Mọi người trong đoàn đều đã đến, vốn định bắt đầu quay nhưng máy quay lâm thời lại xảy ra chút vấn đề nên đang được sửa chữa khẩn cấp. Đạo diễn nói mọi người ăn chút gì đó, nghỉ ngơi một lát chờ xem có thể quay được không, nếu không quay được thì kết thúc công việc chờ mai làm.
Chờ, phần lớn cuộc sống đều là chờ đợi lãng phí, Minh Tranh nghĩ. Chờ xe, chờ đèn xanh đèn đỏ, chờ quảng cáo, chờ trời nắng hoặc mưa, chờ đạo diễn kêu khởi động máy……
Phụ trách đoàn rinh hai cái túi lớn đi đến và cao giọng kêu mọi người đến ăn. Một lúc sau bên kia đã bu đầy người, ngửi mùi thì hẳn là mùi đồ chiên, còn có một ít món vặt địa phương và thức uống lạnh.
Minh Tranh lười đi qua lấy nên ngồi ngẩn ngơ ở ghế nhỏ đọc kịch bản.
Thời tiết ngột ngạt muốn chết mà hôm nay lại còn có rất nhiều cảnh quay tiếp xúc thân thể…
Lại chịu giày vò cả đêm.
Cậu còn đang ngơ ngẩn thì chợt A Mạch chạy đến đưa cho cậu một ly boluda và một túi gà viên chiên, nhỏ giọng hỏi: “Anh Minh Tranh, ăn chút không?”
Minh Tranh ngẩng đầu nhìn cậu chàng rồi lại đưa mắt nhìn Trịnh Quan Ngữ đang ngồi ở đằng kia, nghi ngờ: “Cậu không đưa cho Trịnh Quan Ngữ đưa cho tôi làm gì?”
A Mạch: “… Là anh Ngữ kêu em lấy cho anh, anh của em nói anh không có trợ lý nên bảo em sau này ở trường quay quan tâm anh hơn chút…. Anh ấy nói, anh còn lớn nữa nên phải ăn nhiều chút.”
Minh Tranh xạm mặt nhìn A Mạch một lúc rồi mới bất đắc dĩ nhận đồ trong tay đối phương, sau đó đi về phía chỗ của Trịnh Quan Ngữ.
Vừa hay Trịnh Quan Ngữ còn đang ngồi đó nhìn Minh Tranh cực kỳ chăm chú, thả suy nghĩ bay cao bay xa —
[Sao cảm giác càng nhìn càng thấy thằng nhóc này không thẳng nhỉ? Sao lúc trước lại nhìn không ra!]
[Không thẳng đâu nhỉ, trai thẳng sao có thể hôn người khác tới sáu tiếng mà không ói chứ? Không thể ha!]
[Đã đi theo Yến Mậu rồi thì chắc chắn không thẳng, cho dù lúc trước thẳng thì bây giờ nhìn cũng không quá thẳng.]
[Hôm qua chúc mình ngủ ngon, liệu yêu mình rồi hả?]
[Có thể, rất có thể!]
[Khí chất của ẻm tốt lắm ài, cảm giác nửa đàn ông nửa thiếu niên rất đặc biệt.]
[Thật muốn ngủ ẻm.]
…….
Trịnh Quan Ngữ chống đầu nhìn Minh Tranh đến gần mình, suy nghĩ trong đầu bay viu viu càng nghĩ càng không phù hợp cho trẻ nhỏ.
Minh Tranh cau mày nhìn Trịnh Quan Ngữ ngơ ngẩn nhìn mình chằm chằm, cậu không khỏi thở dài hỏi: “Trịnh Quan Ngữ, anh có ý gì đây?”
Lúc này Trịnh Quan Ngữ mới tỉnh người lại, ngẩng đầu nhìn cậu: “Ý gì là ý gì?”
“Cái gì gọi là tôi còn lớn?”
Trịnh Quan Ngữ lại nở nụ cười: “Tôi không có ý gì hết, chỉ muốn để cậu ăn nhiều chút thôi.”
“……” Minh Tranh đưa đồ trong tay mình cho y: “Tôi tập võ không thích ăn thực phẩm rác, anh ăn đi.”
Trịnh Quan Ngữ nhanh chóng đẩy ngược lại: “Tôi lại càng không thể ăn, tôi phải giảm cân đấy! Đừng có hại tôi.”
Khi nói chuyện mùi gà rán xộc vào mũi. Mỗi ngày Trịnh Quan Ngữ chỉ ăn được một xíu ngửi chút thì đã không chịu nổi. Thật ra y cũng không thích mấy thứ đồ chiên này, nhưng vì kiêng khem quá lâu rồi nên bây giờ thấy món nào cũng thấy cực kỳ hấp dẫn…
Minh Tranh cầm túi gà rán, còn chưa nghĩ ra phải nói gì thì một giây sau bụng của Trịnh Quan Ngữ đã…… kêu lên một cái vang dội.
Hai người đều sửng sốt.
Trịnh Quan Ngữ cực kỳ xấu hổ, nói một câu cậu từ từ ăn rồi vội vàng đứng dậy đi đến chỗ không ngửi thấy mùi thức ăn đứng đó.
Minh Tranh cảm thấy buồn cười nên nhanh chóng cầm mấy thứ trong tay đi tới: “Nào, chúng ta cùng ăn.”
Trịnh Quan Ngữ quay mặt đi chỗ khác: “…… Không ăn, tôi mập lên đạo diễn Lý sẽ giết tôi, bây giờ đang là thời kỳ quay quan trọng, tôi không thể ăn những thứ này.”
“Ăn một hai miếng cũng không mập được.”
Trịnh Quan Ngữ nói đầy kiên trì: “Một miếng cũng không ăn, không ăn là không ăn.”
Minh Tranh cười nhạo, thầm nói trong lòng không tin anh không thèm.
Cái nết xấu bùng lên là không thể thu lại. Cậu bắt đầu đứng ăn gà viên uống Boluda trước mặt Trịnh Quan Ngữ, Trịnh Quan Ngữ trốn đến chỗ nào cậu đi đến chỗ đó, nhất định phải ăn trước mặt người ta, vừa ăn uống thỏa thích vừa nói không ngừng:
“Tiệm này là tôi đề cử cho họ mua đấy, tiệm lâu năm, gà rán rất giòn, chấm muối tiêu rất ngon.”
“Boluda cũng ngon, ngọt mà không ngấy, nhẹ nhàng thanh thanh, anh thật sự nên thử đi, tới đây sao lại không ăn cái này được.”
“….. Thật sự rất ngon, anh có thể thử một miếng!”
…….
Mấy tháng nay mỗi ngày Trịnh Quan Ngữ chỉ ăn chút rau, bắp cải và ức gà, mặc dù y sẽ chế biến món ăn theo nhiều cách khác nhau cho hợp khẩu vị nhưng đối với một người đang nhạt miệng mà nói… Giờ phút này những món chiên rán thật sự rất hấp dẫn.
Y cúi đầu bắt đầu nuốt nước miếng, lời nói ra vẫn ngoan cố chống cự —
“Ăn một lần lần sau sẽ không nhịn được, không được ăn… Cậu mau mang đi đi.”
Minh Tranh nghẹn cười cầm que ghim một miếng đưa đến bên miệng y, thử thách lòng kiên trì của y: “Chỉ một miếng thôi, không ai thấy đâu, tôi che cho anh.”
Mỗi lần đoàn phim ăn mấy thứ này Trịnh Quan Ngữ đều sẽ thức thời tránh ra thật xa, mắt không thấy tâm không phiền, nhưng hôm nay thì hay rồi, có người khăng khăng đưa đến trước mặt y, rõ ràng là tức chết người ta mà.
Trịnh Quan Ngữ nhìn chằm chằm vào mắt cậu: “Hôm nay tôi nhịn chưa có đi trêu chọc cậu đấy, Minh tiểu Tranh, cậu đừng có ăn ở không kiếm chuyện!”
“Sao lại ăn ở không được.” Minh Tranh nói đầy vô tôi, “Đã bao lâu anh không ăn mấy thứ này rồi, định khai trai cho anh một chút mà anh còn mắng tôi? Thật không biết điều.”
“Muốn khai trai cho tôi thì một miếng gà rán không đủ đâu.” Trịnh Quan Ngữ tức giận, “Đêm nay cởi đồ đến phòng tôi chờ đi, tôi lại càng thèm…”
Y còn chưa nói xong Minh Tranh đã nhét miếng gà rán vào miệng Trịnh Quan Ngữ, nhét ô ngôn uế ngữ của Trịnh Quan Ngữ vào lại trong miệng.
“Anh là quân tử đó, sao lại nói mấy lời không tử tế này được.” Minh Tranh cười nói với y, “Phạt anh ăn một tiếng gà rán.”
……
Dường như Minh Tranh rất ít cười như thế.
Là một nụ cười khá tản mạn. Đôi mắt cậu mí lót, lúc cười lên đuôi mắt cong cong, nhìn tổng thể khuôn mặt cũng ấm áp và ưa nhìn hơn mấy phần.
… Là một nụ cười đủ khiến cho tiếng lòng của người ta rối bời.
Trịnh Quan Ngữ nhìn rồi ngây ra, miếng gà rán vào miệng lúc nào cũng không hay.
Vị giác mở ra ngay lập tức.
Hình dung miếng gà rán kia như thế nào? Khoảnh khắc đó Trịnh Quan Ngữ không tìm được từ nào để hình dung, chỉ là… thơm ngon một cách đơn thuần.
Thơm ngon đến mức hơi lâng lâng, mùi thơm làm y có loại cảm giác như yêu đương, làm y rất muốn ôm lấy Minh Tranh và túi gà rán trong tay Minh Tranh để khóc cho mùi thơm đó.
Minh Tranh nghẹn cười nhìn Trịnh Quan Ngữ nặng nề nhai gà, sau đó đưa ống hút của ly Boluda đến miệng Trịnh Quan Ngữ, tiếp tục dụ dỗ: “Nào, uống miếng cho đỡ ngán.”
… Con người luôn là thế, phá giới một lần là rất dễ thuyết phục bản thân ăn thêm một miếng.
Nhưng khi cắn ống hút và hút Boluda Trịnh Quan Ngữ mới chợt cảm thấy có gì đó không đúng.
— Y chợt nhận ra mình đang làm một chuyện rất không đúng, thế là vội vàng đẩy Minh Tranh lùi hai bước lớn về sau.
…… Nếu là lúc bình thường thì dù có đánh chết y cũng sẽ không ăn.
Tại sao lại ăn? Có lẽ là vì Minh Tranh đút cho y ăn.
Còn nhìn y cười như thế……
Sau khi tỉnh táo lại Trịnh Quan Ngữ tức muốn ói máu. Cái tên Minh Tranh này càng ngày càng quá đáng, luôn vênh váo nhảy tới nhảy lui ở lằn ranh giới của y làm y tức đến dậm chân.
“Hành vi này của cậu… có khác gì Thiên Sơn Đồng Lão ép Hư Trúc phá giới đâu chứ!” Trịnh Quan Ngữ chỉ Minh Tranh, “Đã nói không ăn cậu còn nhét vào miệng tôi!!”
Minh Tranh vô tội: “Nếu thật sự không muốn ăn thì anh đừng nhai, cũng nuốt hết cả rồi, rõ ràng là rất muốn ăn.”
Trịnh Quan Ngữ cả giận: “Là cậu nhét vào miệng tôi! Tôi có thể không ăn được hả!”
Chế độ ăn kiêng kéo dài bao lâu cứ thế bị đứt…
Ăn một ít thật sự cũng không sao, chỉ là niềm tin vào việc ăn kiêng đã bị một miếng gà rán đó phá hết!
“Một cây làm chẳng nên non, không muốn ăn thì sao anh lại nuốt.” Minh Tranh vạch trần y, “Anh thèm đến chảy nước miếng rồi kia kìa.”
“… Tôi không có thèm, là cậu nhét nó vào miệng tôi!”
Minh Tranh bắt đầu nói sang chuyện khác: “Đừng giảm cân như thế rất không tốt cho sức khỏe. Cần ăn thì ăn, nếu thật sự không hiệu quả sau này tôi dẫn anh đi chạy bộ được chưa?”
“Mặc kệ thế nào thì cậu nhét đồ ăn vào miệng tôi là không đúng!!”
“Chỉ một miếng gà chẳng lẽ anh mập thêm được 5kg thịt hả, đừng có chuyện bé xé ra to!”
Hai người họ vì một túi gà rán và một ly Boluda cãi nhau ầm ĩ.
Vừa hay đạo diễn và nhà sản xuất đi ngang qua, thấy hai người họ không coi ai ra gì cãi nhau người này còn lớn tiếng hơn người kia thì Lý Chí Nguyên tò mò đi qua hỏi: “Sao vậy? Cãi gì đây!”
Minh Tranh thấy đạo diễn tới thì vội vàng đóng vai vô tội: “Không có gì… đạo diễn Lý, thầy Trịnh không có ép tôi đút anh ấy ăn gà rán, thầy Trịnh không có ăn vụn!”
Trịnh Quan Ngữ: “…”
Lý Chí Nguyên: “…”
Nhà sản xuất: “…”
Lý Chí Nguyên cảm thấy hai tên này khùng quá rồi, còn te tí ve vãn nhau trước mặt mình.
Tuy Lý Chí Nguyên rất muốn bảo bọn họ chú ý đừng có trắng trợn thế này ở trường quay nhưng Lý Chí Nguyên suy nghĩ rồi lại cảm thấy bầu không khí giữa hai người họ rất hài hòa, những cảnh sắp quay gần đây vừa hay cũng cần loại cảm giác này……
Thế là Lý Chí Nguyên nuốt lời muốn nói lại.
Nhìn nhau một lúc Lý Chí Nguyên mới nói với vẻ mặt phức tạp: “Được rồi, lỗi máy quay đã sửa xong rồi, hai người ăn xong thì lau miệng cho sạch chuẩn bị bắt đầu quay.”
Nói xong ông lắc đầu bỏ đi.