• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kiều Vệ Đông nói một câu nửa thật nửa đùa mà lại vạch trần chân tướng, làm Lâm Tử Tích vốn đã có tật giật mình sợ chết khiếp, không chỉ phải nhìn lén sắc mặt của ông bố đại gia, còn phải ra sức gồng, để mình không có vẻ bất thường quá, quả thật là thử thách diễn xuất chỉ có lăng kính người hâm mộ mới thấy hay của cậu.

May mà rõ ràng bố cậu không chú ý đến câu nói của bạn, hắn ngoái đầu liếc nhìn Lâm Tử Tích, buồn cười nói: “Con ngoài giá thú gì chứ, tôi kiếm đâu ra một thằng con trai lớn thế này?!”

“Tôi cũng chỉ nói vậy thôi…” Kiều Vệ Đông cũng nhìn sang phía Lâm Tử Tích theo Cố Trạch Thành, không biết tại sao y bỗng chữa lời, “Tôi không đoán là con ngoài giá thú của cậu, thì nên đoán là nợ phong lưu của ông già nhà cậu trước đây…”

“Càng nói càng chẳng ra thể thống gì!” Cố Trạch Thành thụi một phát vào vai Kiều Vệ Đông, cắt ngang lời nói xằng bậy của y, “Hai cụ năm ấy dính như sam, chẳng thà đoán là nợ của tôi.”

“Nói đùa thôi, nói đùa thôi.” Kiều Vệ Đông cười, chuyển chủ đề sang bạn chung của y và Cố Trạch Thành.

Giờ Lâm Tử Tích mới thở phào nhẹ nhõm, không khỏi cười gượng trong lòng. Bảo là nợ, bố Cố là nợ của cậu và mẹ cậu là bà Lâm mới phải —— còn là loại không trả được.

Lâm Tử Tích im lặng suốt dọc đường đi theo hai người Cố Trạch Thành ra khỏi lối đi VIP của sân bay, nhìn thấy trợ lý Trương là người Estee cử tới đón từ đằng xa.

“Người đón tôi ở bên kia, tôi đi trước nhé. Chúc chuyến đi thành phố B của anh suôn sẻ.” Cậu đội mũ lưỡi trai lên đầu, kéo thấp vành mũ, chào bố mình rồi rảo bước đi về phía trợ lý Trương.

Cố Trạch Thành thu tầm mắt về, bất ngờ phát hiện Kiều Vệ Đông đang nhìn chằm chằm về hướng Lâm Tử Tích.

Cố Trạch Thành lại nhìn bóng lưng đã đi xa của Lâm Tử Tích, nhưng vẫn không phát hiện ra có gì bất thường, “Sao thế, cậu ấy có gì không ổn à?”

Biểu cảm nghiêm túc trên mặt Kiều Vệ Đông lập tức tan biến, lại nở nụ cười hiền hòa dễ gần. “Cậu ta… không có gì, tôi bị bệnh nghề nghiệp thôi.”

Thằng bạn nhà mình làm trong hệ thống công an gần hai mươi năm, hận không thể nhìn ai cũng giống tội phạm kẻ tình nghi, Cố Trạch Thành đã quen. Có điều không biết tại sao, lúc nãy Kiều Vệ Đông quan sát Lâm Tử Tích bằng ánh mắt săm soi, lại khiến hắn có cảm giác không được thoải mái lắm như bị xâm phạm lãnh thổ thấp thoáng.

Hắn như được cởi bỏ khúc mắc, lại như đảm bảo cho Lâm Tử Tích, trả lời: “Tôi bảo cậu ấy đóng giả Trạch Nghị, chắc chắn đã tìm người điều tra lý lịch của cậu ấy rồi.”

Kiều Vệ Đông gật đầu, không theo đuổi vấn đề về cậu minh tinh nhỏ mới chỉ gặp một lần này nữa, chuyển sang nói về bữa tiệc tẩy trần cho Cố Trạch Thành tối nay.

Mặc dù Cố Trạch Thành đang sống cùng bà Tống ở thành phố S, nhưng suy cho cùng thì hắn đã lớn lên ở thành phố B, ở đây có không ít bạn thân lớn lên cùng hắn.

Gần như lần nào hắn đến thành phố B, đều có người nhân dịp này tổ chức cho mọi người tụ tập.

Trong đó có tình cảm bạn bè thuở thiếu thời, cũng có việc xã giao của người lớn —— suy cho cùng thì trong lứa bọn họ, giờ Cố Trạch Thành giàu nhất, Kiều Vệ Đông quyền lực nhất, tất nhiên quan hệ không thể xa cách —— trong lòng Cố Trạch Thành hiểu rõ việc này, có điều cũng vì tình bạn thuở thiếu thời và việc xã giao của người lớn, chỉ cần lịch trình của hắn không kín quá, thông thường hắn đều tham gia.

Khi bữa tiệc tẩy trần kết thúc, Cố Trạch Thành về đến khách sạn thì đã gần mười một giờ đêm.

Tửu lượng của sếp Cố rất cao —— ít nhất thì có thể chuốc say Lâm Tử Tích dễ dàng —— có điều sau khi uống rượu thi thoảng hắn sẽ bị mất ngủ.

Ví dụ như đêm nay, Cố Trạch Thành đã kiểm tra lại các đầu việc cần xử lý trong lần đến thành phố B này ba lần, nhưng vẫn chẳng thấy buồn ngủ chút nào, hắn dứt khoát không trằn trọc trên giường nữa, mặc quần áo đứng dậy, ra bàn làm việc bật máy tính xách tay.

Cố Trạch Thành vốn muốn mở hòm thư xử lý thư, nhưng nhìn thấy cửa sổ thông báo đẩy tin tức ở góc dưới bên phải màn hình, tiêu đề là quá khứ niên thiếu của một minh tinh nào đó vừa bị khui ra khiến người khác thương xót.

Bố Cố không hứng thú với minh tinh này, nhưng vì bài báo này, hắn nhớ đến CP thương mại mà người nào đó nói vào ban ngày.

Chẳng biết là vì uống nhiều rượu, hay là vì ban đêm mất ngủ rảnh rỗi quá, Cố Trạch Thành như bị ma xui quỷ khiến, mở trang tìm kiếm, nhập “CP Liên Tích” vào khung tìm kiếm, rồi bấm nút enter.

Tuy nhiên đối mặt với mấy chục nghìn kết quả tìm kiếm, lần đầu tiên bố Cố nghĩ khoảng cách giữa mình và thanh niên hiện nay quả là khổng lồ.

“AU” là cái gì? (Vũ trụ song song)

“ABO” là cái gì?

“Quỷ súc và ngạo kiều” là cái gì?

“Có thịt” là bảo Lâm Tử Tích và cái cậu Thu gì đó béo lên à…

Với cả đống dấu chấm hỏi, cuối cùng Cố Trạch Thành nhìn thấy một tiêu đề hắn (tự cho là) có thể đọc hiểu toàn bộ ở cuối trang kết quả tìm kiếm đầu tiên ——”CP Liên Tích” Khuyên chàng trân trọng người hiện tại: Ngược tâm/Lái xe”. (Lái xe là tiếng lóng của cảnh nóng)

Thế là, tưởng mình sẽ nhìn thấy các loại hợp tuyển cảnh quay lái xe thật, không hề được cảnh báo, bố Cố xem được một câu chuyện yêu đậm thù sâu giữa một cảnh sát và sát thủ xã hội đen.

Rõ ràng tác giả của đoạn video này là một cao thủ đích thực cấp bậc trấn giữ giới này, bất kể là cốt truyện, âm nhạc, vận dụng tông màu, chọn góc quay hay kỹ năng chỉnh ảnh và tô vẽ đều là hàng đầu… Thậm chí ngay cả cảnh giường chiếu trong đó dùng nhiều nguồn video khác nhau ghép lại đều được cô nàng cắt ghép nửa kín nửa hở, càng quyến rũ hơn.

Cố Trạch Thành không biết video hắn xem được bao nhiêu fan CP dùng làm vũ khí thần thánh, cũng không biết tác giả được trao danh hiệu “xe thần số 1 trong giới” nhờ MV này, nhưng hắn có thể dùng mắt mình nhìn thấy phần bụng trắng muốt bằng phẳng của Lâm Tử Tích dưới vạt áo sơ mi vén lên, cổ họng cậu chuyển động vì nuốt nước bọt, bờ môi cắn lại để nhẫn nhịn, hàng mi dài run rẩy nhè nhẹ khi nhắm mắt…

“Cạch!” Video trên trang web còn chưa chiếu hết, máy tính trên bàn đã bị Cố Trạch Thành đứng bật dậy đóng sầm.

Trên mặt hắn là vẻ kinh ngạc khó tin, nhưng không phải vì hắn tưởng minh tinh trẻ mình quen đã quay đoạn phim này thật, hắn chỉ là, hắn chỉ là…

Phát hiện ra bây giờ không chỉ đầu óc tỉnh táo, ngay cả chỗ nào đó dưới bụng cũng thức dậy khỏi giấc ngủ say.

“Trẻ con ngày nay nghĩ cái gì vậy?!” Chịu cú sốc trực diện từ video cảnh nóng ♂, sếp Cố nói gần như nghiến răng nghiến lợi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK