• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- -

Ngày hôm sau, lúc Lâm Tử Tích tỉnh lại, trời đã gần đứng bóng, bức màn dày nặng trên cửa sổ sát sàn khép kín, phòng ngủ vẫn là một vùng tối tăm, chỉ có chút không gian nhỏ bên phía Cố Trạch Thành được đèn giường lờ mờ chiếu sáng.

Lâm Tử Tích mơ màng mở mắt nhìn về phía người bên cạnh, phát hiện anh đang tựa ở đầu giường lật xem văn kiện.

"Đèn mờ như vậy, có hại mắt hay không?" Lâm Tử Tích vươn tay ôm eo ba hắn, nói không rõ tiếng.

Cố Trạch Thành đặt tập văn kiện xuống, khom lưng cúi đầu hôn nhẹ lên trán, chóp mũi và đôi môi hắn, "Dậy rồi? Có cảm thấy còn chỗ nào không thoải mái không?"

"Không, không có, Tử Tích rất khỏe." Lời thì nói như vậy nhưng mặt Lâm Tử Tích cũng đỏ trong tích tắc, tuy rằng tối qua đã được người bên cạnh bế vào phòng tắm tẩy sạch cả trong lẫn ngoài, nhưng chỗ riêng tư bên dưới của hắn bây giờ vẫn còn tàn lưu cảm giác bị ra ra vào vào, bị tưới đầy.

Cố Trạch Thành gật đầu, "Nếu bé cưng khôi phục nhanh như vậy, thế chúng ta làm tiếp đi."

Nói rồi, anh lập tức thò tay vào trong chăn, mò dọc từ eo Lâm Tử Tích xuống dưới.

"Đừng đừng đừng! Tử Tích còn chưa có khỏe, còn chưa có khỏe đâu!" Lâm Tử Tích hốt hoảng túm chặt tay ba hắn.

"Ha ha, cho em làm tịch." Cố Trạch Thành cười, rút tay ra, búng nhẹ lên trán hắn, sau đó đứng dậy xuống giường, "Daddy đã bảo Vương Vịnh mang cháo và đồ ăn bổ khí dưỡng thân đến rồi, daddy bế em vào phòng ăn ăn."

Vì thế, sau đó Lâm Tử Tích giống như mấy đứa con nít chưa lớn, được ba chúng ôm trên đùi đút một bữa ngon lành —— nếu bỏ qua hai cái tay cá biệt thỉnh thoảng mò khắp nơi trên người hắn.

Từ lúc Cố Trạch Thành đi thành phố B bắt lại đứa con trai tình nhân đào tẩu của anh, đến nay đã nghỉ làm việc ba ngày, tuy chẳng ai dám nói đến vấn đề chấm công của ông chủ lớn, nhưng công việc tích tụ của anh cũng không ai có thể hoàn thành thay.

Vì thế sau buổi cơm trưa, nam diễn viên trẻ họ Lâm vùi trên ghế sô pha trong phòng khách đọc kịch bản, mà ba Cố thì ngồi trên ghế làm việc trong phòng đọc sách mở hội nghị video.

Đến bốn giờ rưỡi chiều, ba Cố khép laptop lại, hoạt động gân cốt một chút, đi ra khỏi phòng đọc sách thì phát hiện vẻ mặt của người tình nhỏ nhà mình có gì đó không đúng, chính là cái loại bị chột dạ ấy.

"Nói đi, đã xảy ra chuyện gì?" Cố Trạch Thành ngồi trên sô pha, ôm Lâm Tử Tích vào lòng, nhìn vào hai mắt hắn, hỏi.

"Ờmm... Chiều nay chị Trần có gọi tới, bảo hôm qua đài truyền hình quốc gia liên hệ công ty, mời Tử Tích tham gia đêm nhạc giao thừa năm nay. Vậy là sáng mai phải bay qua thành phố B tham gia buổi diễn tập đêm nhạc, rồi đến tối bay thẳng từ thành phố B đến thành phố H." Lâm Tử Tích nói.

Cố Trạch Thành sửng sốt, "Mời em đi... đóng kịch?"

Lâm Tử Tích lắc đầu, "Loại nam nữ diễn viên trẻ có giá trị thương mại cao như Tử Tích đương nhiên là đi ca hát rồi."

