• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Tử Tích cầm điện thoại chặt cứng, nghẹn họng nhìn Cố Trạch Thành.

Tỷ lệ đổi ngọc và tiền thật trong trò cậu chơi là 5:1, tương đương với việc bố cậu đã tiêu 2000 tệ rút một tấm thẻ tím (nguyên liệu bị phân giải).

Trong lứa minh tinh trẻ, tốt xấu gì diễn viên trẻ Lâm Tử Tích cũng coi như hạng một, tất nhiên sẽ không để ý chút tiền này, cậu đau lòng là qua vụ việc này, chắc hẳn sao Thuỷ nghịch hành của cậu méo thể xoay chuyển nổi.

Còn Cố Trạch Thành bị cậu nhìn chằm chằm đầy thất vọng cũng buồn rầu vô cùng.

Cả đời này bố Cố vẫn luôn là con nhà người ta xuôi chèo mát mái, được ngưỡng mộ, ghen tị, lúc cược hết vào may mắn thì chưa bao giờ thua, nếu không thì lúc nãy cũng không thể bị kích thích đến độ nổi cáu rút tận 100 lượt, cho tới khi bị giằng mất điện thoại thì mới lấy lại lý trí, tỉnh táo trở lại.

Lại nhìn vẻ mặt ủ rũ khác hẳn với sự mong đợi gần như toả sáng vừa rồi trên mặt người bên cạnh, trong lòng Cố Trạch Thành nhất thời có cảm giác khó tả.

“Khụ.” Hắn hắng giọng, cố gắng bù đắp: “Tôi vừa tiêu mất bao nhiêu tiền, sẽ trả cậu gấp đôi.”

“Không phải chuyện tiền nong…” Trong cơn sốc, Lâm Tử Tích vẫn còn hơi mụ mị, cậu lắc đầu uể oải nói: “Đen thôi đỏ quên đi!”

Đương nhiên là bố Cố méo hiểu thứ tiếng lóng trong game này, “Hả?”

Lâm Tử Tích thở dài, “Tức là anh nạp cho tôi một trăm nghìn ngọc, số rút ra thẻ rác thì vẫn là thẻ rác mà thôi.”

Vừa ngốn mất mười nghìn ngọc của người ta mà toàn rút thẻ rác, Cố Trạch Thành không nhịn được ho khan tiếng, muốn vớt lại chút thể diện cho mình: “Ít nhất thì… không ra thẻ trắng.”

“Tốt xấu gì cũng là nạp tiền rút thẻ, nhà phát hành có ác cỡ nào thì cũng phải cài mức bảo hiểm thẻ lục chứ.” Cậu Lâm đánh ngay chỗ hiểm.

Mặc dù sếp Cố không bước chân vào ngành game, nhưng ý tưởng kinh doanh vẫn có điểm giống nhau, nghe Lâm Tử Tích nói vậy, hắn bèn thắc mắc: “Nhà phát hành có thể khống chế kết quả rút thẻ, sao lại cài tỷ lệ xuất hiện thẻ tím thấp thế, không sợ người tiêu dùng không kiên trì tiếp à? Tại độ trung thành của người chơi các cậu cao, hay là thẻ tím và thẻ cam số lượng có hạn, có thêm điều kiện nhận?”

“Không phải…” Lâm Tử Tích liếc nhìn ông bố ruột chưa nhận nhau của mình thật kỹ, đáp cực kỳ kiên định: “Tôi đơn thuần là vấn đề huyết thống không tốt thôi.”

Lâm Tử Tích nói thế một câu hai nghĩa, có điều rõ ràng Cố Trạch Thành méo hiểu nghĩa nào, nhưng oán khí mỏng manh nơi đáy mắt hoa đào của cậu Lâm thì hắn có nhận ra.

Mặc dù vì vụ “bản sao” ăn vạ và một đống chuyện sau đó nên ấn tượng của Cố Trạch Thành đối với Lâm Tử Tích cực kỳ tệ hại, nhưng bị cặp mắt đẹp khiến vô số fan và người qua đường liếm màn hình của cậu nhìn như thế, vậy mà hắn lại có chút cảm giác chột dạ và đau lòng khó tả bằng lời.

Bố Cố nghĩ rồi nói: “Công ty vận hành trò chơi này là công ty nào, tôi tìm người liên hệ với họ, cho cậu mấy tấm thẻ cam nhé? Có điều…”

“Bố ơi!” Lâm Tử Tích đã tiêu mấy chục nghìn tệ vào rút 10 lượt trong trò chơi này, thẻ tím cũng chẳng được mấy cái, giờ thấy có hy vọng được thẻ cam, lại còn là “mấy tấm”, chẳng chờ Cố Trạch Thành nói xong, cậu đã không nhịn được thốt ra lời nơi đáy lòng.

Cố Trạch Thành vốn muốn hỏi tiếp Lâm Tử Tích có ai biết tài khoản game này là của cậu không, kết quả bị tiếng gọi bố chan chứa tình cảm này làm cho sững sờ.

Lâm Tử Tích vừa buột miệng bèn phát hiện hỏng rồi, có điều may mà con người như bố Cố chắc cũng chẳng lên mạng mấy, cậu cũng giải (lừa) thích (gạt) được: “Bây giờ khá thịnh hành việc gọi bố… Bên vận hành trò chơi là bố phát hành, trang mua sắm là bố web, ngay cả tôi cũng có một đống con gái fan, đấy là tôn trọng, yêu mến… Ngài không lập Weibo, nếu ngài lập Weibo, đảm bảo trong bình luận con cái đủ nếp đủ tẻ.

“Trẻ con bây giờ… sao lại dễ dãi thế?!” Bố Cố chau mày, lại lên cơn muốn răn dạy người khác: “Người khác thì tôi mặc kệ, cậu không được nói bậy theo. Đặc biệt là trước mặt mẹ tôi, nếu cậu dám gọi lung tung như thế, chờ xem tôi trị cậu ra sao.”

Cậu Lâm hít sâu một hơi, kìm nén nụ cười suýt thì lộ ra, đáp đặc biệt thành khẩn: “Sao thế được, tôi đảm bảo sẽ giữ quy tắc, gọi ngài là “anh cả”!”

Nghe nói bốn quan hệ thân thiết nhất trong đời người là “từng làm hàng xóm, quay tay, đá phò, chia lộc”, đương nhiên Lâm Tử Tích không kịp làm mấy việc này với Cố Trạch Thành, nhưng hình như sau khi cùng rút thẻ, bầu không khí vốn luôn căng thẳng giữa hai người họ bèn vô cớ dịu xuống.

Lâm Tử Tích vừa ngẫm nghĩ lẽ nào đây chính là tình bạn cách mạng giữa thánh nhọ với nhau, vừa nhanh nhẹn gửi hết tên trò chơi mình chơi, công ty vận hành và ID tài khoản của mình cho Cố Trạch Thành.

Trung bình cậu tự rút thẻ tím cũng là trăm phát mới trúng một, hơi tí là lặp lại thẻ cũ, muốn thẻ cam tỷ lệ rơi còn thấp hơn nữa thì phải dựa vào ông bố ruột kiêm đại gia kiêm bên A của mình.

Dù vứt bỏ nhân tố khác không nhắc đến, chỉ dựa vào điều này, trong thời gian cậu đóng giả Cố Trạch Nghị theo hợp đồng, cậu phải ôm thật chặt cái đùi to tướng là Cố Trạch Thành.

Ôm đùi phải bắt đầu từ quan tâm việc nhỏ, phải khiến người ta cảm nhận được sự ấm áp dịu dàng như mưa xuân.

“Từ đây đến công ty của anh cũng phải hơn một tiếng đồng hồ, sáng mai anh có cần tìm người lái xe hộ không?” Lâm Tử Tích hỏi.

“Tôi sắp xếp rồi.” Cố Trạch Thành gật đầu, không nói kỹ hơn, chuyển sang dặn dò: “Nếu bà cụ lại muốn gặp cậu, tôi sẽ bảo cậu đến nhà tôi, có điều lần sau cậu phải học thuộc tài liệu của em tôi đấy, đừng mắc lỗi nữa.”

Vừa nghĩ đến mấy chục trang giấy về cuộc đời Cố Trạch Nghị trong hợp đồng, Lâm Tử Tích bèn thấy đau đầu. Có điều để tăng thiện cảm trước mặt bố mình, cậu đành nghiến răng gật đầu, ngoài mặt còn tỏ vẻ tự tin, “Yên tâm đi, tôi cố gắng đọc thuộc như cháo chảy.”

Bố Cố cười, không nói gì nữa, chẳng bao lâu đã về phòng mình.

Cậu Lâm nhìn thời gian, giờ đã quá mười hai giờ đêm. Cậu cân nhắc xem có nên đọc tài liệu về chú mình chút không, cuối cùng vẫn quyết định từ bỏ điều trị, nằm ngủ luôn.

Có điều lúc này, điện thoại cậu đổ chuông, có một tin nhắn mới.

Đó là câu trả lời muộn hai ngày của “đại sư Thu”: “Trong hội trường có hai kẻ từng tập võ nhìn cậu không ổn lắm, có điều tôi nghĩ chắc cậu đối phó được.”

Chẳng mấy chốc Thu Liên Dật lại nhắn tiếp: “Chưa chết thì trả lời đi.”

Lâm Tử Tích gửi luôn nhãn dán “ha ha”.

“Vẫn sống là được.” Thu Liên Dật trả lời xong bèn bắt đầu giả chết, bất kể Lâm Tử Tích nói gì cũng không quan tâm.

Cậu Lâm nhắn liền bảy, tám cái nhãn dán mà không được trả lời, cuối cùng cũng tự cảm thấy chán, tắm qua rồi nằm ngủ.

Ngày hôm sau, đoàn làm phim “Linh Phi Truyện” muốn tập trung quay cảnh hôn, để tránh các diễn viên lúng túng, đạo diễn đã dẹp gọn mọi người từ rất sớm, trên phim trường ngoài nhân viên cần thiết ra thì chỉ có quản lý của Nguỵ Sâm Sâm đóng vai nữ chính.

Trước giờ Nguỵ Sâm Sâm vẫn luôn đi theo con đường sao nữ ngây thơ, nhắc đến thì cảnh này còn là nụ hôn đầu trên màn ảnh của cô.

Vì nghĩ đến cảm nhận của cô, ngay cả trợ lý Tiểu Trương cũng bị Lâm Tử Tích yêu cầu chờ bên ngoài. Đạo diễn chính, đạo diễn phụ, nhà sản xuất, cộng thêm người quay phim, chiếu sáng vân vân —— vì đều là lồng tiếng hậu kỳ nên đội âm thanh cũng bị cắt bớt—— cả hiện trường chỉ có hơn mười người.

Có điều thế thôi mà Nguỵ Sâm Sâm cũng hồi hộp đến mức diễn hỏng mười mấy lần mà chưa xong được cảnh hôn đầu tiên, đến cuối cùng đạo diễn bó tay, tạm quyết định cảnh này chuyển thành chọn góc nhìn cho giống đang hôn, mới coi như vượt qua.

Thái độ của cô đào Nguỵ thì rất tốt, quay xong bèn luôn miệng xin lỗi cả Lâm Tử Tích, đạo diễn và nhà sản xuất phim.

Lâm Tử Tích cũng vội vàng an ủi, “Quay cảnh hôn tôi cũng căng thẳng lắm, may mà cô diễn hỏng trước, nếu không sẽ biến thành tôi mắc lỗi rồi… Nếu truyền ra ngoài, sẽ thành tôi cố tình sàm sỡ cô, bị người ta lập hội kéo đến Weibo của tôi chửi tôi mất.”

Nguỵ Sâm Sâm lập tức trợn to mắt, buột miệng nói: “Không phải cậu… khụ… từng quay rất nhiều cảnh hôn rồi sao?”

Có quay nhiều cảnh hôn hơn nữa thì diễn viên trẻ Lâm Tử Tích cũng chưa mất nụ hôn đầu ngoài đời đâu.

Mà Nguỵ Sâm Sâm đang nói dở thì ngừng, Lâm Tử Tích cũng hiểu.

Chắc là do vừa đẹp vừa có mắt hoa đào, hiểu nhầm lớn nhất về cậu của cả làng giải trí chính là “nhất định anh chàng đẹp trai này chơi gái rất giỏi”. Mặc dù công ty Tinh Thần không tiếc công xây dựng hình tượng “vừa trong sáng vừa trung thành” của cậu Lâm, nhưng rõ ràng ngoài fan ra thì chẳng ai tin.

Vậy nên lý do quản lý người khác khuyên ngăn minh tinh đừng hẹn hò hoặc công khai tình cảm thường là vì mất fan, Trần Vân Vân thì nói thẳng thừng như thế này: “Nếu cậu hẹn hò rồi lại chia tay người trong giới, chẳng cần đối phương tuyên truyền mạnh tay, tung bừa một hai tin tẩy não là cậu sẽ phải gánh danh hiệu “Sở Khanh” cả đời.”

Thực ra chẳng cần Trần Vân Vân cảnh cáo, Lâm Tử Tích cũng méo có hứng thú với sao nữ trong giới, nói chính xác hơn thì cậu méo có hứng thú với bất cứ cô gái nào.

Ừm, từ cấp ba cậu diễn viên trẻ nào đó đã phát hiện ra mình là gei rồi, chuyện này mà bị lộ, chắc chẳng cần bỏ tiền cũng chiếm được trang nhất tạp chí ba ngày liền.

Có điều từ bé đến lớn cậu Lâm hiếm khi từng rung động với chàng trai nào, càng không dính dáng gì đến giới gei, mọi khi xem phim thôi cũng đặc biệt chú ý việc tải tài nguyên ở trang mạng không cần đăng ký, sau đó xem xong thì xoá, cậu cũng chẳng lo chuyện này bị tay săn ảnh phát hiện được.

Nhưng suy cho cùng thì xu hướng tính dục đặc biệt sẽ bị phần lớn xã hội kiêng kỵ, mặc dù trong làng giải trí rất nhiều gei và bi, nhưng mãi mãi ngoại tình thì nhiều mà công khai thì ít.

Vậy nên về hình tượng Sở Khanh tiêu chuẩn “chắc chắn lăng nhăng” của mình, thực ra Lâm Tử Tích còn mong được vậy.

Giờ Nguỵ Sâm Sâm hỏi như thế, cậu lập tức cười nói: “Chẳng phải vì sao nữ đóng cùng đẹp quá sao, trước đây từng quay nhiều cảnh hôn hơn nữa thì tôi vẫn hồi hộp.”

Lần này cô đào Nguỵ đỏ mặt, mắt toả sáng, quản lý đi đằng sau lập tức sa sầm mặt, tạo thành sự tương phản rõ rệt.

Thế là, vừa sợ tán đổ người ta thật, vừa không muốn làm cái gai trong mắt người khác, cậu Lâm bèn chuồn ngay đến chỗ đạo diễn xem phát lại cảnh vừa quay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK