Khuyết Thu Nguyệt lấy tay chống đỡ lên ngực của Hỏa Liệt Thương, dùng sức đẩy hắn ra.
- Ngươi làm cái gì vậy? Mau đi ra, nặng...ưm...
Nàng chưa kịp nói hết câu thì đã bị hắn dùng môi chặn lại, nuốt hết lời nói của nàng. Đang định mở miệng phản đối thì hắn lại nhân cơ hội đưa lưỡi vào hút hết mật ngọt của nàng. Nàng tức quá cắn hắn một phát, hắn chỉ nhăn mặt một chút rồi tiếp tục, lần này cuồng dã hơn như đang chút giận lên nàng.
Một lúc sau hắn mới buông nàng ra, thỏa mãn dùng ngón tay miết lên đôi môi đang sưng lên của nàng. Nãy giờ nàng chỉ lo đối đáp với tên kia mà quăng hắn sang một bên, hắn đã khó chịu lắm rồi a. Vậy mà tên kia còn không biết điều, thấy hắn đứng đấy mà vẫn cười nói với nàng như thế, điều này hắn sao có thể chấp nhận được, nụ cười của nàng chỉ có thể cho hắn thưởng thức thôi.
- Nương tử lần sau đừng cười với nam nhân khác như vậy! Vi phu rất rất là ghen với hắn a.
Nàng bó tay chịu thua với tên này. Sao lúc nào hắn cũng ăn dấm chua được cơ chứ!
- Ta cười với ai là việc của ta. Ngươi có quyền gì xen vào?
- Ta là phu quân của nàng! Nương tử, tâm ý của ta nàng vẫn chưa hiểu sao?
Tay hắn trên eo nàng bóp mạnh, nàng kêu lên một tiếng.
- Đau! Ngươi mau bỏ cái tay ra khỏi người ta!
- Không bỏ!
Hắn không biết điều còn cố tình sờ soạn lung tung trên người nàng. Nàng ngăn cái tay đang nghịch loạn kia lại.
- Nương tử, hứa với ta là nàng sẽ không cười với nam nhân khác.
- Ta không hứa!
- Nàng không hứa thì ta sẽ ăn nàng ngay bây giờ.
Hắn một tay đưa lên ngực nàng, một tay định cởi bỏ y phục của nàng, miệng cười gian xảo.
- Được! Được! Ta hứa với ngươi sẽ không cười với nam nhân khác.
Nàng vội nhích người thoát khỏi ma trảo của hắn, nhìn hắn đầy phòng bị.
- Nương tử hãy giữ lời đó.
Hắn cúi xuống hôn lên trán nàng rồi đến chóp mũi, cuối cùng là lướt qua môi. Hắn hít hà hương thơm trên người nàng, trên người nàng có mùi hương tự nhiên của hoa mẫu đơn, không như mùi yên chi tục phấn trên người nữ nhân khác.
- Ta cần phải đi gặp phụ hoàng bây giờ, lát nữa sẽ quay lại. Chờ ta!
- Ta không sao, ngươi đi đi.
Hắn lưu luyến không muốn đi nhưng vẫn phải buông nàng ra.
Nàng thấy hắn đi mới thả lỏng. Ở với hắn nguy hiểm hơn nàng tưởng, sau này phải giữ khoảng cánh nếu không nàng sẽ bị hắn ăn lúc nào không hay.
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
- Thái hậu giá lâm!
Giọng nói ẻo lả của một thái giám vang lên.
Đoàn người của Thái hậu đang tiến vào Họa Đơn cung, dẫn đầu là Thái hậu khí thế uy nghiêm, bức người, lại không kém phần đoan trang.
Bên phải của Thái hậu là Nhã quý phi - Tề Li Tuyết rất được bà yêu thích. Dáng vẻ lả lướt, yểu điệu, lam y điểm xuyến lấp lánh trong nắng, khuôn mặt tinh xảo, ôn nhu, đôi mắt phượng như nước chiều thu, bộ dáng thập phần nhu thuận.
Bên trái của Thái hậu là Vân Tịch quận chúa - Tề Li Hoa được một tay bà nuôi lớn. Mị nhãn như tơ, thân mình đẩy đà, đầy đặn, ngũ sắc y bào, quả là chói chang trong nắng.
- Thái hậu thiên tuế, thiên thiên tuế!
- Tham kiến Nhã quý phi, Vân Tịch quận chúa!
Mọi người trong Họa Đơn cung đều quỳ xuống vấn an đoàn người vừa tới cửa.
Thái hậu đảo mắt nhìn quanh tẩm phòng rồi lên tiếng hỏi.
- Người đâu?
- Bẩm, thái hậu là hỏi…?
Một cung nữ rụt rè lên tiếng hỏi.
- Thái tử phi mới được sắc phong đâu?
Thái hậu lần nữa lên tiếng hỏi.
- Bẩm, Thái tử phi người...
Cung nữ kia chưa nói hết thì một giọng nói từ sau phù dung trướng vang lên.
- Oa, sáng sớm sao lại ồn ào quá vậy?
Tất cả mọi người đều tập trung nhìn về phía vừa phát âm thanh.
Thái hậu tiến về phía giường, vén sa màn lên. Phía sau xa màn chính là một thiếu nữ khuôn mặt đẹp như điêu khắc, suối tóc dài xõa qua một bên, đôi mắt to linh động đang dụi dụi mắt vì còn trong cơn buồn ngủ, môi anh đào mềm mại đỏ thẳm đang mấp máy, nàng vừa chợp mắt lại được lúc, vẫn còn buồn ngủ a.
- Làm càn, ngươi có biết ta là ai không?
Thái hậu nhịn không được lên tiếng quát giận.
Bà vừa nghe cháu đích tôn của bà mang từ bên ngoài về một nữ nhân không rõ lai lịch, lại còn tự ý sắc phong nàng làm Thái tử phi thì rất là tức giận. Khi nào mà nó lại làm việc hồ đồ như thế? Lại có thể đem một nữ nhân không rõ lai lịch vào cung, nếu như người đó là gián điệp thì sao?
Hai tỷ muội Tề Li gia khi đã nhìn thấy dung nhan kiều diễm kia của nàng thì không khỏi ghen tỵ cùng lo lắng trong lòng. Thế gian có nữ tử đẹp thế kia sao? Nhưng tất cả đều được giấu diếm dưới vẻ mặt hiền lành, nhu mì của cả hai.
- Vị này, cho hỏi người là ai vậy?
Nàng đôi mắt to khẽ động, ngước nhìn Thái hậu, ngây thơ lên tiếng hỏi ngược lại.
- Nữ nhân hỗn xược! Đây là đương kim Thái hậu của Hỏa Quốc này.
Tề Li Tuyết phía sau một tia bất an lên tiếng thị uy.
- Uy, người là Thái hậu sao?
Nàng vẫn một biểu tình ngờ nghệch nhìn vị hoàng thái hậu trước mắt này. Có kịch vui rồi đây!
- To gan! Gặp ai gia còn không mua quỳ xuống!
Thái hậu thấy thái độ của nàng thì vô cùng bất mãn, tức giận quát to.
- Quỳ sao? Từ trước tới nay ta chưa hề quỳ trước ai cả.
Nàng vẫn đứng đó nhìn Thái hậu, từ trước tới nay, nàng chưa hề quỳ trước ai nha. Vì khi quỳ trước người khác nàng cảm thấy mình như một con kiến nhỏ bé dễ bị người khác chà đạp, nàng sẽ không bao giờ cho phép chuyện đó xảy ra.
- Khẩu xuất cuồng ngôn! Mau bắt ả lại cho ai gia.
Thái hậu giận dữ, ra lệnh người bắt nàng lại.
- Thái hậu, người bớt giận, kẻo tổn hại đến sức khỏe.
Hai tỷ muội Tề Li vẻ mặt xem kịch vui, sung sướng khi người gặp họa, mỗi người đứng một bên dìu hoàng thái hậu.
Hai vị ma ma nhận lệnh, xông lên bắt lấy nàng, nàng thì vẫn ung dung, bình thản mặc cho hai ma ma béo mập kia giữ lại.
- Vả miệng ả cho ta.
Thái hậu lúc này đã lửa giận ngập trời. Nữ nhân này không có phép tắc gì cả. Bà hôm nay nhất định phải giáo huấn nữ nhân này một phen.
- Dừng tay lại cho ta.
Khi một vị ma ma chuẩn bị thi hành mệnh lệnh của Thái hậu thì bị một đạo lực từ ngoài cửa đánh bật ra.
- Nương tử, nàng có sao không?
Hỏa Liệt Thương nhanh chóng kéo nàng vào trong lòng của mình, quét mắt nhìn từ trên xuống dưới xem nàng có bị tổn thương gì không.
Trong mắt hắn hiện tại chỉ có nàng, vứt hoàng thái hậu và mọi người trong Họa Đơn cung qua một bên. Điều này làm cho Thái hậu thêm phần không vui, hai tỷ muội Tề Li nét mặt xanh mét, càng thêm ghen ghét nàng.
- Thương Nhi, sao con có thể đem một nữ nhân lai lịch bất minh về hoàng cung? Lại còn sắc phong nàng ta làm Thái tử phi nữa. Con càng ngày càng phóng túng rồi.
Hoàng thái hậu bất mãn lên tiếng
- Thái hậu, Thương Nhi yêu nàng. Để nàng bên cạnh có gì không đúng? Mong người đừng làm khó dễ nàng ấy.
Hắn bây giờ mới để ý mọi người xung quanh, đảo mắt nhìn qua rồi lên tiếng đáp lại Thái hậu.
Nàng được hắn bảo vệ trong lòng của mình.
Hắn đang bàn chuyện cùng phụ hoàng nhưng trong lòng lại thấy bất an nên đã xin phép về sớm. Nào ngờ hắn vừa tới cửa cung thì thấy nàng đang bị người nắm trụ, hắn không suy nghĩ nhiều mà dùng nội lực đánh bay những kẻ gây nguy hiểm cho nàng ra xa, sau đó nhanh chóng phi thân đến, đem nàng bảo hộ vào trong lòng hắn.
- Hồ đồ! Ngươi tương lai sẽ là vua một nước. Mọi hành vi, lời nói của người đều phải hết sức cẩn trọng. Mặc dù ai gia muốn Thái tử mau chóng lập Thái tử phi nhưng nữ tử bước vào cung đều phải thân thế trong sạch rõ ràng. Sao có thể để một nữ tử không có phép tắc, lai lịch bất minh trong cung? Huống hồ từ nhỏ ngươi và Hoa Nhi đã có hôn ước.
Thái hậu nghiêm khắc trách cứ hắn.
- Thái hậu, Thương Nhi chỉ biết người Thương Nhi yêu là nàng, xin người đừng bận tâm đến những vấn đề khác. Thương Nhi chính là muốn nàng sau này làm hoàng hậu. Hi vọng Thái hậu đồng ý.
Hỏa Liệt Thương vẫn không lùi bước, ý chí còn kiên định hơn.
- Tuyệt đối không thể!
Thái hậu chưa bao giờ thấy mình giận đến thế.
- Ngươi xem, Hoa Nhi từ nhỏ liền bám theo ngươi, luôn ngoan hiền, nhu thuận, hầu hạ ai gia rất chu toàn. Ta hi vọng ngươi sẽ chọn nó làm Thái tử phi chứ không phải thôn sơn dã nữ không hiểu chuyện kia.
- Ý Thương Nhi đã quyết.
Hắn dùng ánh mắt kiên quyết nhìn Thái hậu.
- Ngươi…ngươi dám cãi lời ta.
Thái hậu chỉ tay vào hắn, lại thấy ánh mắt kiên quyết của hắn, bà đành nhượng bộ.
- Hảo, làm Thái tử phi có thể, sau này lập hậu miễn bàn. Đây là nhượng bộ lớn nhất của ai gia.
Thương Nhi có lẽ thích thú mới lạ, có thể sẽ mau chóng chán chê. Bà sẽ nhường hắn một bước vậy.
- Vậy tạm thời Thương Nhi sẽ phong nàng làm Thái tử phi nhưng ý định lập nàng làm hậu Thương Nhi sẽ không từ bỏ, mong Thái hậu suy nghĩ lại.
Hắn cũng không muốn tranh cãi với Thái hậu tôn kính của mình, vậy tạm thời nhường bước vậy.
- Tùy ngươi, ai gia mệt rồi. Bãi giá Thọ Ninh cung!
Hoàng thái hậu lúc này thật sự không thể nói gì hơn. Bà đành quay về tẩm cung của mình.
- Thái hậu đi thong thả.
Hai tỷ muội Tề Li tuy không cam tâm nhưng cũng đành theo gót hoàng thái hậu rời đi, trong lòng mang đầy oán hận đối với nàng. Trước khi rời khỏi không quên bắt ánh mắt mang đầy sát ý về phía nàng.
- Tề Li Hoa thì ta không có ý kiến nhưng tại sao ngay cả Tề Li Tuyết cũng nhìn ta như vậy? Không phải là...
Nàng liếc nhìn hắn.
- Không phải là hai người có gian tình gì đó chứ?
Hắn chột dạ, vội vàng giải thích.
- Nương tử, nghe ta giải thích, bọn ta chỉ là...
- Được rồi, đó là việc của hai người, ta tin ngươi sẽ giải quyết được.
Hắn tốt nhất là nên giải quyết nhanh chóng đi, nếu nàng phát hiện cả hai thực sự có gian tình thì nàng sẽ lập túc hưu hắn rồi trốn đi.
Hỏa Liệt Thương lo lắng nhìn nàng. Nếu nàng biết được chuyện quá khứ thì nhất định sẽ ghét hắn, không muốn nhìn mặt hắn, có khi lại bỏ hắn. Vậy nên hắn phải mau chóng xử lí mọi việc mới được.