Minh Tranh hỏi: “Xin hỏi anh định nói gì với Yến Mậu, nói chuyện hai chúng ta quay cảnh giường chiếu?”
“Rất nhiều nha.” Trịnh Quan Ngữ nhếch khóe môi, “Tôi có rất nhiều chuyện muốn xin đạo diễn Yến chỉ giáo, chẳng hạn như bao cậu cần bao nhiêu tiền, cần điều kiện gì.”
“Không cần phải hỎi ông ấy, tôi sẽ nói cho anh.” Minh Tranh nghiêm túc đáp, “Ông ấy đã giúp tôi trang trải học phí và chi phí sinh hoạt ở Mỹ. Khi quay phim, tìm cảnh sẽ dẫn tôi theo, dạy tôi đóng phim, chỉ những thứ thế thôi.”
Ngủ chưa? Trịnh Quan Ngữ muốn hỏi cái này nhưng y nhịn lại.
“À.” Vẻ mặt y vẫn vô cảm, “Không dạy cậu yêu đương à?”
Minh Tranh liếc nhìn y: “Anh đoán đi.”
Đoán, đoán, đoán. Nói chuyện với cậu ta dường như lúc nào cũng phải đoán.
Người này như thể càng tiếp xúc càng khó nắm bắt.
“Lúc trước cậu nói mình không thích nam.” Trịnh Quan Ngữ nói sang chuyện khác, “Vậy sao lại còn ở cùng ông ta lâu như thế?”
“Vì…” Minh Tranh như tự hỏi, “Vì ông ấy là Yến Mậu. Sao, không thích thì không thể đi theo à?”
Ừ, đúng. Dù sao đó cũng là Yến Mậu đạo diễn nổi tiếng có nhiều giải thưởng, nhiều tài nguyên.
Nghe có vẻ rất có lý.
Trịnh Quan Ngữ đè giọng hỏi: “Lúc ấy cậu nói với tôi cậu không thích nam, vậy là bây giờ cậu thích rồi?”
Minh Tranh cười cười, cũng cúi người thấp giọng trả lời y, ý trong lời nói ra còn rất mập mờ: “Có lẽ thế, còn phải tùy xem đó là đàn ông nào.”
Ánh mắt họ chạm nhau, cả hai đều đang dò xét đối phương.
“À, là vậy sao.” Trịnh Quan Ngữ cố gắng nặn ra giọng điệu thản nhiên, “…… Vậy đến lúc đó tôi sẽ ra giá với Yến Mậu mua cậu lại.”
“Được thôi.” Minh Tranh tiếp lời y, “Chẳng qua tôi không biết hầu hạ kim chủ, tính tình còn kỳ quái. Đến lúc đó anh cũng đừng thấy thất vọng trả tôi về.”
Nghe không ra thật tình hay giả ý.
Trịnh Quan Ngữ nhìn cậu chằm chằm, siết chặt tay lại: “Tôi nói là làm, cậu đừng đùa.”
Minh Tranh cười cười, hỏi y đầy ngây ngô: “Tôi giống đang nói đùa lắm à?”
Trịnh Quan Ngữ im lặng.
Minh Tranh suy nghĩ rồi lại bắt đầu lừa y: “Tôi rời khỏi Yến Mậu thì có hơi mạo hiểm, muốn tôi bỏ ông ấy đi với anh cũng được thôi… Anh phải để tôi xem tâm ý của anh.”
Lời này đưa đẫy rất hay, như thể đã nói hết, lại như thể chẳng nói điều gì.
Trong xe không bật đèn. Gương mặt của đối phương trong tầm mắt cũng tranh sáng tranh tối, chỉ có ánh mắt là sáng ngời.
Trịnh Quan Ngữ nhìn cậu một lúc rồi chợt đưa tay ra làm vài động tác — Y làm rất chậm, rất chân thành, và ánh mắt vẫn luôn nhìn Minh Tranh rất nghiêm túc.
Ánh sáng và bóng tối chập chờn giữa những ngón tay của y, y đang tự trả lời.
Mấy năm trước Trịnh Quan Ngữ có diễn vai một người câm, đó là ngôn ngữ ký hiệu y học vào lúc đó.
Trịnh Quan Ngữ thả tay xuống, nói khẽ: “Đây là tâm ý của tôi.”
“Tôi không hiểu ngôn ngữ ký hiệu.” Minh Tranh nói.
Không hiểu mới tốt.
“Thế à, tôi còn tưởng ngôn ngữ gì cậu cũng biết.”
Minh Tranh nhíu mày: “Cuối cùng là có ý gì?”
“Cậu không cần biết, đến lúc đó tôi nói chuyện với Yến Mậu là được.” Trịnh Quan Ngữ nói đầy bình thản, “Cậu không cần phải lo gì hết.”
Sau một hồi im lặng, Minh Tranh chợt có chút nôn nóng.
“Anh không ngại à?” Cậu hỏi, “Tôi với Yến Mậu ấy.”
“Đương nhiên là để ý, nhưng tôi không thể ngăn cản cậu có quá khứ với người khác, tôi tôn trọng cậu.”
“Ồ.” Minh Tranh giật khóe môi.
“Điều tôi quan tâm hơn là người tôi thích đã thuộc về một người khác, điều này là trái đạo đức. Cho nên trước khi Yến Mậu đến tôi sẽ không vượt ranh giới, sau khi Yến Mậu đến, tôi sẽ mua tự do thân thể cho cậu, đến lúc cậu có thể lựa chọn bất kỳ ai, có thể là tôi, cũng có thể là người khác.”
Rất chân thành, Minh Tranh nghĩ.
Nhưng cũng có chút là lạ.
“Anh suy nghĩ thêm đi, suy nghĩ kỹ vào.” Minh Tranh hảo tâm khuyên y, “Đừng hấp tấp.”
Trịnh Quan Ngữ nghiêng đầu nhìn cậu, giọng điệu rất lạnh lùng: “Tôi giống người hấp tấp lắm à? Cậu nghe cho kỹ đây, từng câu tôi đã nói tôi sẽ không đổi ý, cậu cứ chờ đi.”
“…..” Minh Tranh thở dài, “Được rồi, tôi chờ.”
Dù sao đến lúc đó anh cũng là người xấu hổ, cậu nghĩ.
Paganini kết thúc chuyển sang bài tiếp theo, là bài “Trở về nguyên hình” tiếng Quảng Đông… Chẳng cần ngọn đèn, có thể hôn tôi trước được không, nếu như tôi lộ về nguyên hình, thì có còn được ôm lấy nữa không. Minh Tranh mất tập trung nghe hai câu, lòng nói nhạc Trịnh Quan Ngữ nghe sao lại tạp thế, violin, Đặng Lệ Quân, Trần Dịch Tấn… thật hỗn loạn.
Xe nhanh chóng chạy đến khách sạn. Trịnh Quan Ngữ nhìn thì thấy xe của đoàn phim đều ở bãi đậu xe, xe của họ là về cuối cùng.
Hôm nay A Mạch lái rất chậm, có thể là muốn cho y và Minh Tranh có nhiều thời gian hơn.
Sau khi xuống xe A Mạch ôm túi nhìn họ rồi nhỏ giọng nói với Trịnh Quan Ngữ: “Anh, em đi lên trước đây.” Nói xong lon ton chạy mất.
Bọn họ bị bỏ lại.
Im lặng đi được hai bước Trịnh Quan Ngữ chợt phàn nàn: “Nóng quá, sao còn chưa mưa.”
Thật ra không chỉ Trịnh Quan Ngữ mà cả đoàn phim đều chờ mưa, có vài cảnh quay của họ cần được ông trời tác hợp, cần cảnh mưa thật. Điều đáng ghét chính là thời tiết ở đây quá quái đản, ngày nào cũng vừa nóng vừa ngột ngạt nhưng mưa cứ chực chờ mãi không chịu đến.
Minh Tranh đáp lời: “Có lẽ đã mưa vào lúc mà anh không biết.”
“Ví dụ như?”
“Ví dụ như mưa một trận vào đêm anh đang ngủ, đến hừng đông thì hơi nước bốc hết nên anh không nhận ra, điều này là có đấy.” Minh Tranh cười, “Chờ chút đi, Uyển Đinh sắp tới mùa mưa rồi.”
“Cậu chắc chứ?”
“Gần đây cảm nhận được mùi mưa.” Minh Tranh nói, “Anh không tin à? Chúng ta có thể cược xem ba ngày nữa trời sẽ mưa.”
“Cược cái gì?”
“Cược… “ Minh Tranh suy nghĩ, “Một cây kem?”
“Vậy thì không được, chơi cái nào lớn đi.” Nụ cười của Trịnh Quan Ngữ dần cong hơn, “Vậy thì cược xem trong ba ngày có mưa không. Ai thua thì để cho bên kia sai sử một chuyện.”
“Được thôi.” Minh Tranh gật đầu, “Tôi có thể tuyên bố với anh rằng hầu như tôi chưa bao giờ thua bất cứ thứ gì liên quan đến cược.”
“Thùng rỗng kêu to.”
Có lẽ là vì mệt nên họ nói chuyện rất chậm, dù cho cuộc đối thoại có nhàm chán trẻ con thì trong đêm khuya yên tĩnh bầu không khí cũng vừa nhẹ nhàng, vừa thoải mái.
Bãi đậu xe ngoài trời, xung quanh trồng đầy cây long não. Dưới tàng cây luôn rơi những quả nhỏ màu đen xuống.
Trịnh Quan Ngữ chợt nhớ trong trường học của Cao Tiểu Vũ cũng có rất nhiều cây long não, loại cây này có một mùi thơm rất lạ.
Trịnh Quan Ngữ suy nghĩ vẩn vơ rồi chợt hứng khởi hỏi: “Minh tiểu Tranh, chúng ta có thể đối diễn không?”
Mệt muốn chết còn đối diễn gì nữa, nhanh về ngủ cho khỏe không. Minh Tranh lấy làm lạ: “Đối diễn cái gì?”
“Tôi đoán là…… có thể Yến Mậu không dạy cậu yêu đương nên cậu luôn nói mình không hiểu tình yêu của Cao Tiểu Vũ và Trần Chu, cũng không hiểu yêu từ cái nhìn đầu tiên, sự hiểu biết của cậu về tình cảm có vẻ như cũng không giống tôi. Tôi cảm thấy cậu luôn rất phòng bị, rất hoài nghi sự chân thành của người khác, cho nên… Tôi rất hy vọng có thể cho cậu thấy được sự chân tình thông qua phim, để cậu tin vào tình yêu và Cao Tiểu Vũ.”
… Cái gì vậy, anh ta đang nói cái gì vậy trời, sao tự nhiên lại làm đỏm như thế?
Giây phút đó Minh Tranh đã hơi lo lắng. Cậu lờ mờ cảm thấy biểu hiện của Trịnh Quan Ngữ không đúng lắm, rất sợ một giây sau người này sẽ nói mấy câu tục tục như “Anh yêu em” các kiểu.
Nhưng Trịnh Quan Ngữ không nói.
Anh ấy chỉ cười đưa tay hỏi mình: “Trần Chu, chúng ta có thể nắm tay chút không?”
Đây là một câu thoại Cao Tiểu Vũ sẽ nói trong phim, Minh Tranh đã phản ứng ngay lập tức.
Cậu mông muội mất một lúc. Bởi vì Trịnh Quan Ngữ gần như là tiến vào trạng thái diễn ngay lập tức, thần thái, giọng điệu và biểu cảm… đều đã biến thành Cao Tiểu Vũ.
“Một chút là được.” Trịnh Quan Ngữ còn đang đọc thoại, “Bây giờ cũng không có ai, khi có người em sẽ thả tay ra, em chỉ là… Muốn nắm tay với người mình thích ở ngoài một lần.”
Minh Tranh biết, Trịnh Quan Ngữ muốn nắm tay không phải là Trần Chu, mà là mình.
Nắm hay không? Minh Tranh nhanh chóng lướt câu hỏi này trong đầu. Nhưng cậu còn chưa kịp nghĩ kỹ Trịnh Quan Ngữ đã đến gần và nắm tay cậu.
“Chỉ một chút thôi… Hôm nay đừng từ chối em.” Trịnh Quan Ngữ vẫn còn đang diễn, vẻ mặt hết sức thận trọng, thậm chí còn mang theo chút lấy lòng, “Chỉ hôm nay thôi.”
Minh Tranh nhìn vào mắt y, cuối cùng lựa chọn diễn cảnh này: “Được.”
Thật ra đoạn đường này rất ngắn đi chẳng được mấy phút, nhưng nắm tay Minh Tranh đi trên con đường tràn đầy mùi long não này, Trịnh Quan Ngữ cảm thấy nội tâm diễn xuất của mình có thể viết thành một cuốn sách, có lẽ còn có thể làm thành một bộ phim.
Khi nắm tay hơi đổ mồ hôi, không biết là mồ hôi của ai. Nắm tay thế này càng lâu trong lòng Trịnh Quan Ngữ càng bối rối, y có cảm giác như đang gánh lấy đạo đức, cảm giác như mình đang ngoại tình với Minh Tranh.
Đi như thế một hồi, Trịnh Quan Ngữ xót xa nghĩ, thầm xin lỗi Yến Mậu trong lòng, xin lỗi, tôi chỉ đang đối diễn với em ấy.
Trong phim, khi Cao Tiểu Vũ nắm tay Minh Tranh sẽ nhắm mắt lại và sử dụng những đoạn hồi tưởng để đưa vào phim.
Ngày hôm qua Lý Chí Nguyên cũng đã nói với họ cảnh này nhưng không nói với họ phải diễn thế nào, chỉ nói sẽ dùng nhạc nền cho cảnh này. Cách Lý Chí Nguyên nói về phim luôn rất lạ.
“Cao Tiểu Vũ đang mơ về việc bỏ trốn, trong tưởng tượng của anh ta, anh ta đã bỏ trốn với người mình thích.” Lúc đó Lý Chí Nguyên nói, “Tôi sẽ dùng tiếng xe lửa – Tu tu tu chèn vào, tiếng cơ giới hóa đi về phương xa. Ở giữa sẽ chèn thêm tiếng trống chân voi*, nhạc cụ dân tộc, tiếng nguyên thủy mạnh mẽ, thùng thùng thùng, chậm nhưng mạnh, giống tiếng tim đập. Nhịp điệu bị xáo trộn và những khoảng dừng được để trống. Đó cũng là phần mở rộng tự nhiên của cảm xúc. Trong tưởng tượng của tôi đoạn nhạc này rất có ý vị, là cảm giác thôi miên nhưng lại làm người ta trầm mê.”
— Cảm giác thôi miên nhưng lại làm người ta trầm mê.
Trịnh Quan Ngữ cảm thấy mình như thật sự nghe thấy tiếng tàu lửa và tiếng trống, y mở to mắt và tưởng tượng thấy — Khuôn mặt của Cao Tiểu Vũ mất nét, cảnh vật nhòe đi, đoàn tàu lướt qua mắt y và từ từ di chuyển về một thế giới tươi đẹp như gấm trong tưởng tượng.
Trong cảnh đó họ sẽ đi qua rất nhiều ngọn đèn đường. Con đường đó là con đường Cao Tiểu Vũ đi hằng ngày, sau khi đến một chỗ rẽ bọn họ sẽ bắt gặp một ngọn đèn đường nhấp nháy có vẻ là vì điện áp không ổn định, ống kính sẽ dừng trên ngọn đèn này thật lâu.
Sáng – tối – sáng – tối.
Sau đó, tiêu điểm của ống kính sẽ kéo về bàn tay đang siết chặt của họ.
Cảnh này không phải chỉ diễn ở nét mặt mà mỗi một tấc trên cơ thể của họ mỗi một giây phút đều đang diễn, đang sống.
Cho dù không quay thần thái, chỉ quay đôi tay đang nắm lấy nhau kia thì bầu không khí vẫn ở đó, bọn họ đều kẹt lại cảnh này.
Nhân vật bắt đầu đối thoại —
Cao Tiểu Vũ: “Một thời gian nữa bọn em sẽ có diễn văn nghệ, gần đây ngày nào em cũng luyện tập với học sinh, nghe bọn nhỏ hát đi hát lại một bài… đến mức đầu óc quay cuồng.”
Trần Chu: “Tập bài gì?”
Cao Tiểu Vũ: “Hôm nay trên lớp tập bài “Ngày mai sẽ tốt hơn”.”
Trần Chu: “Ừm, một bài hát hay.”
Cao Tiểu Vũ: “Anh tin không?”
Trần Chu ngẩng đầu nhìn anh: “Tin cái gì?”
Cao Tiểu Vũ không đáp.
Trần Chu nhìn anh một lúc rồi chợt hiểu anh muốn nói cái gì.
Ống kính lại quay đặc tả đôi tay đang nắm lấy của họ.
“Anh tin.” Trần Chu đáp, “Mọi chuyện rồi sẽ tốt thôi, em cũng phải tin.”
“Nếu như em không tin thì sao?”
“Không tin cũng không sao.” Trần Chu nói, “Thế giới này vốn đã khá tệ rồi.”
“Vốn đã khá tệ.” Cao Tiểu Vũ nói, “Trong trường cũng khá tệ. Anh biết không, thật ra các học sinh cũng không thích môn nhạc, lúc học bọn trẻ chơi điện thoại, đọc tiểu thuyết, nói chuyện, bọn chúng không thèm để ý đến tiết nhạc. Các giáo viên khác cũng không thèm để ý, dù sao thì tiết nhạc cuối cùng rồi cũng bị mượn đi để dạy toán, văn, anh, hóa. Có một ngày em ở trong toilet thấy một bé trai bị người ta bắt nạt, đòi tiền. Em đi lên quản bọn nó thì bọn nó không sợ, còn đẩy em ra, xong thì cười ha ha chạy ra ngoài. Ngày hôm sau hiệu trưởng tìm em nói, trong mấy đứa hôm qua bắt nạt có một đứa là thân thích nhờ tôi chăm sóc. Em cảm thấy cái trường này thật sự không cần một giáo viên dạy nhạc, thật, có vẻ như trường chỉ cần em khi có hội diễn văn nghệ.”
Trần Chu nhíu mày: “Lần sau nếu các giáo viên khác lại mượn tiết của em, em có thể từ chối, dạy… dạy cho học sinh những gì em muốn dạy.”
Cao Tiểu Vũ lắc đầu: “Không cần thiết, dù sao rất nhiều học sinh cũng không thích tiết nhạc.”
“Không đâu, trước kia anh rất thích.” Trần Chu nói tiếp, “Bởi vì có thể ngủ, có thể nghỉ ngơi… cho nên môn học này vẫn rất có ý nghĩa.”
Cao Tiểu Vũ chợt cười.
“Trần Chu.” Anh nói, “Lúc trước em thấy rất nhàm chán, đi dạy chán, tan ca chán, về nhà chán, và sống cũng chán. Nhưng anh đến dường như em mới biết… Hóa ra con người ta sống cũng có thể hạnh phúc thế này.”
“Em vui thế à?” Trần Chu hỏi, “Chỉ nắm tay thôi.”
Cao Tiểu Vũ siết chặt tay anh, dùng sức đến run rẩy.
“Dường như em chưa từng vui vẻ thế này.” Cao Tiểu Vũ nói, “Giống như… em bây giờ không quan tâm đến ngày mai có tốt hay không, không quan trọng. Cuộc đời con người có lẽ chỉ có một số thời khắc quan trọng, giống như em biết anh có thể rời đi bất cứ lúc nào, em biết có lẽ hôm nay anh thích em và ngày mai sẽ không thích em nữa… Nhưng em không quan tâm. Miễn là bây giờ anh nắm tay em là đủ rồi, em chỉ cần giây phút này.”
Khi nói đoạn thoại kia Trịnh Quan Ngữ cũng không biết mình khóc, y quá xúc động nên cơ thể tự nhiên phản ứng với nỗi bi thương. Những lời này như thể bộc lộ tấm chân tình, lại như thể chỉ là tâm sự của Cao Tiểu Vũ… diễn viên và nhân vật hoàn toàn hợp vào nhau và cảm xúc của họ lúc này cũng giống nhau.
Minh Tranh nhìn chằm chằm giọt nước mắt đang rơi xuống.
Cậu tự hỏi trong lòng, lúc này trong kịch bản Cao Tiểu Vũ có khóc không?
Dường như là không?
Nếu Trịnh Quan Ngữ muốn diễn thế này… cậu có nên đưa tay lau giọt nước mắt đó không?
Cảnh này phải diễn tiếp làm sao đây?
“Ting —” Tiếng thang máy đến đánh thức Trịnh Quan Ngữ và Minh Tranh.
Bọn họ ngơ ngẩn nhìn đối phương và gần như là buông tay nhau cùng một lúc.
Mùi cây long não trong trường học, đèn đường nhấp nháy, tất cả đối thoại, đoàn tàu lướt qua mắt Cao Tiểu Vũ trong tưởng tượng… tất cả đều biến mất trong tích tắc.
Trịnh Quan Ngữ lau mặt, lau đi giọt nước mắt kia.
Bọn họ trở về hiện thực từ cảnh diễn tưởng tượng kia, buông tay nhau, ăn ý hô cut cho cảnh diễn này.
Trịnh Quan Ngữ nhìn Minh Tranh: “Chúng ta… đến rồi.”
Minh Tranh gật đầu: “Ừ, đến rồi.”
Bọn họ cứ thế đứng ở lối vào thang máy nhìn nhau.
Minh Tranh chờ một lúc cảm thấy Trịnh Quan Ngữ đang muốn kéo dài thời gian với mình không muốn đi, cậu chỉ có thể cười giục y: “Anh định tối nay không ngủ cứ đứng vậy nhìn tôi cả đêm à?”
Trịnh Quan Ngữ cười: “Được chứ?”
Minh Tranh: “Không được, về ngủ đi.”
“Biết rồi, tôi đùa thôi.” Trịnh Quan Ngữ lùi ra sau một bước, cười tạm biệt với cậu, “Mai gặp.”
Minh Tranh gật đầu, trước khi quay người đi như chợt nhớ gì đó, cậu lại nhìn vào đôi mắt đưa tình của Trịnh Quan Ngữ.
Cậu nhỏ giọng, “Mai gặp, ngủ ngon.”
*Trống chân voi hay còn gọi là Klong Yao (Lào), Skor Chhaiyam (Kmer).