Quan Ngữ có lẽ sẽ thoải mái hơn, trải nghiệm hôn với Cao Tiểu Vũ thật sự quá tệ.
Cậu vừa nghĩ như vậy thì đầu óc cũng như vỡ tung, cảm thấy mình như muốn tẩu hỏa nhập ma.
Trịnh Quan Ngữ ở trước mặt còn đang khép hờ mắt nhìn cậu, xoa nắn vai cậu.
Ngửi được hơi thở của nhau, các giác quan dường như quay trở về ngay lập tức.
Minh Tranh cảm nhận được trong hơi thở của mình đầy mùi thuốc, Trần Chu vừa mới hút thuốc xong. Thật khó chịu, Trịnh Quan Ngữ còn thơm hơn mình, toàn thân đều thơm, trong miệng cũng thơm.
Minh Tranh chợt có chút nóng nảy.
Cậu kháng cự né tránh mấy lần, muốn nhanh chóng kết thúc nụ hôn này… Nhưng vừa nghiêng đầu đi Trịnh Quan Ngữ đã đuổi theo, ngậm lấy khóe môi cậu cắn nhẹ xuống giống như đang nhắc nhở cậu đừng phân tâm.
Quay thì quay, Minh Tranh có chút chán nản.
Nụ hôn này cũng lâu quá rồi đó, vì sao đạo diễn không bảo cut?
Minh Tranh cảm thấy mình bắt đầu hơi bất lực. Nụ hôn thường vượt ngoài sức tưởng tượng, cậu cảm giác miệng mình bị Trịnh Quan Ngữ mút đến tê dại, khái niệm về thời gian cũng trở nên mờ mịt trong tâm trí.
Hơn nữa, mùi khói thuốc thật sự rất khó chịu.
Phòng khách nhà Cao Tiểu Vũ không lớn, giờ phút lại này chật ních nhân viên, cậu vừa mới hút thuốc, mùi này cả buổi trời cũng không tan đi, ngửi rất khó chịu.
Còn cả mùi khói trong miệng mình….
Minh Tranh không quá muốn để Trịnh Quan Ngữ ngửi được thế là ngây thơ nín thở đi một lúc. Biết đây là hành động vô ích nhưng cậu quá chán nản chỉ muốn làm chút gì đó cho riêng mình.
Khi cậu thả lỏng bắt đầu hít thở lại bình thường…. Minh Tranh đã hơi chóng mặt.
Cảm giác thiếu oxy.
Hai cái bóng trên tường vẫn hôn nhau, ngay cả vùng sáng và bóng tối cũng triền miên. Lồng đèn kéo quân trên bàn vẫn còn yên lặng xoay tròn, đây là ánh trăng đêm nay của họ.
“— Cut.”
Một câu thần chú đánh tan giấc mộng.
Bọn họ không rời khỏi đối phương ngay. Trịnh Quan Ngữ quá mệt tì lên trán Minh Tranh, tay che ngực còn đang thở dốc.
Minh Tranh vịn vai y im lặng vài giây, cuối cùng không chịu được nữa đẩy y ra sải bước vào toilet rửa mặt súc miệng.
Các nhân viên im lặng nhìn Trịnh Quan Ngữ bị bỏ lại trước bàn. Y như thể còn chưa thoát ra, cứ thế thở dốc thất thần nhìn lồng đèn còn xoay tròn trên bàn.