Ông ngồi trước máy quay một lúc, sau đó gọi Trịnh Quan Ngữ đến ngồi xuống bên cạnh.
Khi đạo diễn nổi tiếng thực sự tức giận cũng khác hẳn người khác, ông không chỉ chọn một cảnh thích hợp để nói mà còn chú ý đến tiết tấu của cuộc trò chuyện.
Ông nói muốn nói chuyện nhưng họ đứng ở một góc đó thật lâu cũng không nói gì. Lý Chí Nguyên như thể đang xoắn xuýt nên nói hay không nên nói, lại giống như cố ý không nói lời nào cố tình làm cho người ta áp lực tâm lý.
Chờ đến khi tinh thần của bạn thư giãn đủ rồi ông mới hút thuốc hỏi: “Bây giờ cậu có tỉnh không, có thể nghe rõ tôi nói chuyện không?” Giọng điệu bắt đầu còn khá bình thản.
Đôi khi con người có thể chọn nói dối. Trịnh Quan Ngữ gật đầu rồi lắc đầu, trả lời nước đôi: “Chắc cháu có hơi say.”
Lý Chí Nguyên không nói gì, tự mình châm thuốc, vừa nhìn y vừa hút.
Nhìn một hồi Lý Chí Nguyên chợt cười.
“Thật cảm khái. Lúc cậu quay “Phút chốc” chỉ mới là một đứa trẻ, bây giờ đã lớn thế này rồi.”
Đây là một tiết tấu rất quan trọng trong cuộc nói chuyện — hồi tưởng về quá khứ.
Trịnh Quan Ngữ thầm nói trong lòng không tìm được gì mới, im lặng gật đầu ậm ừ.
“Con người chú nhìn diễn viên khá chuẩn, năm đó lần đầu tiên gặp cậu chú đã cảm thấy… Dáng vẻ của cậu bừng sáng, quay chụp chắc chắn cũng bừng sáng, có thể nổi tiếng. Diễn viên giống như cậu rất ít, không có scandal, có tài lại còn cố gắng, vận may còn rất tốt, nói thật, những diễn viên chú nâng nổi tiếng chỉ có cậu là có một không hai. Chẳng qua khi đó cha mẹ cậu rất phản đối cậu quay phim, lúc nói chuyện với chú còn như thẩm vấn, giống như tưởng chú dẫn cậu đi bán hàng đa cấp……”
Trịnh Quan Ngữ thở dài: “Bây giờ bọn họ cũng không thích cháu đóng phim, cảm thấy con hát mất thể diện… Có vẻ cha mẹ luôn có đủ loại lo lắng.”
“Bây giờ cảm giác của chú cũng giống như cha mẹ cậu vậy, chú cũng rất lo lắng.” Lý Chí Nguyên trông có vẻ phiền muộn, “Nói thật, chú chưa quay đề tài đồng tính bao giờ, trong lòng chú thấy bất an nhưng chú thấy điện ảnh cần những chuyện kích thích, những chuyện không biết, đây là khiêu chiến chú đặt ra cho bản thân mình. Lúc tuyển diễn viên thật ra trong lòng chú cũng không chắc, chú không yên lòng lại tìm một người mới diễn Cao Tiểu Vũ cho nên chú tìm cậu…. Tìm cậu rồi trong lòng chú vẫn không yên, cho nên chú để cậu biến thành Cao Tiểu Vũ. Nhưng chú bây giờ… không biết phải làm sao nữa, Quan Ngữ, chú rất lo cho cậu.”
Trịnh Quan Ngữ vén tay áo lên hỏi: “Lo lắng cái gì?”
“Cậu nói xem?” Lý Chí Nguyên hỏi, “Lúc trước chúng ta đã nói về chuyện này, cậu nhất định phải bắt chú nói rõ à?”
Có đôi khi con người có thể nói dối. Trịnh Quan Ngữ nở nụ cười ôn hòa rồi bắt đầu giả ngu: “Đạo diễn Lý, hôm nay cháu có hơi say, cháu không dừng được, xin lỗi.”
“Tửu lượng của cậu kém như thế từ khi nào?” Lý Chí Nguyên cười lạnh, “Vài ly rượu đã không phân biệt được trái phải? Còn giả vờ với tôi gì nữa!”
Làm nền xong rồi giờ bắt đầu hung dữ.
Trịnh Quan Ngữ trở nên im lặng.
Lý Chí Nguyên nhìn chằm chằm y một lúc lâu, lắc đầu: “Cậu nói thật cho chú, cảnh cậu thêm hôm nay có phải có lòng riêng hay không?”
Có đôi khi con người có thể nói dối, nhưng không nhất thiết.
“Cháu nhận bộ phim này là đã có lòng riêng.” Trịnh Quan Ngữ thẳng thắn thành khẩn, “Nếu không phải Minh Tranh diễn Trần Chu thì có lẽ cháu đã không nhận dễ dàng thế rồi.”
Hiển nhiên Lý Chí Nguyên không ngờ tới chuyện này, ông sững ra một lát mới mắng: “Quay nhiều phim vậy rồi còn ngây thơ thế hả? Không nghĩ tới hậu quả sao?”
Thế này ông phải ăn nói sao với Yến Mậu?
Người ta giao con cho mình quay phim thế này đã là vì cống hiến nghệ thuật, kết quả lại thành như bây giờ……
Lý Chí Nguyên thật sự rất đau đầu.
Trịnh Quan Ngữ thở dài: “Đạo diễn Lý, có một số chuyện cháu hết cách rồi, thích một người… Cháu cũng không khống chế được.”
“Không khống chế được!?” Lý Chí Nguyên trừng trộ, “Trịnh Quan Ngữ, tôi còn tưởng cậu là một diễn viên trưởng thành rồi, cớ sao cậu còn chơi tôi thế này? Có phải đầu óc cậu hỏng rồi không?!”
Bị mắng là phải. Lý Chí Nguyên là người đưa y ra mắt, là thầy của y, Trịnh Quan Ngữ không dám chống đối trực tiếp.
Y cúi đầu nghe dạy, trông như nghe rất nghiêm túc nhưng cơ bản đều là nghe tai trái ra tai phải.
Lý Chí Nguyên mắng nửa ngày cũng không tìm được lời nào hay ho, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Uổng cho cha mẹ cậu đặt cái tên như thế! Xem cờ không nói (quan kỳ bất ngữ), trước kia tôi còn khen cậu với truyền thông nói đặt tên này khá tốt, bây giờ cậu thế nào cậu biết không? Không phải là loại người ta đang chơi thì đứng cạnh lải nhải làm người ta phiền mà là cậu từ người đứng xem biến thành người trong cục, là cục tiến thoái lưỡng nan! Hoang đường!!”
Lời này hay đấy. Trịnh Quan Ngữ suy nghĩ rồi nhịn không được phải nói một câu: “Đạo diễn Lý, chú có biết sau câu xem cờ không nói (quan kỳ bất ngữ) là câu gì không?”
Lý Chí Nguyên sững ra.
Câu tiếp theo là…
Trịnh Quan Ngữ: “Là hạ cờ không rút lại (lạc tử vô hối).”
Y nói những lời này rất hùng hồn.
Lý Chí Nguyên á khẩu không trả lời được.
Trịnh Quan Ngữ cười với ông: “Đạo diễn Lý, chú yên tâm đi, chuyện cháu làm cháu sẽ gánh chịu, sau này cháu sẽ đi giải thích với đạo diễn Yến rõ ràng, không để chú khó xử, cháu có chừng mực.”
Xong rồi. Lý Chí Nguyên nhìn đôi mắt của Trịnh Quan Ngữ, lặp lại câu này trong lòng, xong rồi, hoàn toàn xong rồi.
Ông rất hiểu con người Trịnh Quan Ngữ, trông như ôn hòa nho nhã nhưng lại là ngoài mềm trong cứng, nếu y đã thật sự quyết định chuyện gì thì sẽ không nói được nữa.
Cách này không thông vậy thì đổi cách khác.
Lý Chí Nguyên trầm mặc một lát rồi ổn định tâm lý, quyết định đổi cách thuyết phục khác.
Ông nói đầy thấm thía: “Quay phim lâu rồi bây giờ chú luôn cảm thấy đạo diễn giống như một ngọn nến, khi quay phim chú bào mòn bản thân mình, dần dần cháy hết.”
Trịnh Quan Ngữ không nói gì.
“Nếu nói người làm phim là một ngọn nến, vậy chú cảm thấy diễn viên là người gần lửa nhất, tình huống rất nguy hiểm.” Lý Chí Nguyên thở dài, “Cậu nghe lời chú được không, đừng làm con thiêu thân, tỉnh lại đi!”
Tỉnh lại đi?
Trịnh Quan Ngữ vẫn không nói gì.
“Chú cảm thấy cậu như bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của Cao Tiểu Vũ, cậu xem, bình thường cậu làm gì cũng rất tỉnh táo, rất có trật tự, nếu như không phải bị phim ảnh hưởng cậu cũng sẽ không khác thường như bây giờ… Chú cảm thấy cậu nên giữ một khoảng cách với phim, đừng đi đến cái kết giống Cao Tiểu Vũ.”
Trịnh Quan Ngữ suy nghĩ một lúc rồi nghiêm túc lắc đầu.
“Làm quân tử mãi chán rồi.” Y nói, “Nếu không phải muốn diễn loại người bùng nổ như Cao Tiểu Vũ thì cháu còn nhận bộ phim này làm gì?”
Y nói xong câu đó có vẻ đã mệt mỏi, cúi đầu không lên tiếng nữa. Lý Chí Nguyên nhìn y, trong lòng muốn nói rồi lại thôi do dự thật lâu, bởi vì cảm thấy có nói cũng vô dụng.
…. Chuyện này xấu hổ quá rồi, nói thế nào với Trịnh Quan Ngữ đây? Nói cậu đừng có đi đè con trai của bạn chú hả?
Ông không thể tùy tiện nói cho Trịnh Quan Ngữ quan hệ cha con của Minh Tranh và Yến Mậu, đây là chuyện nhà của người ta, ông là một người ngoài không nên nhiều chuyện, chưa kể người ta còn dặn dò tốt nhất đừng nói ra ngoài, đã giấu mấy năm nay rồi bây giờ nói ra là cớ làm sao.
Phải giải thích với bên Yến Mậu thế nào đây?
Trịnh Quan Ngữ có thật sự phân biệt trong phim ngoài đời không?
Nghĩ sao cũng thấy thật đau đầu.
Trong lúc nhất thời Lý Chí Nguyên cũng không nghĩ ra được cách nào tốt, cuối cùng chỉ có thể xua tay bảo y đi trước, còn nói thêm một câu: “Hôm nay cứ thế đi, về trước đi… Sau này lúc quay thì khiêm tốn lại.”
Khiêm tốn thế nào?
Hai ngày nữa phải quay cảnh trên giường, chẳng lẽ lại không muốn mình nói chuyện với Minh Tranh?
Nhưng bây giờ không thể nói câu này được, bằng không sẽ thêm dầu vào lửa.
Trịnh Quan Ngữ gật đầu nói biết rồi, sẽ không quá đáng.
Khi đi ra Minh Tranh đã đi rồi. Bình thường cậu sẽ không đi sớm thế này mà sẽ ở lại giúp thu dọn thiết bị, tâm sự với mọi người rồi mới về.
Sau khi Trịnh Quan Ngữ lên xe thì tâm trạng vẫn luôn trầm trầm, chơi điện thoại một lúc cũng thấp thỏm bực bội.
Mặc dù lúc nói chuyện với đạo diễn Lý y rất bình tĩnh nhưng thật ra vẫn có chút mất mát. Trịnh Quan Ngữ có thể cảm giác được Lý Chí Nguyên bối rối… Cũng có thể hiểu được, dù sao y quay phim nhiều năm thế rồi vẫn quay tốt, chưa từng có chuyện gì với các diễn viên đối thủ khác.
Có lẽ là vì y không hành động quá cảm tính.
Có thể Lý Chí Nguyên cảm thấy y nhập diễn quá sâu, nhưng Trịnh Quan Ngữ cũng khó mở miệng nói rằng… y không phải vì đóng phim nên mới thích Minh Tranh.
Y thích từ sớm rồi.
A Mạch đang lái xe chợt nói với y: “Anh Quan Ngữ, vừa nãy trước khi đi anh Minh Tranh có tìm em… hỏi ít chuyện.”
Trịnh Quan Ngữ ngẩng đầu: “Hỏi cậu cái gì?”
A Mạch: “…. Anh ấy hỏi em nước hoa anh dùng là nhãn hiệu gì, mua ở đâu.”
…
Ồ.
Không phải nói hôi à?
Mùi gỗ mục?
Trịnh Quan Ngữ để điện thoại xuống nở nụ cười, tâm trạng chuyển từ mây sang nắng.
Y càng nghĩ càng thấy buồn cười, càng cười càng thấy Minh Tranh đáng yêu. Thế là dứt khoát tìm cái số điện thoại kia, một lúc sau thì gọi qua.
Vâng, đây thật sự là lần đầu tiên y gọi điện thoại cho Minh Tranh.
Một lúc sau đã được bắt máy.
Đầu bên kia có tiếng thở dốc, Trịnh Quan Ngữ lẳng lặng nghe, lẳng lặng chờ.
Một lúc sau bên kia mới vang lên một giọng nói: “Gì vậy?”
Trịnh Quan Ngữ nín cười, y vốn định nói cho cậu nước hoa hiệu gì nhưng lời đến môi lại không muốn nói nữa, chỉ hỏi: “Cậu lại chạy bộ về à?”
Minh Tranh ừ, trông như sốt ruột muốn cúp máy, lại hỏi y gì vậy, gọi tới có chuyện gì.
“Không có gì.” Trịnh Quan Ngữ nói, “Tôi gọi chơi thôi, chán mà.”
Minh Tranh: “Anh rảnh lắm hả?”
“Ừ.” Trịnh Quan Ngữ đáp, “Rảnh, khá là rảnh.”
Minh Tranh lạnh giọng đáp lại: “Anh không những rảnh mà còn rất to gan, dám tự mình thêm cảnh kia, tôi xem đạo diễn có mắng chết anh không.”
Không phải đối mặt nói chuyện nên cậu càng tùy ý hơn, cảm giác khoảng cách dường như cũng không còn.
Trịnh Quan Ngữ cười hỏi: “Cậu quan tâm tôi à?”
Minh Tranh cười nhạo đáp trả: “Ồ.”
“Sao tôi thấy cậu hôn rất chuyên tâm nè.” Trịnh Quan Ngữ nhỏ giọng: “Còn cắn đầu lưỡi của tôi.”
Minh Tranh vốn đang đi nhanh trên đường chợt dừng bước lại.
“… Cắn anh là vì tốt cho anh.”
“Tốt cho tôi chỗ nào?” Giọng của Trịnh Quan Ngữ ngày càng nhỏ, “Mời cậu nói nghe xem.”
“…… Không có chuyện gì thì tôi cúp máy.”
Cuối cùng Trịnh Quan Ngữ cười thành tiếng.
“Chuyện cuối cùng… Tôi phải nhắc nhở cậu, hôm nay trời không mưa.”
“…. Còn hai ngàyi nữa anh gấp cái gì?”
“Tôi không gấp, chỉ là nhắc cậu thôi.” Trịnh Quan Ngữ cười, “Cúp đây, mai gặp.”