Lạn Nhạn lôi tờ giấy nhỏ mà bản thân đã lưu lại số điện thoại của Lưu Ly và dì Lan. Hiện tại cô sẽ không gọi cho dì Lan báo bình an, cô biết dì Lan rất tốt bụng, rất yêu thương cô nhưng cô thật sự không dám đảm bảo dì Lan sẽ chống chọi được khi bị Lạc Dịch ép khai ra. Lúc này nếu mạo hiểm gọi là hành động cực kỳ nguy hiểm và ngu xuẩn.
Nhưng với Lưu Ly thì khác, Lưu Ly đang ở Mỹ lại không có liên quan gì với Lạc Dịch, hơn nữa cô cần phải thông báo cho Lưu Ly biết chuyện sang Mỹ phải dời lại.
Nói rõ mọi chuyện với Lưu Ly xong bảo mẫu cũng vừa mang cháo đến cho cô.
Hiện tại Lạc Nhạn lấy tên là Lâm Mai Uyên tránh dùng tên thật, như vậy sẽ an toàn cho cô và bé con hơn. Còn tất cả những điều khác Đường Sinh Quan đã sắp xếp, bao gồm những bảo mật về cô. Lạc Nhạn vô cùng biết ơn anh, cô cũng mong rằng tương lai đợi sinh đứa bé xong chắc cô sẽ chuyển sang Mỹ định cư luôn, cô không muốn ở nơi có Lạc Dịch nữa. Vì một ngày anh ấy còn chưa tìm thấy cô, chưa giết chết đứa bé thì sẽ không tha cho cô. Cô chỉ còn một con đường duy nhất đó là chạy khỏi đất nước này mà thôi, ít ra ở Mỹ cũng còn có Lưu Ly giúp sức. Về phần Đường Sinh Quan, cô biết bản thân mình nợ anh rất nhiều, cô cũng mong mình có thể yêu anh nhưng hiện tại là không thể, vì tình cảm cô dành cho Lạc Dịch quá sâu đậm, yêu hận tình thù giữa cô và Lạc Dịch không thể sớm chấm dứt được. Vẫn mong Đường Sinh Quan một ngày nào đó có thể buông bỏ được cô và yêu một người con gái khác. Cô tin rằng người con gái có thể sánh bước cùng anh sẽ là cô gái hạnh phúc nhất trên đời này, nhưng chắc chắn người đó không thể là cô. Bởi vì cô không xứng đáng có được anh.
Qua một tuần lễ Lạc Dịch vẫn không có chút tin tức nào của Lạc Nhạn, anh gần như phát điên. Vốn nghi ngờ người đàn ông đã giúp cô là Đường Sinh Quan nên anh đã cho người theo dõi nhưng tin anh nhận được lại rỗng toét. Đường Sinh Quan và cả hai người bạn của cậu ta chỉ đến trường, đi chơi, tụ tập quán bar, ăn uống...ngoài ra không có điểm gì khác thường.
Ngay lúc này Lạc Dịch đang ở phòng chủ tịch nhíu chặt mày nhìn chằm chằm hình ảnh của bọn Đường Sinh Quan mà người của anh đã chụp được. Thật sự anh không dám quá lộ liễu theo dõi Đường Sinh Quan và cả hai người còn lại vì thân phận bọn họ đều không dễ chọc vào nhưng ngoài ba người này ra anh không biết nên nghi ngờ ai khác.
Anh cũng đã từng liên lạc với Lưu Ly nhưng cũng không nhận được tin tức quan trọng nào của Lạc Nhạn.
Rốt cuộc cô đã đi đâu?
Anh không thể đoán được liệu cô có xuất ngoại không hay vẫn còn trong nước. Vì đây không phải bị bắt cóc nên anh khó mà tự do tìm kiếm công khai được. Chỉ huy động người của mình ra sức tra khảo thông tin của cô mà thôi. Kỳ lạ là ngay cả những chặn đường cần kiểm tra anh cũng không thể tra ra được chút nào. Anh đoán là người đàn ông đã cứu cô phong tỏa. Xem ra người này không đơn giản chút nào.
Ngoài Đường Sinh Quan anh chắc chắn không thể là ai khác nhưng tại sao hắn là vẫn ung dung ở thành phố A học hành, ăn chơi thoải mái như vậy? Còn cô thì sao? Hắn lại không quan tâm sao? Hay hắn là đang diễn kịch?
Lạc Dịch nghĩ vẫn nên tiếp tục theo dõi ba người họ, tất cả đều là ẩn số. Không chắc được điều gì dù là mắt ta nhìn thấy đấy nhưng sự thật đằng sau không phải ai cũng có thể dễ dàng biết rõ.
Hôm nay là cuối tuần Đường Sinh Quan sẽ đến thăm cô cùng với Tập Tu Canh và Dư Không. Anh đã cho cả hai biết chuyện của Lạc Nhạn. Anh cho rằng có bọn họ cùng bảo vệ cô sẽ tốt hơn nhiều.
Hiện tại ba người vẫn không hay biết xe của mình đã sớm bị theo dõi.
Chạy khoảng nửa tiếng Tập Tu Canh vốn là người cẩn thận, sinh ra trong gia đình không tầm thường nên từ nhỏ đã được người thân dạy dỗ phải đề phòng những kẻ xấu muốn làm hại mình trong nhiều trường hợp bao gồm cả việc lái xe. Anh thỉnh thoảng sẽ nhìn kính chiếu hậu, nó đã như thói quen của anh rồi. Có một chiếc xe màu đen bám theo xe anh một đoạn đường, ban đầu chỉ cho rằng là những người đi cùng đường thôi. Nhưng khi anh rẽ qua vài con đường chiếc xe đó vẫn bám theo, mặc dù khoảng cách không gần, anh đoán vì chúng lo bọn anh sẽ phát hiện.
“Chúng ta bị theo dõi.” Tập Tu Canh đã chắc chắn. Anh nhìn Đường Sinh Quan bên ghế phụ lên tiếng.
Đường Sinh Quan kinh ngạc cũng liếc mắt gương chiếu hậu bên ngoài xem xét, chính xác như Tập Tu Canh nói.
“E là người của Lạc Dịch. Chỉ có anh ta vào thời điểm này mới theo dõi chúng ta.”
Dư Không chửi thề. “Mẹ nó, anh ta đúng là tên đàn ông chó má. Một cô gái yếu đuối cũng đuổi cùng giết tận.”
Tập Tu Canh không để ý đến Dư Không đang chửi đổng lên mà anh có chút nghi ngờ về chuyện theo dõi này. “Tại sao hắn đoán ra chúng ta quen thân với Nhạn Nhạn nhỉ?”
Đường Sinh Quan cũng hơi thắc mắc về vấn đề này, nhưng sau đó như nhớ ra chuyện cũ. Anh à một tiếng: “Tôi nghĩ là vì vụ bắt cóc lần trước, hắn đã gặp chúng ta rồi. Có thể từ đó suy ra khả năng chúng ta có liên quan.”
Dư Không gật đầu. “Cái nữa là Lạc Nhạn không có nhiều bạn bè nên việc anh ta nghi ngờ ba đứa mình cũng dễ hiểu.”
Tập Tu Canh vẫn lái xe như thường để tránh bị nghi ngờ bọn anh đã phát hiện ra chúng.
“Vào casino phía trước đi. Cắt đuôi chúng trước đã.” Đường Sinh Quan vừa nói vừa đánh mắt về phía gương chiếu hậu.
Tập Tu Canh gật đầu. “Ok.”
Danh Sách Chương: