Minh Tranh đứng bên bàn đưa tay nhẹ nhàng vuốt cánh hoa, ngơ ngẩn không biết làm gì.
Trong nhà được treo máy móc, bên cạnh giường của Cao Tiểu Vũ… khắp nơi xung quanh đều là ống kính và nhân viên làm việc, mọi người đều đang bận rộn.
Chuông điện thoại vang lên, cậu cầm lên nhìn là Yến Mậu gửi voice chat đến. Cậu mở nghe — “Con trai, chúc con sinh nhật vui vẻ, có thể tối sẽ đến ăn cơm với mọi người.”
Minh Tranh chưa kịp đáp vì Lý Chí Nguyên đã tới, đầu tiên ông nhìn cậu đầy khổ sở, sau đó khẽ ôm vai cậu thở dài.
“Cảnh thân mật khó quay nhưng cũng rèn luyện con người.” Lý Chí Nguyên nói, “Nếu thấy chướng ngại tâm lý thì nói với chú, chúng ta cùng nhau trao đổi, được không?”
Trước khi quay cảnh thế này quả thật đạo diễn sẽ tìm diễn viên để trò chuyện. Chỉ là Minh Tranh cảm thấy Lý Chí Nguyên lo lắng quá, trông còn lo lắng hơn cả mình.
Không nói được mấy câu thì Trịnh Quan Ngữ tới.
Tay áo của y xắn lên, thản nhiên bước vào. Điểm khác biệt giữa ngôi sao điện ảnh và người thường có lẽ là — Dù cho Trịnh Quan Ngữ không trang điểm, ăn mặc bình thường nhưng khí chất của y vẫn ở đó, y vừa xuất hiện, dường như căn nhà cũ kỹ này cũng bừng sáng hơn một chút.
Chỉ là quá gầy, nhìn cơ thể rất mỏng và nhẹ.
Sau khi y vào nhà thì có hơi kinh ngạc, bởi vì y thấy bó hoa trên bàn. Có vẻ là y không nghĩ tới Lý Chí Nguyên sẽ đồng ý để bó hoa này lên. Khi y đi tới trông rất vui, ừm, đó là phản ứng sẽ làm người ta cảm thấy dễ chịu.
Hai tay Trịnh Quan Ngữ cầm chai nhựa lên, cười nói với Lý Chí Nguyên: “Đạo diễn, cháu nghĩ đây là loại hoa thích hợp với Cao Tiểu Vũ.”
Nụ cười rất đẹp, khoảnh khắc này hẳn nên được lưu lại.
Mắt người chính là máy ảnh tốt nhất, không bị mất nét khi chuyển khoảng cách. Minh Tranh chớp mắt, chớp mắt vào khung cảnh trước mắt.
Trịnh Quan Ngữ cầm chai nhựa kia đi đến trước mặt cậu, chúc phúc một cách đầy chân thành: “Minh tiểu Tranh, sinh nhật vui vẻ! Đây là quà của tôi.”
Minh Tranh lườm hoa và chai nhựa: “…. Lấy đạo cụ của đoàn tặng tôi?”
“Ý là mượn hoa hiến Phật mà.” Trịnh Quan Ngữ cười rồi trả hoa về, “Quà của tôi ở khách sạn, về rồi tặng cậu.”
“…. Quà gì?”
“Nước hoa, là loại mà cậu hỏi A Mạch đấy.” Trịnh Quan Ngữ nói, “Mua cho cậu nhiều lắm, tôi chắc chắn đủ cho cậu dùng lâu ơi là lâu.”
“……”
Minh Tranh trừng mắt nhìn y, thật là hết nói nổi, cậu đang định đớp lại thì đạo diễn rì rì đi qua, cậu chỉ có thể ngậm miệng lại.
Trông Lý Chí Nguyên vẫn không yên lòng, hỏi Minh Tranh: “Trước khi quay muốn hỏi chút, bây giờ cậu có tin tưởng vào tình cảm của bọn họ không?”
Minh Tranh suy nghĩ rồi đáp: “Tôi có cảm giác là phải tin.”
Lý Chí Nguyên rất hài lòng: “Cậu cứ giữ nguyên cảm giác này đi, chú thấy trạng thái của cậu rất tốt.”
Minh Tranh gật đầu: “Có vẻ tôi hơi chậm, từ từ mới nhập diễn.”
Thật ra thế này mới là tốt nhất, đi theo phim từng chút một, là tiết tấu của phim.
Lý Chí Nguyên nhìn cậu và Trịnh Quan Ngữ: “Thử một lần không?”
Hai người nhìn nhau và Trịnh Quan Ngữ đáp: “Cháu không cần.”
Quả thật không cần thiết. Minh Tranh gật đầu: “Cứ diễn luôn.”
Lý Chí Nguyên thường không bao giờ giảng giải cách diễn cho Trịnh Quan Ngữ nhưng hôm nay lại phá lệ hiếm hoi, giống như là không yên lòng, có ý nhắc nhở riêng Trịnh Quan Ngữ: “….. Đừng sắc dục.”
Trịnh Quan Ngữ cười gật đầu đồng ý: “Sẽ rất trong sáng.”
Minh Tranh vào toilet rửa tay.
Sau khi cậu rửa tay về, bọn họ đứng đối diện nhau một lúc, không ai lên tiếng trước.
Được rồi. Minh Tranh nhìn y cảm thấy nếu chỉ nói về bề ngoài thì quả thật Trịnh Quan Ngữ rất đẹp.
Chỉ là lúc lắm mỏ ghẹo mình thì hơi đáng ghét. Tên này đẹp nhất là lúc không nói lời nào, lặng lẽ đặt ánh mắt rơi vào một điểm nào đó…. Khí chất trên mặt anh ấy rất trầm tĩnh.
Bọn họ dựa vào tấm rèm cửa màu đỏ sậm nhà Cao Tiểu Vũ. Căn nhà yên tĩnh… Trịnh Quan Ngữ đến gần, nhỏ giọng hỏi cậu rửa tay sạch chưa.
“Sạch lắm, rửa nhiều lần rồi.” Minh Tranh đưa tay lên cho y, “Đến đây đi.”
Bọn họ làm động tác OK với bên máy quay, Lý Chí Nguyên hiểu ý giơ tay hô A.
Trịnh Quan Ngữ ngẩng đầu lên, từ từ hé miệng cắn một ngón tay của cậu.
Cảnh này đã từng diễn thử. Lần đầu tiên…… Minh Tranh bắt đầu hồi tưởng không đúng lúc, lần đầu tiên là cảm giác gì? Có vẻ là hơi buồn nôn, là loại khó chịu sinh lý.
Lần này dường như không còn cảm giác buồn nôn đó nữa, chỉ cảm thấy… rất ấm áp.
Minh Tranh nhíu mày nhìn gương mặt ửng đỏ của Trịnh Quan Ngữ, trong đầu lại có một suy nghĩ rất kỳ quái…
Biểu cảm trên mặt anh ấy là gì đây.
Thích lắm à?
Cậu giật ngón tay ôm lấy đầu lưỡi của Trịnh Quan Ngữ, bắt đầu đút vào tìm kiếm trong khoang miệng đối phương.
Trịnh Quan Ngữ to mắt nhìn cậu, đôi mắt giống như đang mắng, đang hỏi cậu muốn làm gì. Minh Tranh cười cười không để ý đến y, bắt đầu tập trung mà chơi.
Rất nhanh sau đó cả gương mặt của Trịnh Quan Ngữ đỏ bừng lên, ngay cả tai cũng thế.
Minh Tranh rút những ngón tay ướt át của mình ra khỏi miệng Trịnh Quan Ngữ. Rồi chạm vào môi y, khẽ ấn, xoa, khều, cảm nhận hơi thở nóng bỏng của đối phương.
“Cut.”
Khi hai người tách ra, Trịnh Quan Ngữ lập tức quay lưng về phía máy quay để hít thở sâu, che giấu một số thay đổi không khéo của bản thân mình.
Minh Tranh để nơi cửa sổ lại cho y, còn mình thì ung dung đi rửa tay, khi đi ngang qua máy quay còn thuận miệng hỏi có cần quay lại không.
Lý Chí Nguyên nói không không không, tràn đầy trên mặt chỉ viết muốn nhanh nhanh kết thúc, yếu ớt đáp lại cho cậu một câu: “…. Chúng ta tranh thủ một lần là qua.”
Khi Minh Tranh rửa tay xong, Lý Chí Nguyên đang thông báo chuẩn bị cho cảnh quay tiếp theo.
Cậu đi đến cạnh Trịnh Quan Ngữ, khi hai người đối mắt nhau Trịnh Quan Ngữ sáp qua dùng giọng rất tò mò hỏi: “Cậu không có chút phản ứng nào hết hả?”
Minh Tranh hỏi y, anh muốn tôi có phản ứng gì.
Trịnh Quan Ngữ lia mắt xuống dưới, ánh mắt dừng ở giữa háng cậu, ý tứ đầy hàm xúc: “Nơi đó…… không có cảm giác à?”
Minh Tranh à: “Anh đoán xem.”
Trịnh Quan Ngữ giật môi, nhỏ giọng hỏi: “Có phải người tập võ sức chịu đựng khá tốt không?”
“Chắc thế.”
Trịnh Quan Ngữ à, sau đó lại đùa: “Chẳng qua tôi khá tò mò cậu tập võ gì, võ Đồng Tử à?”
……
Muốn chết hả.
Minh Tranh lẳng lặng nhìn y hai giây rồi mỉm cười: “Anh muốn luyện chung với tôi à?”
Trịnh Quan Ngữ nhìn cậu đầy trông mong: “Tập loại nào? Đêm nay thì sao, tới phòng tôi đi, tôi có thể cân nhắc nhường cậu.”
Minh Tranh nhìn y chằm chằm mấy giây.
Sau đó cậu chợt vươn tay… mạnh mẽ bóp nửa khuôn mặt của Trịnh Quan Ngữ kéo tới.
Trịnh Quan Ngữ giật mình vô thức nắm lấy tầm rèm cửa bên cạnh —
Khoảng cách chợt kéo lại gần hơn, gương mặt trong tầm nhìn của Trịnh Quan Ngữ cũng đung đưa….
Minh Tranh nhướng mày, hỏi rất bình thản: “Ai nhường ai?”
Trịnh Quan Ngữ mở miệng muốn nói nhưng lời đến môi lại quên…… Y bị khí thế cực kỳ áp bách của Minh Tranh áp chế, nhất thời không khỏi ngẩn ra.
Lý Chí Nguyên còn chưa kêu A nhưng ông cảm thấy động tác của hai người họ như thể là muốn bắt đầu luôn, thế là luống cuống tay chân quay chụp. Minh Tranh cố ý chờ một lúc, cảm nhận được máy quay được bật lên mới áp đầu xuống, dừng lại ở một khoảng cách rất mong manh và mập mờ.
Bờ môi rất gần nhau nhưng lại không chịu hôn xuống, cứ thế nhìn Trịnh Quan Ngữ và kiên nhẫn đợi chờ.
Một, hai, ba…
Minh Tranh đếm trong lòng. Bốn —
Trịnh Quan Ngữ không chịu được trước ngửa đầu ngậm lấy khóe môi Minh Tranh.
Một nụ hôn dài ướt át, hơi thở tán loạn. Minh Tranh ôm lấy sau gáy của Trịnh Quan Ngữ, sờ thấy trên tay mình là một lớp mồ hôi.
Kỳ thật nụ hôn này không kịch liệt, là một nụ hôn tiến dần. Hai người đều cho đối phương thể diện, hôn rất cẩn thận nhẹ nhàng, đầu lưỡi của họ thăm dò vào miệng nhau, mỗi người đều rất cẩn thận.
Nhưng tim lại đập rất nhanh, thịch thịch thịch như muốn nhảy ra ngoài, cơ thể dính sát vào nhau như không còn sức lực.
Hai tay đan vào nhau, Minh Tranh không dám dùng sức nắm tay Trịnh Quan Ngữ quá chặt, chỉ nhẹ nhàng siết lấy……
Có lẽ cậu không biết, càng nhẹ… Trịnh Quan Ngữ càng ngứa.
Quá gần. Khoảng cách gần đến mức mất nét… da thịt dán vào nhau như thể chỉ cần tùy ý cọ xát đến đâu sẽ bùng lửa đến đó.
Đầu óc cũng như đang đốt một bó đuốc nướng người ta đến nóng rực nôn nóng.
Khi Minh Tranh cảm thấy miệng mình như sắp bị Trịnh Quan Ngữ mút rách thì cuối cùng Lý Chí Nguyên cũng hô cut.
Hai người ôm hôn nhau ở thời tiết hơn ba mươi độ là có thể tưởng được nóng thế nào. Quần áo của Minh Tranh gần như ướt đẫm, cảm giác toàn thân mình đều mướt mồ hôi cực kỳ khó chịu, khó chịu không chịu được, khó chịu đến mức không muốn ngẩng đầu dậy.
Quả thật rất khó quay. Cảnh này chia ra mà quay, cảm xúc của diễn viên không trọn vẹn, phản ứng thân thể cũng đứt quãng, rất tra tấn người khác.
Cảnh này chưa có gì còn đã như vậy, chờ lúc nữa phải quay thế nào…
Họ tựa trán vào nhau thở dốc một lúc mới tách ra.
Quá nóng, bọn họ đều rất mệt.
Trịnh Quan Ngữ xoa xoa huyệt thái dương hoảng hốt đi về phía máy quay muốn uống miếng nước, nhưng cả người y đều hơi run, miệng cũng rất khát, gần như là có chút đứng không vững.
Trịnh Quan Ngữ choáng đầu vừa đi được hai bước thì nghe thấy một giọng nói xa lạ bên cạnh máy quay —
“Vừa rồi không được nha ông Lý, quay lại đi.”
Trịnh Quan Ngữ dừng chân lại và đột ngột chuyển đường nhìn — Đến khi thấy người đứng cạnh Lý Chí Nguyên thì y tròn mắt đờ người ra ngay tại chỗ.
… Đến lúc nào?!
Lý Chí Nguyên nhìn Trịnh Quan Ngữ rồi nhìn Yến Mậu bên cạnh, ông không hiểu sao có hơi chột dạ, nói cũng lắp ba lắp bắp: “À… Tôi cảm thấy… vẫn được? Qua đi, tốt lắm.”
Minh Tranh còn đứng bên cửa sổ giờ đang tự hỏi ông ba này là đến tham ban hay đến gây rắc rối……
Đã nói giờ cơm tối mới đến cuối cùng lại đến sớm, đến thì cũng thôi đi còn vừa đến đã bắt đầu nói này nói nọ!! Soi mói đủ thứ!
Minh Tranh đứng ở xa xa trừng mắt nhìn Yến Mậu, cảm thấy huyết áp và cơn nóng của mình đang từ từ cao lên……
Yến Mậu sờ cằm suy tư về cảnh vừa rồi, chân thành đề nghị với Lý Chí Nguyên: “Hôn đến nhũn cả ra, không đủ sức dãn đó! Ông Lý, mấy cảnh này đừng quay qua loa, tôi khuyên quay dự phòng lần nữa để đảm bảo.”