Đêm vài ngày sau Lạc Nhạn đang trên đường lang thang ngoài con đường rợp bóng cây gần kí túc xá thì có một chiếc xe con dừng lại bên cạnh cô rồi nhanh chóng có hai tên bịt kín mặt lao xuống vác cô vứt vào ghế sau xe. Cô còn chưa kịp hét lên đã bị chúng bịt chặt miệng bằng khăn có mùi khá thơm. Chỉ có thể u ơ vài tiếng rồi dần dần mất ý thức lâm vào mê man.
“Đuổi theo, nhanh.” Đường Sinh Quan với hai tên bạn vốn đã chạy qua cô một đoạn nhưng lại vô ý nhìn vào kính chiếu hậu nhìn thấy được khuôn mặt cô do có đèn xe khác đi ngược hướng với cô nên anh nhìn mới nhìn rõ, Đường Sinh Quan cho dừng xe. Chỉ là chưa kịp nghĩ ngợi có nên bắt chuyện với cô không thì chiếc xe đó lại dừng ngay cạnh cô rồi hai tên đàn ông tóm cô kéo vào trong. Cả ba trợn tròn mắt rồi nhanh chóng cua xe đuổi theo.
“Mẹ nó, ở đây mà dám bắt cóc gái nhà lành.” Sau đó Dư Không gọi báo cảnh sát ngay tức khắc cũng nói rõ biển số xe, hiệu xe ra sao còn có đường đi của chúng.
Đường Sinh Quan đang đứng ngồi không yên, anh nghĩ chắc chắn cô sẽ sợ lắm. Gần đây cô không bài xích, chán ghét anh nữa. Thỉnh thoảng còn đồng ý đi ăn cơm chung với bọn anh. Nhưng thái độ của cô như vậy là vì chính anh đã lừa cô, anh lừa cô rằng hiện tại anh chỉ muốn làm bạn với cô thôi. Thật mẹ nó, bạn cái khỉ. Anh muốn làm bạn trai của cô chết đi được đó. Nhưng sau đó cảm thấy cách lừa người này của mình cũng có tác dụng, ít ra là đã thay đổi được một phần cái nhìn của cô rồi.
Tập Tu Canh nhíu mày nhìn xe phía trước đang tăng tốc. Anh nói: “Hình như bọn chúng phát hiện bị chúng ta bám đuôi rồi.”
Đường Sinh Quan không chắc liệu phía cảnh sát có thể chặn được chốt kiểm tra không. Nhưng đuổi theo thế này, đến khi đi vào ổ của bọn chúng chắc chắn sẽ khó cứu được cô hơn.
“Đuổi nhanh lên, chặn chúng lại. Đấu trực tiếp.”
Dư Không nghĩ nghĩ. “Làm vậy đi. Ba người chúng ta không lẽ đánh không lại hai tên kia?”
Cuối cùng tay lái siêu cấp quốc tế Tập Tu Canh cũng đầu hàng với hai vị anh hùng này gia tăng tốc độ.
Hiện tại hai xe chính thức vào cuộc đua một sống một chết.
Dư Không tái mặt lắp bắp. “Tu Canh, tôi có nên tin cậu không? Á...”
“Mẹ nó, con chó đen kia ở đâu muốn tự tử vậy không biết. Sao nó không tự tử đâm vào xe hai kẻ bắt cóc kia chứ.” Tập Tu Canh đánh mạnh vài vô lăng tiếp tục tăng tốc. Anh hoàn toàn phớt lờ tới vẻ mặt xấu xị của Dư Không.
Tiếng phanh xe, tiếng ma sát bánh xe trên đường vang lên chói tai trong không gian vắng tanh.
Cuối cùng cũng chặng được chúng.
Chỉ có hai tên bước xuống, không thấy Lạc Nhạn.
“Giao người.” Đường Sinh Quan không có chút sợ hãi vô cùng hoênh hoang hấc cằm về phía hai tên bịt kín đối diện.
Một tên áo đen hung hăng nhìn chằm chằm Đường Sinh Quan. Sau đó nâng giọng cảnh cáo: “Nhóc con, chớ xen vào chuyện của người khác. Đây là người quen của anh em bọn này. Biết điều thì tránh qua một bên đi. Đừng rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.”
Dư Không bám vào tay Tập Tu Canh, nhìn như cô gái e thẹn, sợ hãi các thứ.
Tập Tu Canh đen mặt hấc thằng bạn mình ra nhìn tên vừa nói. “Bọn này thích uống rượu trái cây thôi. Có thì lấy ra ngồi xuống nhâm nhi vài ly, chúng ta tâm sự mỏng nào. Cô em mấy người tóm đi chắc xinh đẹp lắm nha.”
Tên áo nâu chau mày. “Các người không quen cô ta?” Hắn vừa dứt lời đã giật mình. Tự mình khai có bắt con gái nhà lành luôn rồi.
Đường Sinh Quan nhìn Tập Tu Canh đang rất ra dáng trai hư hỏng, láo cá tựa vào đầu xe hút thuốc. Anh chửi thầm trong lòng. Mẹ nó, đi làm viên được rồi đấy.
Tập Tu Canh nhếch miệng rồi vứt luôn điếu thuốc trong tay ra. “Nào hai anh bạn, chúng ta trò chuyện chút nào. Ba thằng chúng tôi không quen cô gái kia, chẳng qua thấy hai anh đây dẫn cô gái đó đi nên theo phản xạ đuổi theo. Thì là...” Anh ngừng vài giây sau đó nở nụ cười có chút hư hỏng. “Em gái đó khá ngon đấy. Tôi với hai thằng bạn này chỉ muốn chơi thử xem thịt thà như thế nào thôi, tuyệt đối không có ý cản đường các vị huynh đài đây.” Tập Tu Canh ngoài cười nhưng mẹ nó lòng anh đang nóng bừng bừng này. Anh đang điên tiết vì đám cảnh sát còn chưa thấy mặt mũi đâu. Trông hai tên đàn ông đối diện, có vẻ đánh rất lợi haị. Nhìn cái cơ bắp cuồn cuộn ở bắp tay kia là đã thấy rõ. Lại nhìn sang bộ dáng hoa hoa công tử của Đường Sinh Quan, thôi thì tạm chấp nhận đi. Nhưng còn...anh liếc tên bạn Dư Không đang rụt rè núp sát vào xe hơi thì giật giật khóe miệng. Cái tên này chỉ có bỏ. Tạm thời chỉ cố gắng kéo dài thời gian đợi cứu viện. Còn nếu không đợi nổi chỉ còn cách liều mạng cứu người ta thôi. Thấy nữ nhân bị hại mà làm ngơ thì còn đáng mặt đàn ông gì nữa.
Có điều hai tên bắt cóc lại khá thông mình, thừa hiểu bọn Đường Sinh Quan là cố tình kéo dài ghời gian.
Tên áo đen lạnh giọng: “Đã vậy thì đừng trách bọn này.” Dứt lời cả hai bọn chúng xông tới đánh tới tấp vào ba người Đường Sinh Quan.
Ngoại trừ cái tên Dư Không không có miếng khí phách nam nhân nào kia thì hai người còn lại đều có học võ. Mặc dù không phải xuất sắc nhưng cũng đủ phòng thân. Chỉ là hai tên bắt cóc này quá hung hãn, ba người các anh hoàn toàn không phải đối thủ của chúng.
Thấy tình hình không ổn rồi. Đường Sinh Quan bị ăn mấy cú đấm, trên mặt cũng bị vài cú, bụng cũng bị đánh, anh sắp choáng váng tới nơi.
Thình lình khi cú đánh vô cùng hung bạo từ tên áo nâu giáng xuống thì Dư Không đã kiếm đâu đó được một khúc cây khá lớn. Anh đập mạnh vào lưng tên áo nâu, không chỉ một mà vài cái khiến hắn ngã xuống đất.
Tận dụng thời cơ Đường Sinh Quan chạy nhanh tới xe của chúng bế Lạc Nhạn ra. Có điều lại bị tên điên đó tập kích.
Dư Không bị hắn đạp cho vài phát co người nằm lăn lộn trên đường.
Bên kia Tập Tu Canh cũng sắp không trụ nổi.
Đường Sinh Quan chửi thề đám cảnh sát còn chậm hơn cả rùa. Anh đặt Lạc Nhạn nằm bên đường rồi liều mạng với tên áo nâu.
May mắn khi tất cả dường như gần kiệt sức thì ở xa xa có vài chiếc xe chạy tới.
Danh Sách Chương: