Giản Việt lùi lại, điều chỉnh lại tư thế rồi nắm cái vòi chuẩn bị đâm vào, nhưng cái miệng nhỏ của cô quá chặt, đâm mấy lần cũng không thụt vô được, quy đầu lướt qua hai mép bím, quy đầu không có bím nhỏ mút lấy, nó cứ giật giật mấy lần, hận không thể bất chấp tất cả mà đâm vào.
“Lạc Lạc, em thả lỏng chút, em cứ như này sao anh đi vào được?”
“Em cũng đâu muốn…” Hà Lạc thở ra một hơi.
Giản Việt cúi người xuống, vươn tay banh hai mép hoa ra, để cho quy đầu đâm vào có thể tìm được vị trí chính xác hơn. Lần này anh lại ưỡn hông lên, quả nhiên dương v*t thuận lợi tiến vào, bởi vì dùng lực hơi mạnh, nên vị trí xâm nhập cũng sâu hơn vừa rồi.
Ngay cả Giản Việt cũng kêu rên một tiếng đau đớn, không cách nào thoát khỏi sự siết chặt chết tiệt này, anh mới đâm vào một nửa thì không thể nhúc nhích được, tiến vào rồi không muốn rút ra, nhất thời giằng co ở nơi đó.
“Đau quá…… Ôi…” Cả người Hà Lạc căng chặt.
Không ngờ lại đau thế, đột nhiên cô có suy nghĩ muốn rút lui: “Đau chết mất… Chúng ta không làm nữa được không? ”
Giản Việt hôn lên cổ mịn màng của cô, bàn tay vuốt ve vòng eo để cô thả lỏng: “Đừng căng thẳng quá em”. Anh hạ thấp giọng, dùng giọng điệu khiến Hà Lạc không thể chống cự được nói: “Lạc Lạc, thụt vào tí em sẽ sướng thôi, anh sẽ không làm em đau nữa đâu”.
Lời nói của anh khiến Hà Lạc có cảm giác an toàn, cô tin Giản Việt, dù sao mấy ngày ở chung, anh dịu dàng kìm chế như vậy, nếu anh đã nói sẽ không làm cô đau, thì chắc chắn sẽ không.
dương v*t của Giản Việt nằm im trong bím nhỏ một hồi, thấy cơ thể Hà Lạc dần dần thả lỏng, anh cũng không nghĩ nhiều, hai tay đều đè lại eo mảnh mai của Hà Lạc, anh đâm thẳng hông về phía trước, nguyên cây dương v*t trực tiếp đâm thẳng vào!
“A!”
Sức lực của anh rất mạnh, đâm vào khiến cả người Hà Lạc đều nhào về phía trước, cô chống lên tường, tay gần như không cầm nổi vòi hoa sen.
Bím nhỏ bị dương v*t khủng đâm thẳng vào như thế, vừa tiến vào gần như đâm vô tử cung của cô, dù có màn dạo đầu lâu như thế, nhưng Hà Lạc vẫn đau không chịu nổi, cô cúi người nhìn xuống, thấy cái bụng vốn bằng phẳng của mình hơi phồng lên.
Là dương v*t khủng của Giản Việt chui vào…
Bím nhỏ bị lấp đầy, cơ thể hai người hoàn toàn dính vào nhau.
“Giản…. Giản Việt… Anh nói dối!”. Hà Lạc tức muốn chết, nhưng lúc nói chuyện, giọng nói cô hơi run, nghe giống như đang rên rỉ.
Cô vặn vẹo người chút, bé bím quấn lấy dương v*t không ngừng mút chặt vô, Giản Việt thở ra một hơi, phê đến mức dương v*t lại lớn hơn một vòng, anh nâng một chân của cô lên, bắt đầu đưa ra đưa vào theo nhịp trong bím nhỏ khít chặt.