Đêm nay quay chụp, những tâm tư kiều diễm đã chẳng còn bao nhiêu. Động tác, đối thoại, thần thái tương tự phải lặp lại hết lần này tới lần khác còn bị rất nhiều người nhìn…. Quay đến lúc sau dường như nó đã trở thành một loại tra tấn tinh thần.
Kết thúc công việc đã là nửa đêm.
Có thể nói là hôn suốt một đêm. Ban đầu Trịnh Quan Ngữ còn có tâm trạng tâm sự với Minh Tranh nhưng càng quay về sau y càng hoàn toàn không muốn nói chuyện, miệng tê rần. Sau khi đạo diễn hô action thì y lập tức ép mình tiến vào trạng thái, biến thành Cao Tiểu Vũ kỳ lạ, thực hiện một cảnh hôn dài triền miên trước ống kính……
Sau khi lên xe, Trịnh Quan Ngữ nhìn đồng hồ, đã ba giờ bốn mươi tám phút sáng.
Trịnh Quan Ngữ cúi đầu lướt di động, chưa chơi được bao lâu đã có một cái đầu thò vào từ ngoài xe: “Trịnh Quan Ngữ, tôi đi nhờ được không?”
Ban đầu Trịnh Quan Ngữ nghe được giọng còn sửng sốt ra đó, ngẩng đầu lên nhìn cho chắc chắn.
Y cười hỏi: “Hôm nay không chạy bộ về nữa à?”
Minh Tranh lắc đầu: “Muộn lắm rồi. Hôm nay tôi mệt quá, quay cảnh đánh nhau tôi cũng chưa mệt thế này.”
Trịnh Quan Ngữ còn chưa lên tiếng thì bên cạnh Minh Tranh lại thò ra một cái đầu, là A Mạch.
A Mạch tranh công nhìn y, chỉ vào Minh Tranh giải thích: “Anh Quan Ngữ, hôm nay không có nhiều xe đến, em vừa đi ngang qua kia thì thấy xe bên kia hơi đông, anh Minh Tranh ngồi với họ chắc chắn sẽ thấy khó chịu nên em nói không bằng để anh ấy đi cùng chúng ta…”
Khá lắm, tháng sau lên lương. Trịnh Quan Ngữ cho A Mạch một ánh mắt ‘thưởng cậu sau’ rồi đón Minh Tranh lên xe rời đi.
Trong xe rất yên tĩnh, có lẽ là muốn để họ tiện nói chuyện nên A Mạch mở ngẫu nhiên một bài hát. Bài hát cũng ổn, không ồn ào, là “Gió thoảng mưa phùn” của Đặng Lệ Quân.
Bọn họ không nói lời nào, chỉ ngồi đó. Trịnh Quan Ngữ phát hiện thật ra Minh Tranh rất ít nói, hầu hết thời gian đều là yên lặng làm chuyện của mình.
Nếu như ở cùng với người khác mà không nói chuyện gì chắc chắn y sẽ cảm thấy quái lạ, nhưng khi ở cạnh Minh Tranh y lại thấy dù cho có nói gì hay không thì vẫn rất thoải mái.
Bài hát vẫn hát, Trịnh Quan Ngữ quay qua nhìn thì cảm giác được Minh Tranh ngồi cạnh như sắp ngủ thiếp đi.
Bởi vì Minh Tranh đã nhắm mắt nên Trịnh Quan Ngữ nhìn cậu cực kỳ không kiêng nể gì.
…… Sườn mặt rất đẹp.
Trịnh Quan Ngữ ngắm một lát rồi không nhịn được lấy điện thoại ra mở camera, định chụp trộm một tấm.
Kết quả cái người nhắm mắt này lại quay sang chỗ khác ngay lập tức.
Như trốn tránh người ta vậy.
Trịnh Quan Ngữ giật môi.
… Sao cậu ấy cảm nhận được nhỉ?
Trịnh Quan Ngữ quan sát một hồi lại giơ điện thoại tới gần, ngập ngừng nhỏ giọng kêu cậu: “Minh tiểu Tranh?”
Minh Tranh vẫn nhắm mắt, nửa ngày sau mới đáp lời y: “… Đừng chụp tôi.”
Trịnh Quan Ngữ để điện thoại xuống: “Sao cậu biết tôi đang chụp cậu?!”
Minh Tranh đến mở mắt cũng lười, cau mày nói: “Tôi rất nhạy cảm với ống kính, nhắm mắt cũng có thể cảm nhận được. Đừng chụp, anh quay phim cả ngày còn chưa quay đủ à?”
Trịnh Quan Ngữ tuy hơi xấu hổ nhưng vẫn bình tĩnh giải thích: “…. Chủ yếu là vì… góc độ ánh sáng vừa rồi rất đẹp, không chụp hơi phí.”
Cuối cùng Minh Tranh cũng mở mắt, nhìn Trịnh Quan Ngữ bằng ánh nhìn khó hiểu, hỏi y: “Chụp rồi làm gì nữa?”
Trịnh Quan Ngữ ngượng ngùng cười: “…. Nhìn đó, chứ tôi còn làm gì nữa!”
Minh Tranh chợt nhích lại gần, cười cười với y: “Ồ.”
Nhìn mình cười ở khoảng cách gần thế này như thể đang dụ dỗ… Trong nháy mắt đó Trịnh Quan Ngữ như mơ hồ.
Hôn cả đêm chỉ nửa cứng nửa mềm, sao cậu ấy chỉ tùy tiện cười một cái đã làm mình có chút không chịu được.
Trịnh Quan Ngữ nghiêng đầu đi, nói đầy bất đắc dĩ: “… Đừng cười nữa.”
Cười nữa sẽ cứng thật.
“Tôi muốn cười thì cười.”
Chỉ vì điều này mà Trịnh Quan Ngữ bị chọc cho đỏ ửng cả tai, y chỉ có thể nghiêng đầu đi nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên cửa sổ xe.
“Anh không mệt à.” Minh Tranh chợt nói, “Tôi thấy diễn nhân vật như Cao Tiểu Vũ rất dễ mệt tâm.”
“Vẫn ổn.” Trịnh Quan Ngữ nói, “…. Thật ra tôi khá thích nhân vật này.”
“Thích cái gì?”
“Thích… sự cố chấp của anh ta?” Trịnh Quan Ngữ tìm từ, “Khi thấy anh ta giết người tôi rất xúc động.”
Một khoảng lặng im.
Minh Tranh lại chợt hỏi: “Anh cảm thấy Trần Chu thích anh ta không?”
Thích không?
“Cỡ như bọn họ rồi thì thích hay không cũng không còn quá quan trọng nhỉ… Quan trọng là họ cảm thấy thế nào khi ở bên nhau.”
“Cảm giác gì?”
Trịnh Quan Ngữ suy nghĩ: “Cảm giác vây hãm đối phương nhỉ. Dù sao cả đời này của Trần Chu cũng sẽ không bao giờ quên Cao Tiểu Vũ, tôi cảm thấy như vậy là đủ rồi.”
Minh Tranh lắc đầu nhận xét: “Anh ta và Trần Chu đều rất kỳ lạ.”
Trịnh Quan Ngữ chỉ cười chứ không tranh cãi.
Bộ phim đã có tên là ranh giới, ranh giới của tâm lý vốn chính là thứ mà hầu hết mọi người không thể đồng cảm nhận, Trịnh Quan Ngữ cảm thấy mình cũng không thể bày tỏ bất cứ điều gì đó cho họ.
Mỗi người đều là duy nhất, Cao Tiểu Vũ cũng vậy.
“Gió thoảng mưa phùn” đã hát xong, kế tiếp là Paganini. Trịnh Quan Ngữ rất thích nghe bài này, mỗi lần nghe là mỗi lần tâm trạng của y đều sẽ rất tốt.
Ngồi cùng một xe trên đường về với người mình thích, nghe bài mình thích… Đối với y mà nói dường như đã là một chuyện rất xa xỉ.
Dù sao giờ phút này bọn họ cũng không phải là Cao Tiểu Vũ và Trần Chu, bọn họ không ở trong phim.
Có một đạo diễn từng nói rằng sau một thời gian dài quay phim các diễn viên diễn đối nhau sẽ có cảm giác sống nương tựa lẫn nhau, giống như là chiến hữu. Giống như hôm nay diễn cảnh hôn gần 6 tiếng đồng hồ… Đúng là sống nương tựa lẫn nhau, cùng nhau vượt qua khó khăn. Quả thật gần đây Minh Tranh có loại cảm giác này, giống như cậu đang đánh một màn phụ rất khó qua với Trịnh Quan Ngữ…
Khi cậu còn đang phân tâm, Trịnh Quan Ngữ đã chợt xích lại gần hỏi: “Sinh nhật của cậu có phải ngày 18 không?”
Minh Tranh quay qua: “Sao vậy?”
“Tôi xem lịch quay của đạo diễn rồi, cảnh giết người của Cao Tiểu Vũ được quay vào hôm sinh nhật của cậu.” Trịnh Quan Ngữ nói, “Tôi cảm thấy quay cảnh này vào hôm sinh nhật thì không tốt lắm, quá máu me, mặc dù là giả nhưng cũng không quá may mắn…… cho nên hôm đó tôi sẽ yêu cầu đạo diễn xin họ đổi ngày quay.”
…… Nhưng cũng không cần phải săn sóc thế này.
Minh Tranh hỏi: “Đổi thành cảnh nào?”
Trịnh Quan Ngữ: “Đạo diễn dự kiến lên lịch cho cảnh giường chiếu… Nếu cậu cảm thấy không ổn thì nói với tôi, tôi lại đi nói với họ.”
…… Cảnh giường chiếu?
Kỳ lạ thật.
Minh Tranh nhìn y với vẻ mặt phức tạp: “Ngày sinh nhật tôi Yến Mậu sẽ đến tham ban, nếu anh không sợ ông ấy nhìn ra được gì…. Tôi cũng có thể quay, anh không sợ là được.”
Paganini y vốn rất thích đã trở nên rất chói tai vào lúc đó, dường như là kẻ mưu sát trong đêm êm đềm này.
Minh Tranh thấy y không nói lời nào thì cười hỏi: “Thầy Trịnh, sao vậy?”
Trịnh Quan Ngữ im lặng, quay mặt đi như trốn tránh.
Dường như Minh Tranh thấy vẻ mặt của y rất buồn cười, một lúc sau lại hỏi: “Anh rất sợ Yến Mậu à?”
Sợ?
Vẻ mặt của Trịnh Quan Ngữ lạnh nhạt, hỏi ngược lại: “Tại sao tôi phải sợ ông ta.”
Minh Tranh: “Ồ, anh không sợ à?
“Tôi sợ?” Trịnh Quan Ngữ cười lạnh, “Chờ Yến Mậu tới tôi sẽ đi tìm ông ta nói chuyện, đến lúc đó cậu sẽ thấy rõ cuối cùng tôi có sợ ông ta hay không.”