“Một mình em không ăn hết được, đợi lát nữa lại chán.” Hà Lạc khẩu vị nhỏ, cho dù có thích ăn hơn nữa, cũng chỉ là nếm thử một miếng.
“Vậy khi nào em muốn ăn, thì kêu anh gửi cho em.”
Ánh mắt Lý Diệp Hiên bất giác lại lướt qua Hà Lạc, đánh giá Giản Việt bên cạnh cô.
Dù sao cũng là gương mặt mới lạ, trước kia cũng không nghe Hà Lạc nhắc tới sự tồn tại của Giản Việt, bất kể là về diện mạo hay khí thế, anh ta đều có loại cảm giác áp lực khiến người ta không thể bỏ qua. Lý Diệp Hiên luôn cảm thấy Hà Lạc qua lại với anh, cần phải sinh lòng cảnh giác.
Anh ta tùy ý hỏi vài câu, hỏi Giản Việt năm nay bao nhiêu tuổi rồi, lại hỏi anh làm công việc gì.
Lúc đầu Hà Lạc còn chưa cảm thấy khác thường, về sau càng nghe càng cảm thấy Lý Diệp Hiên đang kiểm tra hộ khẩu, chủ đề thảo luận rõ ràng đã vượt qua ranh giới.
Mặc dù Giản Việt trả lời tất cả các câu hỏi, nhưng nhìn qua tâm trạng không tốt.
“Xem ra, anh Lý đây đối với tôi rất không yên tâm nhỉ’’.
Lý Diệp Hiên mỉm cười, từ trong túi lấy ra một gói thuốc lá: “Yên tâm, tôi không có ý gì khác, chỉ là tò mò anh và Hà Lạc quen nhau như thế nào, trước kia hình như tôi cũng chưa từng nghe cô ấy nhắc tới anh…”
“Chúng tôi vừa gặp đã quen.”
Giọng nói Giản Việt nhàn nhạt, dường như cũng không cảm thấy xúc phạm, dễ dàng trả lời mấy câu hỏi có gai của Lý Diệp Hiên.
Hà Lạc cảm thấy có gì đó không đúng, muốn hòa giải: “Cái đó…”
Lý Diệp Hiên không muốn Hà Lạc kẹp ở giữa khó xử, rút ra một cái đưa cho Giản Việt, xem như cho một bậc thang: “Tôi là người không biết nói chuyện, có chỗ nào đắc tội xin bỏ qua, dù sao Lạc Lạc là một cô gái, ra ngoài vẫn cần phải để ý nhiều hơn. ”
Giản Việt giơ tay ra hiệu, từ chối.
“Thế nào? Thuốc lá của tôi không phù hợp với anh à? ”
“Tôi không có thói quen hút thuốc.”
Hơn nữa, cục diện này chỉ sợ sẽ không khống chế được nữa, Hà Lạc vội vàng đi ra giải vây: “À, em nhớ gần đây có một công viên giải trí vừa mới được sửa xong, buổi chiều chúng ta có thể qua đi dạo một chút, khó có được tới đây một chuyến, thời gian quý giá, vẫn là muốn dẫn mọi người đi chơi vui vẻ một chút. “
Hà Lục Khải ở bên cạnh liên tục lắc đầu, khoanh chân nằm trên ghế: “Mọi người muốn đi thì đi đi, em không đi đâu, trời nắng như vậy, đi ra ngoài phơi nắng mệt lắm. ”
‘’Thằng nhóc thối này, không phải em muốn tới đây chơi sao? Bây giờ, em còn nói em không muốn đi ra ngoài! “Hà Lạc thiếu chút nữa xắn tay áo lên.
“Em chỉ là không muốn ra ngoài phơi nắng thôi, hơn nữa em cũng không phải trẻ con, còn đi công viên giải trí gì chứ, sẽ bị chê cười…..” Từ nhỏ Hà Lục Khải đã chứng kiến tính tình của Hà Lạc, trong lòng cậu vẫn có một chút sợ cô, nhưng sự phản nghịch của tuổi dậy thì khiến cậu có mấy lá gan có thể cãi nhau.
Hà Lạc cuối cùng cũng hiểu được mẹ mỗi ngày ở nhà đều tức giận đến đau đầu điên cả người.
Sau đó vẫn là Lý Diệp Hiên đi ra nói vài câu, Hà Lục Khải chính là một cái ổ nằm ngang, ở trước mặt người ngoài đã sợ hãi, lại thấy mình bị bốn phía bị tấn công, lấy không được lòng, cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Trong bầu không khí này, Giản Việt quả thực càng giống người ngoài vậy, anh vốn ít nói, bây giờ bộ dáng không nói một lời, nhưng dường như càng ngày càng lạnh lùng.
Gần đến giờ cơm trưa, lúc Hà Lạc từ toilet đi ra, nhìn thấy Giản Việt đã mặc quần áo, dường như muốn rời đi.
‘’Anh không ở lại ăn cơm trưa sao?”
“Không, mọi người ăn đi.”
“Hả? Vậy anh đã giúp em một ngày rồi, em thậm chí còn không cho anh ăn một bữa ăn nào.’’ Hành lang không có ai, Hà Lạc đi qua ôm lấy thắt lưng anh: “Có phải quá tàn nhẫn không? ”
“Nếu em muốn cảm ơn anh, em có thể đổi cách khác’’. Giản Việt nắm lấy tay cô, nhéo nhéo.
“Vậy thì anh… Anh lại gần một chút? ”
Tim Giản Việt khẽ đập, nghe cô nói, quả nhiên cúi đầu tiến lại gần.
Hà Lạc nhanh chóng kiễng mũi chân lên hôn lên môi anh một cái.
“Thế nào? Bây giờ không sợ bị ai nhìn thấy nữa à? ”
Hai má Hà Lạc nóng lên: “Thấy thì làm sao? Cũng không phải cái gì không thể nhìn thấy…”
Giản Việt lại đột nhiên lại nhớ tới lúc hôm nay cô giới thiệu.
Câu đó, bạn bè
Chứ không phải bạn trai tôi.
Anh nghẹn uất ức một ngày, lại nghĩ đến giữa cô và người đàn ông khác có quan hệ thanh mai trúc mã.
“Khẩu thị tâm phi.” Giản Việt lạnh nhạt nói.
Anh bóp cằm Hà Lạc kèm theo một nụ hôn lưỡi sâu rất mãnh liệt.