Lạc Nhạn vô cùng hạnh phúc vì kể từ hôm ấy Lạc Dịch đúng là không còn dắt đàn bà về biệt thự thân mật để chọc tức cô nữa. Cô nghĩ có lẽ người khó chịu nhất là anh đấy, tự nhiên ép bản thân đi qua lại với mấy cô ả chẳng ra sao. Toàn chỉ biết ỏng ẹo đeo bám đàn ông, chính cô nhìn còn không thể chấp nhận nổi.
Về việc làm thêm, cô định làm hết tháng sáu này sẽ nghỉ ở Royal, một phần vì Lạc Dịch, một phần vì chuẩn bị vô hè nên cô phải trở về Lạc gia sống. Đi lại có hơi bất tiện, hơn nữa cô thật muốn ở cạnh Lạc Dịch nhiều hơn. Suốt cả năm nay cô với anh không bên nhau nhiều, dù hiện tại cả hai cũng chả tốt lành mấy nhưng cũng không đến mức hận thấu tim gan.
Chỉ là hôm nay đúng là xui xẻo còn gặp cô ả Chung Gia Di. Thật là nhìn thấy bản mặt cô nàng này, Lạc Nhạn đã thấy chán ngán rồi, e là cô ta muốn giở trò đấy.
Và đúng như cô dự đoán, cô ta dám cố tình làm đổ ly nước lên người chính mình, rồi sau đó thì sao. Đương nhiên trách tội lên người Lạc Nhạn.
Giọng cô ta không nhỏ còn khinh thường nói: “Ồ, Lạc công tử vứt cô rồi à, sao đến mức đi làm phục vụ thế này hả?” Cô ta không mắng vụ nước đổ lên người mà lại châm chọc Lạc Nhạn trước.
Lạc Nhạn thừa hiểu thủ đoạn dẻ rách của cô ả, cô quơ lấy khăn giấy vẫn lịch sự như đang phục vụ khách hàng đưa cho cô ta. “Tiểu thư tự làm đổ nhưng mà không sao, dù sao thì chắc ly nước hơi lạnh nhỉ, cũng tính cho tôi một chút lỗi đi.” Nói đoạn Lạc Nhạn nhếch miệng lấy một khăn giấy khác quấn quanh cái ly nước mới đổ không bao nhiêu kia. “Được rồi. Như vậy sẽ không lạnh tay nữa.” Lạc Nhạn nở nụ cười chuyên nghiệp, khiến Chung Gia Di tức điên.
“Sao nào? Làm đổ nước vào người khác rồi lại dùng cách này để lấp liếm à? Royal này từ khi nào lại có nhân viên mưu mô thế này hả?” Cô ta cố tình cao giọng để mọi người nghe.
Lạc Nhạn không có chút sợ hãi. “Tiểu thư, nếu vậy chúng ta cùng xem camera thì thế nào. Royal vô cùng công bằng, minh bạch. Nếu là do tôi, hôm nay tôi sẽ nghỉ việc ngay lập tức.”
Mấy khác hàng quen thuộc ở đây nên biết Lạc Nhạn, thấy cô bị ăn hiếp thì khó chịu. Có người phụ nữ khá thích Lạc Nhạn, cô nhìn Chung Gia Di mỉa mai. “Chung tiểu thư từ khi nào lại hạ thấp thân phận của bản thân đi làm khó một phục vụ vậy? Không lẽ một người thanh cao như cô mà lại ghen tị với nhan sắc của cô bé à. Nực cười nha.” Lời cô vừa dứt đã có mấy người không nhịn được bật cười.
Chung Gia Di nghiến răng trừng mắt với cô ả kia. “Chuyện của tôi còn không đến lượt mấy kẻ ăn bám mấy người xen vào.”
Lạc Nhạn bỗng cất tiếng: “Chung tiểu thư đây hình như cũng là ăn bám Chung gia đấy thôi.”
“Cô...” Chung Gia Di bị sỉ nhục như vậy thì nổi cơn thịnh nộ. Cô ta cầm lấy ly nước định hất vào người Lạc Nhạn nhưng Lạc Nhạn đã nhanh tay giữ chặt tay cô ta lại.
Còn cười cười phun ra một câu: “Thì ra đây là thái độ của người nhà họ Chung. Thật là tai nghe không bằng một thấy.”
Lại một trận xì xào, cười đùa. Chung Gia Di đứng bật dậy. Cô ta chỉ vào mặt Lạc Nhạn. “Cô cứ cười đi. Tôi sẽ khiến cô khóc van xin sớm thôi.” Cô ta trừng mắt với đám nhiều chuyện xung quanh rồi rời khỏi Royal.
Cô nàng khi nãy giúp Lạc Nhạn nói với cô. “Em kết thù với cô ta rồi, sau này coi chừng bị cô ta chơi xỏ đấy.”
Lạc Nhạn lắc đầu. “Hết tháng này em nghỉ rồi ạ.”
“Ơ, ôi em nghỉ sao? Tiếc quá vậy!”
Lạc Nhạn mỉm cười. “Thỉnh thoảng em sẽ ghé. Em học gần đây.”
Cô nàng đó gật gật đầu. “Được, được. Cô ả họ Chung đó có làm khó gì, em cứ nói với chị.”
“Cảm ơn chị.” Lạc Nhạn rất biết ơn cô gái tốt bụng này. Nhà giàu có nhưng cư xử và thái độ lại cực kỳ đoan trang, rất có phẩm hạnh của tiểu thư đài cát.
Lúc trở lại kí túc Lạc Nhạn dọn ít đồ để về biệt thự thì Đường Sinh Quan gọi.
“Alo.
“Nhạn Nhạn, nhóm bọn anh tổ chức đi cắm trại. Đi cùng bọn anh nha, có nam có nữ rất vui. Bạn kí túc em cũng có đấy.”
Lạc Nhạn cũng có chút bị hấp dẫn bởi cái rủ rê này của anh. Cô dù sao cũng chỉ là cô nhóc mười chín, hai mươi tuổi, cũng muốn trải nghiệm những điều người khác cũng trải. Nhưng mà về phần Lạc Dịch cô sợ là anh không đồng ý đâu.
Suy nghĩ một lúc cô quyết định để hỏi Lạc Dịch trước sau đó báo lại với Đường Sinh Quan.
“Anh em quản vậy hả? Em lớn vậy rồi mà.” Đường Sinh Quan nghe cô nói còn phải xin phép anh cô thì có hơi khó hiểu. Cảm thấy người anh này thật cổ hủ, giờ đã thời đại nào rồi còn quản thúc em gái như con gái thời xưa vậy chứ.
Vì để anh không nghi ngờ lung tung Lạc Nhạn giải thích một chút. “Anh hai em là vì sợ. Chuyện của ba mẹ năm xưa là bị kẻ thù hãm hại nên anh ấy lo em cũng xảy ra chuyện. Nên rất tỉ mỉ chăm sóc em.”
Lúc này Đường Sinh Quan mới hiểu ra. Đúng rồi, lần bắt cóc trước đó cũng vậy, cũng là vì kẻ thù nhà họ Lạc. Xem ra đúng là như cô nói, anh đã hiểu nên không gặng hỏi thêm. Mặc dù biết vậy nhưng anh đảm bảo cô đi cùng mình sẽ tuyệt đối an toàn.
Trở về Lạc gia, vì Lạc Dịch vẫn còn ở công ty nên Lạc Nhạn tranh thủ tắm rửa, ăn uống chờ anh về hỏi han về vấn đề cắm trại. Cô thực sự rất muốn đi.
Ngồi ở phòng khách vừa ăn trái cây vừa xem phim linh tinh đến hơn chín giờ Lạc Dịch cũng về đến nhà. Cô đừng dậy cầm lấy áo khoác của anh.
Lạc Dịch nhíu mày nhìn cô từ trên xuống dưới. Tự nhiên hôm nay nhiệt tình như vậy, bình thường dù cô có ở nhà cũng trốn trong phòng nào có bộ dáng chờ đợi anh như hôm nay.
Còn chưa kịp nghĩ thêm gì thì cô đã mở đầu trước. “Em có chuyện muốn hỏi ý anh.”
Anh cởi cà vạt ra vừa đi vừa lên tiếng: “Vào phòng nói.”
“Oh.” Cô cắn môi chạy nhanh đi sau anh như con cún nhỏ đi theo chủ mình.
Thấy cô im phăng phắc Lạc Dịch dừng bước xoay người lại không ngờ cô nhóc này cắm cúi đi mà không chú ý đâm đầu vào ngực anh. “Á.”
“Tâm trí em treo cành cây hả?” Lạc Dịch theo phản xạ ôm lấy cô giữ chặt còn không quên mắng một câu.
Lạc Nhạn xoa xoa đầu mình, cô bĩu môi ngước mặt nhìn anh. “Đặt hết lên người anh rồi.”
Lạc Dịch đơ ra vài giây sau đó chẳng thèm quan tâm cô xoay người đi về phòng mình. Lạc Nhạn không thấy rằng người đàn ông lúc xoay mặt đi trên môi tạo một đường cong nhẹ. Anh mỉm cười.
Lạc Nhạn vào phòng anh rất ngoan ngoãn ngồi xuống sô pha chờ đợi.
Lạc Dịch càng nhìn càng khó hiểu, rốt cuộc cô bị gì vậy chứ. Anh mặc kệ đi tắm trước.
Lúc ra thấy cô nàng đang nằm trên sô pha, hai mắt mở lớn nhìn chằm chằm trần nhà. Anh giật giật thái dướng, cô chắc chắn bị ma nhập rồi.
Chầm chầm bước đến ngồi cạnh cô. “Nói đi.” Anh nghĩ chắc chắn chẳng phải vì tiền bạc gì đâu. Cô còn dám lén đi làm thêm kiếm tiền cũng không ngửa tay xin anh mà. Anh chợt hơi tò mò.
Lạc Nhạn chống tay lên đùi anh ngồi dậy.
Lạc Dịch liếc qua bàn tay cô một giây thì chuyển sang nhìn cô chăm chú.
Ấp a ấp úng một hồi Lạc Nhạn cũng nói. “À là, bạn em rủ đi cắm trại nhân dịp kết thúc năm học, là bạn kí túc của em. Em muốn xin anh cho em đi chơi hai ngày.”
Lạc Dịch hơi chau mày. Cắm trại cái quỷ gì chứ. “Có nam sinh?”
Lạc Nhạn chột dạ. “Có ạ, mà phải có nam sinh mới đi cắm trại được mà.” Cô cúi thấp đầu không nhìn anh.
“Hửm?” Anh ghé sát cô, ba ngón tay nâng cằm cô ngước lên. Nhìn ánh mắt sạch sẽ, thuần khiết của cô anh không nỡ nói không. “Thích đi vậy à?” Anh trầm giọng hỏi.
Lạc Nhạn chớp mắt quan sát anh một chút, thấy anh không có biểu hiện của tức giận hay khó chịu, cô vui vẻ gật đầu. “Em chưa tham gia kiểu hoạt động này bao giờ. Em muốn thử.”
Thấy cô đúng là rất muốn đi, anh cũng không phải khó khăn gì. Nếu là bạn kí túc xá không thì cũng ổn thôi. Lâu lâu cho cô đi thả lỏng vài hôm cũng được. Anh bỗng ôm cô ngồi dạng chân trên người mình. Môi tìm lấy môi cô mút vài cái. “Được. Tôi cho em đi.”
Lạc Nhạn mở lớn mắt cô như muốn hét lên đến nơi thì lại bị anh đè ép hôn sâu. “Vậy đêm nay em phải khiến tôi thật thỏa mãn.” Giọng anh khàn đục tràn đầy dục vọng, tiểu đệ dưới thân đã cương lên chạm vào mông cô.
Lạc Nhạn mỉm cười, cô ôm chặt lấy cổ anh hôn say đắm.
Một đêm này cô thật sự khiến hưng phấn và sung sướng khi lên hết đỉnh này đến đỉnh kia. Anh vô cùng hài lòng ôm cô vào trong lòng rồi ngủ thiếp đi.
Danh Sách Chương: