• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- -

Lâm Tử Tích suy nghĩ miên man về Cố Trạch Thành, trằn trọc ở trên giường thật lâu không ngủ được.

Khi hắn lại trở mình lần nữa, bỗng bị người bên cạnh nhẹ nhàng ôm lấy từ phía sau, kéo vào trong lòng.

"Sao thế, nãy giờ không ngủ?" Trong bóng đêm, giọng nói trầm thấp cùng hơi thở ấm nóng của Cố Trạch Thành vang lên bên tai hắn.

Lâm Tử Tích vốn tưởng Cố Trạch Thành đã ngủ rồi, hắn thoáng giật mình và chột dạ, khẽ nói: "Không, không có gì, chắc là mệt mỏi quá ngược lại mất ngủ ấy mà."

Cố Trạch Thành chợt mở đèn đầu giường lên, nhổm người dậy, cúi đầu xuống nhìn hắn, sắc mặt vừa dịu dàng vừa nghiêm túc, "Tử Tích, chúng ta là đồng tính, lại có quan hệ huyết thống, đã định trước sẽ gặp nhiều chông gai hơn người bình thường. Tôi không sợ cái nhìn và sự thay đổi của người bên ngoài, đều mà tôi để ý chỉ có suy nghĩ của em, nội tâm của em."

Cố Trạch Thành nhìn thẳng vào hai mắt Lâm Tử Tích, không cho hắn trốn tránh, "Tôi muốn bên em, yêu em cả đời, cho nên Tử Tích... nếu hiện tại hoặc tương lai em có bất cứ bất mãn hoặc nghi ngờ gì với tôi, tôi đều hy vọng em có thể nói cho tôi nghe, chúng ta cùng nhau đối mặt giải quyết."

Lâm Tử Tích cũng nhìn thẳng vào người cha đồng thời là người yêu của hắn, một lúc lâu sau mới nhổm dậy dúi đầu vào lồng ngực anh, vùi mặt vào đó, nói: "Tử Tích muốn biết chuyện của daddy và mami..."

"Là chuyện này à?" Cố Trạch Thành vuốt tóc Lâm Tử Tích, thở phào, sau đó bế người từ trên giường lên, ẵm ra sô pha trong phòng khách mới buông xuống, pha một ly sô cô la sữa bò cho hắn, rót một ly rượu vang đỏ cho mình, sau đó ngồi xuống bên cạnh Lâm Tử Tích.

"Tôi và mẹ em..." Cố Trạch Thành uống một hớp rượu, cân nhắc từ ngữ nói: "Phải nói là lúc tôi còn nhỏ chưa chín chắn, bởi vì mềm yếu mà phạm phải một sai lầm."

Lâm Tử Tích chưa từng nghĩ tới ba hắn sẽ đánh giá về quá khứ năm đó như thế này, hai mắt hắn lập tức trợn tròn, ngay cả cái ly mug* trong tay cũng suýt chút vuột mất.

Cố Trạch Thành cầm lấy cái ly trong tay hắn, đặt lên bàn trà, trùm chăn lông nhỏ cho hắn đàng hoàng rồi kéo người vào trong lòng, để Lâm Tử Tích ngồi nghiêng trên đùi mình, cầm tay hắn kể hắn nghe chuyện ngày xưa: "Thời niên thiếu tôi có một... người bạn tốt. Tôi, cậu ta và Kiều Vệ Đông sinh cùng năm, cùng lớn lên trong đại viện quân khu, từ cấp một đến cấp ba đều là bạn cùng lớp. Tôi đã từng cho rằng cậu ấy và Kiều Vệ Đông đều sẽ là bạn thân cả đời của mình, mãi cho đến một ngày... tôi nảy sinh tình cảm khác thường với cậu ấy."

"Tuy lúc đó tôi cũng coi như là người đã kinh qua một số việc, nhưng dẫu sao thì cũng còn quá nhỏ, hơn nữa thời xưa không cởi mở như bây giờ, ở trong cái vòng này của chúng ta, đừng nói là đồng tính luyến ái, nếu nhà ai ra một thằng "pê đê" thì không cần đến người ngoài cười nhạo, mà chính cha mẹ của họ sẽ thanh lý môn hộ trước tiên." Ba Cố dùng từ ngữ cổ hủ, nhấp một hớp rượu, mới nhìn vào đôi mắt kinh ngạc của Lâm Tử Tích, nói tiếp: "Lúc tôi mới phát hiện mình thích cậu ta, trong lòng vừa hoang mang vừa hoảng loạn, cũng chẳng có ai bên cạnh có thể trao đổi được, ngoại trừ... gia sư dạy kèm của tôi. Cô ấy là sinh viên từ phương Nam lên đó học đại học B, từ hồi còn năm nhất đã đến nhà dạy tôi và Trạch Nghị rồi, dạy cho đến khi cô ấy lên năm tư. Cô ấy..."

Cố Trạch Thành nhìn người trong lòng đang ngộ ra điều gì đó, gật gật đầu, "Cũng chính là mẹ em."

"Lúc đó mẹ em vẫn tên là Lâm Chân Chân, cô ấy... đối với tôi ngày xưa mà nói, là một người chị vừa dịu dàng vừa nhạy bén. Thật ra tình cảm của tôi dành cho thằng bạn thân, cô ấy còn muốn phát hiện trước cả tôi. Khi đó mẹ em nghe xong hết những lời tâm sự của tôi thì cũng đã an ủi tôi rất nhiều, nhưng... có thể do mẹ em đồng tình đồng cảm với tôi, khiến cô ấy nảy sinh tình cảm với người học trò này."

Ba Cố lại nâng ly rượu uống một hớp, "Lúc mẹ em sắp tốt nghiệp, cô ấy khóc khuyên tôi thử một lần, cho cô ấy một cơ hội, cũng là cho chính tôi một cơ hội. Ngày đó tôi đã bị tình cảm khác thường dành cho đứa bạn thân quấy nhiễu quá lâu, mềm yếu muốn trốn tránh và giải thoát, thế là vô trách nhiệm đáp ứng cô ấy, thậm chí... bởi vì vậy mà có em."

Cố Trạch Thành uống cạn rượu trong ly, ôm Lâm Tử Tích chặt hơn, thở dài một cái mới nói tiếp: "Nhưng tình cảm thì không thể miễn cưỡng được, tôi và mẹ em ở bên nhau chừng ba tháng đã chia tay. Cô ấy cũng nhanh chóng tốt nghiệp trở về quê hương, cho nên tôi vẫn luôn không biết đến sự tồn tại của em, mãi cho đến khi..."

"Hồi trẻ, mỗi lần nhớ lại chuyện giữa tôi và mẹ em, tôi sẽ cảm thấy buồn phiền hối hận vì lúc trước mình không đủ chín chắn, cảm thấy đã làm bẩn tình cảm của mình, cũng khinh nhờn cả Lâm Chân Chân. Nhưng, hiện tại, nhìn em... tôi cảm tạ tôi của năm đó, vì đã cho tôi và em tương ngộ." Cố Trạch Thành nói, nhìn thật sâu vào mắt Lâm Tử Tích, giống như muốn soi rõ mỗi một phân cảm xúc nơi đáy mắt hắn, xem có chút chán ghét, bất an, khinh thường nào hay không.

Từ nhỏ Lâm Tử Tích đã suy đoán vô số câu chuyện về ba và mẹ hắn, nhưng trước giờ chưa hề nghĩ tới sẽ là phiên bản mà mình nghe được hôm nay.

Trái tim hắn chậm rãi khôi phục bình tĩnh lại từ trong cơn chấn động và nhịp nhảy loạn, hắn nghĩ nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng không chút trốn tránh, nhìn thẳng vào mắt ba hắn, hỏi thật nhẹ nhưng vẫn rõ ràng: "Vậy daddy còn yêu người đó không?"

Lâm Tử Tích chưa nói "người đó" là ai, nhưng cả Cố Trạch Thành lẫn hắn đều biết đề cập đến ai.

"Sau này nhiều lần nghĩ lại chuyện năm xưa, tôi mới hiểu được tình cảm của tôi dành cho cậu ta chắc là tình cảm thiếu niên bị phóng đại trong cơn hoang mang. Nếu lúc đó tôi vẫn cứ ngây thơ không phát hiện được gì thì ngày sau nhớ lại chắc nó cũng chỉ là một đoạn nhạc đệm lệch tông nho nhỏ mà thôi; nhưng khi đó phần tình cảm này đã bị chọc thủng, tôi hoảng loạn và suy nghĩ quá nhiều, tự tẩy não thành bản sonata cuồng phong." Cố Trạch Thành dừng một chút, tiếp tục nói: "Cho nên khi chúng tôi tốt nghiệp cấp ba, cậu ta vì theo đuổi nghệ thuật mà lựa chọn xuất ngoại đào tạo chuyên sâu, còn tôi, sau khi đi bộ đội kinh qua rất nhiều chuyện, đoạn nhạc đệm nho nhỏ này tự nhiên được vẽ lên một dấu lặng*."

Nghe xong lời giải thích của anh, Lâm Tử Tích há hốc mồm, cuối cùng vẫn hỏi ra cái vấn đề mà hắn muốn có được câu trả lời nhất trong đêm nay: "Vậy... làm sao daddy biết... Tử Tích sẽ không phải cũng chỉ là một đoạn nhạc đệm nho nhỏ chứ?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK