Lạc Nhạn lần nữa tỉnh lại, cô đã bình tĩnh hơn, cảm thấy may mắn vì bản thân đã ngất xỉu đúng lúc nếu không hiện tại có lẽ con của cô đã không còn, chính cô cũng chẳng sống nỗi. .
Cô tính toán một hồi khi đã đưa ra được phương án tạm thời ổn nhất mới đợi dì Lan tới sẽ triển khai.
Cuối cùng dì Lan cũng tới, bà còn vô cùng hiểu ý mà lén mang theo điện thoại cho cô.
“Hiện tại cậu chủ đã cho người canh trước phòng. E là sẽ rất khó để cháu trốn thoát.” Dì Lan nói. Bà thấy hai tên vệ sĩ to cao, người đầy cơ bắp thì giật giật thái dương. Kiểu này thì sao mà đánh lại chứ.
Lạc Nhạn cũng sợ bọn họ, người mà Lạc Dịch đào tạo chắc chắn không đơn giản. Việc cô có thể trốn được không thực sự không dám chắc được bao nhiêu phần trăm.
Vừa lúc này có y tá vào để kiểm tra sức khỏe cho cô.
Một ý tưởng lóe lên. Khi y tá định rời đi Lạc Nhạn mới gọi cô lại thương lượng.
“Chị có thể giúp em không? Em thật sự không thể mất đứa bé này. Anh hai không hiểu em, anh ấy chỉ làm theo ý mình. Em không khuyên nỗi. Vậy nên mong chị sẽ từ bi mà giúp em một lần. Được không ạ?” Lạc Nhạn bày ra vẻ mặt vô cùng đáng thương và chân thành cầu giúp nên cô ý tá không từ chối được. Hơn nữa cô thật sự không đồng tình với cách làm của Lạc Dịch, cuối cùng đồng ý giúp Lạc Nhạn trốn thoát.
Cũng không có gì là cao siêu, hai người chỉ thay quần áo cho nhau mà thôi. Vì y tá đeo khẩu trang nên càng thuận lợi để Lạc Nhạn thành công trốn thoát.
Cô vào đường cùng rồi hiện tại không thể sang Mỹ ngay lập tức được chỉ có thể mặt dày cầu cứu người duy nhất cô tin tưởng lúc này là Đường Sinh Quan.
Lạc Nhạn không do dự nhấn số của anh. Trước đó còn nhờ dì Lan canh cửa đề phòng Lạc Dịch hoặc người của anh đến bất ngờ thì mọi chuyện coi như đổ bể.
Bên kia Đường Sinh Quan đang uống bia với Tập Tu Canh, Dư Không. Nhạc nhẽo dồn dập nên anh không hay điện thoại đổ chuông.
Lạc Nhạn nhíu chặt mày, cô lại quay số anh lần nữa. “Nghe máy đi, nghe máy đi. Làm ơn.” Cô lẩm nhẩm trong miệng, chưa bao giờ cô khao khát được nghe tiếng anh như vậy. Vì chỉ còn anh có thể cứu cô mà thôi.
Tập Tu Canh liếc mắt vô tình thấy điện thoại của Đường Sinh Quan nhấp nháy, anh duỗi chân đá vào Đường Sinh Quan nói lớn: “Này, điện thoại kìa.”
Đường Sinh Quan còn định đạp lại tên bạn này một cái thì nghe hắn nhắc đến điện thoại, lúc này anh mới để ý. Vừa cầm lên thì thấy bốn cuộc gọi nhỡ từ Lạc Nhạn, anh ngạc nhiên định gọi lại thì điện thoại tiếp tục reo lên.
Đường Sinh Quan ra khỏi khu vực ồn ào mới bắt máy. “Nhạn Nhạn?” Hiện tại anh không rõ là vui hay không vui khi cô chủ động tìm mình nữa. Hơn một tháng rưỡi không gặp cô cũng không liên lạc gì với cô. Anh đã hạ quyết tâm quên cô rồi nhưng chừng đó thời gian cũng chẳng có tác dụng gì, nhớ vẫn cứ là nhớ. Chỉ cần đến đâu có cô từng xuất hiện anh sẽ không tự chủ được mà nghĩ về cô. Cũng tự ép buộc bản thân từ bỏ đi nhưng mẹ nó vẫn là thất bại thảm hại như vậy. Không ngờ cô lại phiền toái anh đến mức đó đấy.
Cuối cùng anh cũng nghe máy. Thật ra cô còn cho rằng anh giận cô nên không muốn có liên hệ gì với cô nữa. Chỉ là cô vẫn ôm tia hi vọng cuối cùng về tình cảm anh giành cho mình. Cô chính là đang đánh cược. Và cô thật sự đã thắng, anh không phớt lờ cô. Còn gọi tên cô như vậy chứng tỏ anh không hề xóa số điện thoại của cô. Lạc Nhạn bỗng cay cay mắt, cô không nói nhiều chỉ vài chữ đã bao hàm mọi điều cô muốn cho anh hay. “Sinh Quan, làm ơn cứu em.”
Đường Sinh Quan siết chặt điện thoại. Lời cầu cứu của cô khiến anh sợ hãi tột cùng. Anh cố gắng để giọng nói mình nhẹ hơn. “Em ở đâu, anh đến đón.” Anh không muốn hỏi rõ mọi chuyện vì anh đoán rằng hiện tại cô đang rất gấp gáp.
Lạc Nhạn bảo anh đến bệnh viện A nhưng đừng vào trong. Anh chỉ cần đậu xe tại khu vực khuất camera là được. Cô sẽ tự tìm đến.
Anh đáp được, trước khi cúp máy còn dặn dò cô. “Cẩn thận.” Đến lúc này anh hoàn toàn hiểu cô đang bị giam lỏng, điều khiến anh sợ hơn là cô tại sao ở bệnh viện. Là cô gặp chuyện hay đứa bé không may xảy ra chuyện gì?
Lạc Nhạn đã hẹn anh lúc tám giờ tối có mặt tại bệnh viện. Vậy nên anh lấy lý do có việc bận bỏ đi trước, anh nghĩ tạm thời không nên để ai biết chuyện của cô bao gồm Tập Tu Canh và Dư Không.
Bên phía Lạc Nhạn, cô y tá đã có mặt tại phòng bệnh với nhiệm vụ theo dõi sức khỏe của Lạc Nhạn.
“Bên ngoài có hai người canh chừng. Dì không biết được đêm nay cậu chủ có đến hay không nhưng rất nguy hiểm, cháu phải tranh thủ thời gian rời đi càng sớm càng tốt.”
Lạc Nhạn gật đầu, cô và y tá đổi quần áo cho nhau. May mắn thân hình của cả hai tương đương nên có thể giảm nguy cơ bị phát hiện.
Nhét điện thoại vào túi áo blouse cô nhìn dì Lan. “Liệu anh ấy có phạt gì không?”
Dì Lan lắc đầu. “Cháu yên tâm. Dì sẽ nói không biết, cậu ấy cũng không thể làm gì khác đâu. Hơn nữa dì đã ở bên cậu chủ bao lâu nay rồi, không có tình cũng còn nghĩa. Cháu đi đi, hãy cố gắng sống tốt. Cầu phúc cho cháu và bé con.”
Hai mắt Lạc Nhạn đỏ lên, cô ôm lấy dì Lan. “Cảm ơn dì. Hãy bảo trọng.”
“Cảm ơn chị.” Cô cầm lấy tay chị y tá bày tỏ thành ý. Thật sự rất biết ơn chị gái tốt bụng này. Nếu không có chị thì cô không thể dễ dàng thực hiện kế hoạch trốn chạy này được. Cô cảm thấy thật nực cười vì cuộc sống của cô bỗng đảo lộn hết cả lên và cô hiện tại giống như một tên tội phạm muốn đào thoát nhưng rõ ràng cô chẳng có tội gì.
Chị y tá lắc đầu. “Được rồi. Em mau đi đi, không sẽ không kịp.” Nói xong chị leo lên giường bệnh đắp chăn lại giả mạo Lạc Nhạn.
Lạc Nhạn gật đầu lần cuối với hai người rồi đẩy xe đựng dụng y tế ra khỏi phòng.
Trái tim cô đập đồn dập, cô còn nghe rõ tiếng thình thịch ở lồng ngực.
Không dám nhìn vệ sĩ cô cố gắng không run rẩy đi một cách bình thường. Nhưng mới rời khỏi phòng vài bước thì âm thanh của đàn ông vang lên.
“Này.” Cả người Lạc Nhạn cứng đờ. May mắn không phải giọng của Lạc Dịch mà là của tên vệ sĩ. Nhưng chỉ như vậy cũng khiến cô sắp nhũn cả người.
Lạc Nhạn từ từ xoay người lại, cô giả giọng hỏi: “Sao ạ?”
Tên vệ sĩ nhìn cô chằm chằm hỏi. “Tiểu thư thế nào rồi?”
Cô nuốt một ngụm nước bọt, hai tay siết chặt vào thanh sắt. “Đã ổn rồi. Hai ngày nữa có thể xuất viện.” Ngực cô phập phồng chứng tỏ cho tâm lý đang cực kỳ căng thẳng lúc này của cô. Sợ nếu nói chuyện càng lâu thì cô sẽ sớm bị lộ tẩy thôi.
Tên vệ sĩ thấy không có gì bất ổn nên không hỏi thêm. “Cảm ơn.”
Lạc Nhạn gật đầu với anh rồi lần nữa rời đi. Vừa vòng qua khúc cua, cô mới thở phào, lén nhìn xung quanh một chút. Cô đẩy xe y tế đặt đại một chỗ rồi cấp tốc chạy ra nơi Đường Sinh Quan đang chờ.
Chỉ là vừa chạy vừa thỉnh thoảng nhìn phía sau nên va phải người nào đó phía trước.
“Này, cô không sao chứ?”
Nghe giọng nói quen thuộc kia cả trái tim Lạc Nhạn vốn vẫn còn đập nhanh ngay lúc này nó như muốn nhảy ra ngoài luôn rồi.
May mắn cô đã kịp ngậm chặt miệng nên không hét lớn lên nếu không sợ rằng sẽ để lại nghi ngờ.
Lạc Nhạn vội đứng dậy, cô không nhìn hai người Vu Chấn Đông với Lộ Khúc mà chỉ lắc đầu rồi nhanh chân chạy đi.
“Nhìn dáng người quen nhỉ?” Vu Chấn Đông nhìn theo Lạc Nhạn đang chạy trối chết thì buồn cười. Y tá mà còn ngại đụng chạm như vậy à? Thú vị thật.
Lộ Khúc không nói gì, chỉ là tiếng rên nho nhỏ của cô đúng là có chút quen. Nhưng sau đó cũng mặc kệ. “Kệ đi, vào thăm Lạc Nhạn thôi. Sắp muộn rồi.”
Danh Sách Chương: