Hôm sau cô chợt nhớ tới hoạt động tình nguyện. Hoạt động này kéo dài xuyên suốt mùa nghỉ hè. Cô được biết chỉ cần qua ba tháng mang thai đầu tiên thì có thể sinh hoạt tình dục bình thường. Cô vui vẻ cùng dì Lan đến bệnh viện khám thai. Cô đã có bé bi được một tháng rưỡi rồi. Xem ra chỉ cần tránh né anh khoảng một tháng rưỡi đến hai tháng là ổn.
Cô có nói chuyện này với dì Lan, dì rất muốn chăm sóc cô nhưng nghĩ tới hoàn cảnh hiện giờ của Lạc Nhạn cũng không còn cách nào giải quyết tốt hơn.
Bây giờ vấn đề căng thẳng nhất là Lạc Dịch có đồng ý hay không? Cô phải dùng mọi khổ nhục kế, mỹ nhân kế còn có lời nói sắc bén đâu may mới thuyết phục được anh. Ôm bức bối, lo lắng chờ anh đến tám giờ tối. Hôm nay anh thế mà về sớm như vậy, cô đoán chắc không có tiệc rượu gì.
Thấy cô ngoan ngoãn chờ mình ở nhà, một cảm giác hài lòng dâng lên trong tim, Lạc Dịch nhếch miệng đưa áo khoác cho cô cầm. “Lại có chuyện gì à?” Anh làm sao không hiểu cô, chắc là có vấn đề gì đó muốn xin anh đây mà. Có điều nếu là những chuyện bình thường , đơn giản thì anh cũng không khó khăn với cô.
Lạc Nhạn dạ, cô đi đến ôm lấy cánh tay của anh, hai người vừa đi vừa im lặng, chẳng ai nói gì.Cơ bản là muốn vào phòng mới bắt đầu trò chuyện.
Như thương ngày cô đợi Lạc Dịch tắm rửa, dì Lan mang khây đồ ăn lên còn nhìn gật đầu cổ vũ. Lạc Nhạn mỉm cười, đợi dì Lan đì rồi cô mới hít sâu vài hơi để bình tĩnh hơn.
Vừa đúng lúc Lạc Dịch bước ra khỏi phòng tắm. Lạc Nhạn vì có chuyện xin xỏ nên chủ động cầm lấy khăn lau tóc cho anh. Lạc Dịch rất hưởng thụ ngồi xuống ghế xoay ở bàn làm việc để cô giúp mình lau khô tóc.
Lau được một hồi, Lạc Dịch thấy đủ rồi nên kéo người cô ngồi trên đùi mình. Anh nhìn tỉ mỉ vào mắt cô, ánh mắt lơ đãng hướng đến hai quả đồi lộ ra phân nửa vì chiếc váy ngủ thiếu vải kia. Cổ họng anh hơi khô khan, anh bỗng nhấc người cô lên cầm một chân cô dạng ra để cô ngồi đối diện với mình. Anh cực kỳ thích loại tư thế thân mật và không có chút khe hở nào như thế nào, muốn làm gì cũng dễ dàng và còn vô cùng kích thích.
Anh cong hai ngón tay lại rồi ma sát ở bộ ngực căng đầy của cô. “Nói đi, muốn xin thứ gì?” Dứt lời anh cúi đầu hôn gặm bên cần cổ cô gái khiến Lạc Nhạn ưm lên.
Đợi đến khi Lạc Dịch liếm mút đủ rồi cô mới lên tiếng: “Dịch, em muốn tham gia tình nguyện viên.”
“Hửm?” Anh dừng hôn, nâng mắt nhìn cô. Mày anh nhíu lại muốn cô nhắc lại lần nữa.
Lạc Nhạn thở dài cúi đầu nhìn hai bàn tay của mình rồi nhỏ giọng: “Em muốn đi tình nguyện trong hè, ai cũng nói sinh viên nên đi tình nguyện một lần, nó vô cùng ý nghĩa và cũng dạy cho mình nhiều thứ. Em sợ những năm sau sẽ rất bận không thể đi được, năm nhất này là phù hợp nhất. Anh cho em đi nhé.” Nói đã rồi, Lạc Nhạn vòng tay ôm lấy cổ anh, cô hướng cánh môi của anh hôn một cái.
Anh không có quá nhiều biểu cảm, chỉ là không còn vui vẻ như trước đó, anh hỏi: “Bao lâu?”
Tới rồi, tới rồi. Cái này mới là vấn đề lớn đây. Lạc Nhạn vừa quan sát khuôn mặt anh vừa mấp máy môi: “Khoảng hai tháng ạ.” Cô vừa dứt lời đã bị Lạc Dịch đè ép hôn đến quay cuồng trời đất. Cô khó tin, anh là đang muốn nói cái gì, có đồng ý hay không? Bị anh hôn đến không thở được, cô đẩy nhẹ anh ra. “Anh…em muốn đi. Chỉ một lần này nữa thôi. Về sau anh bảo gì, em đều nghe theo.”
Lạc Dịch bật cười, anh kéo dây áo ngủ của cô xuống, toàn cảnh xuân núi non đã phô bày ra trước mặt anh. Anh vừa bóp mạnh một bên ngực cô vừa khàn giọng nói: “Em là đang nói điều kiện với tôi?” Anh lại tăng lực tay khiến Lạc Nhạn đau đớn rên lên. Cô nhắm mắt cắn chặt răng.
“Dịch…em không. Nhưng em thật sự rất muốn.”
Thật ra thì anh thấy cô tham gia một số hoạt động cũng tốt thôi, có điều hai tháng…đúng là làm khó anh.
“Vậy hai tháng này em bảo tôi kiếm tình nhân nào đây?” Anh mặc kệ cô liền cúi đầu gặm mút lấy bộ ngực dụ hoặc của cô.
“ưm…Dịch…em…dù sao trước đó trong mấy năm anh cũng không đụng vào phụ nữ mà.” Cô ngửa đầu ra sau một chút, ngực ưỡn lên để tiện cho anh chiếm lấy hơn.
Lạc Dịch nhếch miệng: “Em còn dám đôi co nữa hả?” Dứt lời anh bế cô đến đặt xuống nệm êm. “Trước hết để tôi thỏa mãn đã.” Sau đó là từng trận sống động anh càn quấy trong thân thể cô, Lạc Nhạn thật sự rất sợ đứa bé sẽ không ổn nên thỉnh thoảng cô sẽ xin anh nhẹ chút.
Cuối cùng sau những trận mây mưa Lạc Dịch đồng ý vì bị cô quấy nhiễu, hỏi xin quá phiền toái.
Danh Sách Chương: