Sáng sớm tỉnh ngủ cơ thể còn có chút chậm chạp, nhưng rất nhanh dưới sự đùa bỡn của Giản Việt trở nên cực kỳ mẫn cảm.
Anh nhéo núm vú, Hà Lạc sẽ run rẩy theo.
Giản Việt liếm mút vành tai của cô, cuộn lại rồi cho vào miệng, đầu lưỡi ướt át dọc theo vành tai cô bắt đầu đảo quanh.
“Đừng…” Lúc Hà Lạc nói những lời này mang theo nức nở, rất nhỏ.
Lý Diệp Hiên ở đầu dây bên kia không nghe thấy động tĩnh, còn tưởng rằng không có tín hiệu, không ngừng liên tục hỏi Hà Lạc có nghe thấy không, nhưng anh ta không chú ý tới cảnh tượng mập mờ đang phát sinh bên này.
“Không có tín hiệu sao? Nói chuyện thế nào mà không có âm thanh gì vậy, alo, Lạc Lạc, em có thể nghe được không? Kỳ lạ…’’
“Đúng rồi, anh Diệp Hiên, em nhớ mấy ngày nay hoa chưa tưới, nếu không tưới có thể sẽ khô héo. Chúng ta….Lần sau chúng ta lại nói chuyện…”
Hà Lạc thừa nhận lý do này rất tệ, cũng rất đột ngột, nhưng không tìm được lý do nào tốt hơn.
Lý Diệp Hiên không hiểu sao nhìn cuộc đối thoại bị gián đoạn.
Sau khi cúp điện thoại, Hà Lạc cầm tay Giản Việt đưa đến bên miệng, hung dữ cắn một cái.
Nhưng cơ bắp của anh rất cứng rắn, ngay cả bàn tay cũng như làm bằng đá vậy, chẳng những không thể làm cho anh cảm thấy đau đớn, còn làm đau răng của mình.
“Em muốn cắn anh thế nào cũng được, nhưng không được gọi anh ta là anh trai nữa.” Giản Việt không thu tay lại, mặc kệ để cô cắn tay mình.
“Anh chỉ vì cái này thôi sao?” Hà Lạc ngẩn người, sau đó mới đoán ra được: “Cho nên…. Anh ghen với anh ta hả? ”
“Anh cho rằng biểu hiện của anh đã đủ rõ ràng rồi’’.
Hà Lạc mỉm cười, lại cảm thấy phản ứng của anh rất thú vị: “Diệp Hiên từng có bạn gái, anh ấy không thích em, chẳng qua bọn em lớn lên cùng nhau, quan hệ tốt hơn những người khác. Sao anh lại ăn giấm của anh ta vậy? Lục Khải là em trai của em, nhưng hay dính người lắm, đến lúc đó anh nhìn thấy, chẳng phải cũng muốn ăn dấm của em ấy sao?”
Giản Việt hôn lên môi cô: “Cái này không giống nhau. ”
Nơi mềm mại trong lòng Hà Lạc bị cảm động: “Được, em đồng ý với anh, anh không thích em gọi anh ấy như vậy, em sẽ không gọi nữa. ”
Lúc này Giản Việt mới ngoan ngoãn ngồi xuống, yên tĩnh ôm cô vào lòng.
“Quên đi, anh đã đánh thức em dậy rồi, em cũng theo anh ra ngoài đi bộ đi, mấy ngày nay thắt lưng mềm nhũn, sắp gãy đến nơi rồi”
Hà Lạc từ trên giường đứng dậy, thay quần áo xong, lúc đi vào phòng tắm rửa mặt, Giản Việt cũng đi theo vào.
Không nói lời nào, chỉ ôm eo cô.
“Sao tự nhiên dính người vậy?”
“Bây giờ anh có cảm giác nguy hiểm.” Tay Giản Việt siết chặt.
Hà Lạc thiếu chút nữa không thở nổi, lại bị lời nói của anh chọc cười, tay cô nghiêng về phía bả vai, sờ khuôn mặt tuấn tú của anh: “Anh soi gương xem đi, anh đẹp trai như vậy còn có cảm giác nguy hiểm gì chứ. ”
“Nhưng em tốt như vậy.” Giản Việt nói xong, lại ở trên tóc cô, cổ và đầu vai hạ xuống từng nụ hôn nóng bỏng.
Hà Lạc bị hôn đến ngứa ngáy: “Anh đang làm gì vậy. Aaaa… Mới sáng sớm…”
“Làm dấu ấn.” Giản Việt hôn cô lung tung, cọ cọ cô: “Như vậy lúc anh ở cùng một chỗ với em, người khác liếc mắt một cái là có thể nhìn ra em là của anh. ”
“Động một lần nữa em sẽ tức giận. đấy” Hà Lạc cứng mặt, nhưng không có tác dụng gì, cô đành phải hắng giọng: “Em tức giận, có thể sẽ dễ dàng coi trọng người đàn ông khác đó nha…. ”
“Không được.” Giọng nói Giản Việt nghiêm túc, tay anh di chuyển đến giữa chân của cô, “Tối hôm qua trong tiểu huyệt của em còn bị tinh dịch của anh rót đầy rồi, em là của anh. ”
…… Đùa thế này cho ai xem chứ!!!
Anh không thể nghe thấy gì cả!
“Chú Giản Việt.” Hà Lạc đột nhiên nhảy ra một câu.
“Hử?”
“Như vậy từ thân phận của anh, so với Lý Diệp Hiên còn lâu hơn một thế hệ, có hài lòng không?”
“Đàn ông thích được gọi là ba hơn.” Đôi môi mỏng của Giản Việt khẽ nhếch lên: “Em kêu một câu cho anh nghe một chút. ”
”……”
Điển hình là được voi đòi tiên đây nè!!! Gây rối một cách vô lý vl!!