"Cho nên những người hát chẳng ra gì trong các đêm nhạc giao thừa mấy năm nay đều là diễn viên à?" Ba Cố - con người ngoại trừ diễn viên Lâm thì cơ bản không có dính líu cũng không có hứng thú gì với giới giải trí - bừng tỉnh đại ngộ, "Chả trách, tôi còn nói sao giới ca sĩ nước ta lại sa đọa tới nước này."

Sau đó anh lại trịnh trọng dạy dỗ con anh, "Em đừng học bọn họ, đến chừng đó hát cho hay, đừng làm nhân dân cả nước cảm thấy em cũng dựa vào quan hệ mới vào được."

"Đêm nhạc giao thừa toàn là cái trình độ hát nhép, âm thanh đã qua chỉnh sửa hết cút trong phòng thu âm..." Lâm Tử Tích phổ cập kiến thức cho ba hắn, "Hiện nay ngay cả mấy tay nghệ thuật lão làng cũng không có cơ hội hát thật đâu."

"Vậy là cầm đầu gian lận đấy." Cố Trạch Thành thở dài, "Hát nhép thì hát nhép, tốt xấu gì giọng hát của em từ phòng thu âm ra nghe cũng hay, không mất mặt."

Lâm Tử Tích vùi đầu vào lồng ngực ba hắn, giả vờ tức giận, "Tử Tích hát thật thì mất mặt sao?!"

"Không mất, không mất, tiểu siren nhà chúng ta hát mà, sao có thể mất mặt được chứ..." Ba Cố dỗ con trai anh được một nửa thì bỗng dưng nhận ra có gì đó sai sai, "Có thể được đài truyền hình quốc gia mời tham gia đêm liên quan giao thừa là chuyện tốt mà? Sao em lại chẳng vui chút nào vậy?"

Tiểu siren nhà anh lại tiếp tục ủi ủi vào lồng ngực anh, "Thì đã hứa đêm 30 sẽ đón giao thừa cùng daddy và bà nội rồi, nếu Tử Tích đi diễn tập tiết mục đêm liên hoan thì suốt đêm giao thừa phải ở thành phố B... Đến lúc liên hoan kết thúc, đã chẳng còn máy bay để bay về thành phố S nữa."

"Chỉ vậy thôi sao, thật đúng là con nít." Cố Trạch Thành cúi đầu búng nhẹ trên trán Lâm Tử Tích một cái, "Năm nay không thể ăn Tết bên nhau thì còn sang năm. Có thể có cơ hội cho người xem cả nước nhận thức em, chẳng phải có ý nghĩa hơn việc cùng đón giao thừa với tôi và bà nội em sao?"

"Hơn nữa..." Ba Cố một tay ôm hắn, một tay cầm di động, thông điện thoại, "Trình Phong, liên hệ cục hàng không dân dụng và hai sân bay thành phố B, thành phố S, xin một tuyến hàng không tư nhân từ thành phố B về thành phố S vào rạng sáng mùng một."

Cố Trạch Thành dặn dò trợ lý đặc biệt xong, ngắt điện thoại, nhìn người mắt sáng lấp lánh trong lòng mình, cười nói: "Không thể cùng đón giao thừa nhưng chúng ta có thể cùng ngắm mặt trời mọc sáng mùng một đấy."

"Daddy là tuyệt nhất!" Lâm Tử Tích "chụt" một phát lên mặt ba hắn, sau đó lại chui vào lòng anh.

Phân nửa là bởi vì cảm động, phân nửa là bởi vì... chột dạ.

"... Tiết mục gì hả? Trước mắt ban tổ chức sắp xếp cho cậu và Thu Liên Dật song ca, đúng vậy, tiết mục này hai cậu làm bạn nhảy đó... Ừ, tôi cũng cảm thấy tổ đạo diễn có người muốn làm đại sự..." Trong điện thoại, Trần Vân Vân còn nói một đoạn như vậy.

Người làm đại sự hàng thật giá thật như ba hắn hẳn sẽ không để ý tới cái sở thích kỳ lạ "Liên Tích phu phu" của mấy cô gái trẻ... nhỉ. Lâm Tử Tích tự an ủi như thế trong lòng.

Nếu không phải fan couple Liên Tích quá hăng thì đối với các loại couple nhà hắn, xưa nay Lâm Tử Tích cũng chỉ cười cái rồi thôi.

Dù sao đó chỉ là sở thích đặc biệt của một bộ phận fan, không ảnh hưởng đến toàn cục.

Cơ mà khi hắn gặp được Phong Nguyên Phong đại tổng tài ở sân khấu diễn tập đêm nhạc giao thừa đài truyền hình quốc gia, hắn cũng không chắc lắm.

Tuy rằng Phong Nguyên vì ngại vụ bản thân mình liên lụy Lâm Tử Tích khiến hắn ăn một dao trên cổ suýt mất mạng, bây giờ cũng coi như lễ phép và khắc chế với hắn, cơ mà diễn viên Lâm cảm thấy đối phương phòng mình như phòng tặc thế nào ấy, từ lúc gặp mặt ở hậu trường tới giờ vẫn luôn không cho hắn và Thu Liên Dật có cơ hội ở riêng.

"Sao tổng giám đốc Phong nhà cậu lại ở đây?" Lâm Tử Tích thừa dịp sắp lên sân khấu, nhỏ giọng hỏi Thu Liên Dật.

"Tưởng Hữu Lương vừa nhận được lời mời tham dự đêm nhạc giao thừa của tổ trù bị thì lập tức báo tin cho Phong Nguyên, anh ta không dám không cho tôi tới, đành phải đập tiền làm quảng cáo ở đêm liên hoan này. Làm nhà tài trợ thì đương nhiên muốn tới hậu trường lúc nào thì tới rồi." Thu Liên Dật nói xong, ngó Phong Nguyên một cái, nhún vai.

"Có tiền đúng là muốn làm gì thì làm..." Lâm Tử Tích cũng ngó Phong đại tổng tài một cái, đáp.

Thu Liên Dật cười "ha ha" hai tiếng, sau đó nghiêng người ghé vào tai Lâm Tử Tích, nói: "Ngược lại, tổng giám đốc Cố nhà cậu thật hào phóng rộng lượng."

Với ánh mắt sắc sảo của Thu Liên Dật, Lâm Tử Tích chẳng hề ngạc nhiên nếu cậu ta nhìn ra được giữa mình và Cố Trạch Thành có chút gì đó từ cái hôm cậu ta tới bệnh viện thăm, thế là Lâm Tử Tích cũng cười "ha ha" hai tiếng, "Tôi không có nói cho ổng biết vụ tôi song ca với cậu."

Diễn viên Thu lập tức dựng ngón cái khen diễn viên Lâm, sau đó, hai người bắt đầu phối hợp với chỉ đạo của đạo diễn, tiến hành diễn tập.

Tuy nói là song ca, nhưng trên sóng truyền hình quốc gia, đương nhiên tổ đạo diễn không thể nào sắp xếp cho hai sao nam hát tình ca được.

Bởi vì hai người cũng có chút vốn võ thuật, đã từng quay phim võ hiệp hoặc tiên hiệp, thế nên được họ sắp xếp cho vận trang phục hiệp khách thời xưa, biểu diễn tiết mục chủ đề "trung thành báo quốc" cùng với mấy người bên đội võ thuật quốc gia.

Ba cái hành động mờ ám thì không có tồn tại rồi đó, nhưng những cảnh couple ấn tượng có thể nói là xuất hiện từ đầu tới đuôi.

Vì thế, đến đêm giao thừa, khi tiết mục này của Lâm Tử Tích và Thu Liên Dật vừa chiếu, toàn bộ internet đều oanh tạc.

"Một couple quốc dân được-công-ty-chính-thức-xác-nhận ra đời. [Screenshots] x9" —— Chủ tài khoản Weibo nào đó nói như thế, bài này chưa đến một tiếng đồng hồ đã đạt tới 10 000 lượt share.

Mà một trong hai thành viên của couple quốc dân là nam diễn viên trẻ họ Lâm, giữa fandom và cơn bão mở rộng fandom, ngồi trên máy bay và xe riêng mà ba hắn chuẩn bị cho hắn, quay về căn hộ nhà họ Cố ở thành phố S, cõi lòng đầy chờ mong: "Daddy, daddy nhất định phải ở bên cạnh chăm sóc bà nội, đừng có mà lên mạng đó."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK