• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lãnh Dạ nhìn thấy nàng thì vô cùng bất ngờ, trong đôi mắt là niềm vui sướng và kích động. Nhưng hắn vẫn giữ bộ mặt không biểu cảm, chắp tay với Mặc Lai Hy.

- Mặc huynh, lâu rồi không gặp!

- Lâu rồi không gặp!

Mặc Lai Hy cũng chắp tay lại, cười nói. Một tay hắn kéo nàng đến gần.

- Lãnh huynh, đây là nương tử của ta, Thu Nguyệt. Rất đẹp đúng không?

Hắn tự hào giới thiệu nàng, còn nàng chỉ muốn khâu miệng hắn lại để hắn không ba hoa nữa.

Nàng nhìn Lãnh Dạ thấy hắn không có phản ứng gì thì nghi hoặc. Hắn không nghi ngờ nàng sao?

Lãnh Dạ nghe từ 'nương tử' thì đơ người, ánh mắt có chút hụt hẫng.

Hắn đã luôn nhớ đến vị cô nương bí ẩn đêm đó, đến chính hắn cũng không hiểu tại sao, chỉ biết tài năng của nàng khiến hắn khâm phục, vẻ đẹp của nàng khiến hắn trầm luân.

Hắn tự hỏi đó liệu có phải là 'tình yêu' mà mọi người thường nói? Nhưng hắn luôn cố xua tan những suy nghĩ đó.

Hắn từng thề suốt đời một lòng thờ phùng tổ tiên, chung thân không kết hôn, vậy mà bây giờ lại nhớ nhung một nữ nhân hắn ngay cả tên còn không biết tên.

Lúc này nàng đang ở trước mắt hắn, vẫn xinh đẹp như vậy nhưng bên cạnh nàng lại là nam nhân khác không phải hắn. Hắn cảm thấy tức giận, khó chịu, muốn kéo nàng về bên cạnh, độc chiếm nàng, không để nam nhân khác chạm vào nàng.

Suy này của hắn khiến hắn giật mình. Hắn là đang ghen sao?

- Lãnh huynh sao vậy?

Mặc Lai Hy thấy Lãnh Dạ nhìn nàng chăm chú, gương mặt lạnh lùng nhưng ánh mắt lại buồn bã kì lạ, như đang nhìn nữ nhân mình yêu bên cạnh nam nhân khác vậy. Trong lòng hắn vang lên một hồi chuông cảnh báo.

- Không có gì! Cô nương, được một thời gian rồi. Cô nương vẫn khỏe chứ?

Lãnh Dạ bừng tỉnh thoát khỏi suy nghĩ, thấy Mặc Lai Hy nhìn mình bằng ánh mắt đề phòng thì thở hắt một hơi. Hắn đang làm cái gì vậy? Lãnh Dạ, đó là nương tử bằng hữu của ngươi, ngươi không thể đánh chủ ý lên nàng, hãy nhớ về lời hứa năm xưa.

- Thu Nguyệt, hai người quen biết sao?

Mặc Lai Hy nhìn sang nàng nhưng nàng lại né tránh ánh mắt của hắn, trực giác cho biết giữa hai người có chuyện.

- Thu Nguyệt cô nương từng cứu ta một lần.

Lãnh Dạ biết nàng sẽ không trả lời nên đã lên tiếng trước.

- Ca ca, đây chính là vị cô nương đã giải được Tiêu Mệnh tán sao?

Lãnh Vân kinh ngạc nhìn nàng rồi quay sang hỏi Lãnh Dạ. Mọi người xung quang thì nhìn nàng như vật thể lạ, ánh mắt thập phần ngưỡng mộ.

Tiêu Mệnh tán của Thập kì độc không ai là chưa nghe qua, một khi đã trúng thì chỉ có con đường chết, những cao nhân có thể giải được loại độc này trước nay chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Không ngờ một vị cô nương bé nhỏ thế này lại có y thuật thật cao siêu!

- Nàng biết y thuật? Sao không cho ta biết?

Tên biến thái này tự nhiên lại trách nàng. Nàng biết hay không đâu phải việc hắn nên quan tâm.

- Ngươi đâu có hỏi ta?

- Nàng...

Nàng đánh ánh mắt sang Lãnh Dạ, ý nói 'Ngươi tốt nhất giữ mồm giữ miệng lại nếu không tương lai của ngươi cũng sẽ giống như lão già lần trước đó'.

Hắn hiểu ý của nàng nên cũng không nói gì nữa, dáng vẻ thờ ơ nhìn đi hướng khác. Nàng mỉm cười hài lòng, tên mặt quan tài này cũng rất biết điều.

Mặc Lai Hy nhìn nàng mỉm cười với Lãnh Dạ thì nổi giận, mùi chua bốc lên khắp nơi. Hắn lấy tay bóp chặt lấy eo nàng khiến nàng nhíu mày, trừng mắt nhìn hắn. Hắn ủy khuất nhìn nàng, tay vẫn không chịu buông ra.

- Thu Nguyệt cô nương có muốn đi thăm quan một chút không?

Lãnh Vân nhận gia không khí không được tự nhiên giữa ba người thì lên tiếng giải vây.

- Được! Cô nương cũng không cần phải khách khí như vậy, cứ gọi ta là Thu Nguyệt là được rồi.

- Hay ta gọi cô là Nguyệt tỷ, hai chúng ta kết bài tỷ muội.

- Ý hay lắm, Vân muội!

- Nguyệt tỷ quá khen rồi!

Không khí thân thiết giữa hai người khiến những người xung quanh thấy thoải mái hơn.

Hai huynh muội Lãnh gia dẫn nàng và Mặc Lai Hy đi thăm một vòng sơn trang.

Lãnh Vân thì kéo tay Mặc Lai Hy đi phía trước nhưng chỉ như một muội muội cùng ca ca của mình dạo chơi, hắn muốn đi cùng nàng nhưng lại bị nàng lườm cho sợ hãi không dám kéo tay ra. Nếu làm nghĩa muội của nàng buồn thì nàng sẽ cho hắn ăn đủ.

Lãnh Dạ và nàng đi phía sau, lúc này hai người mới có cơ hội nói chuyện tử tế.

- Ta không nghĩ sẽ còn gặp lại nàng, đúng là 'hữu duyên thiên lý năng tương ngộ'.

- Ngươi đã quên vế sau của nó rồi sao? 'Vô duyên đối diện bất tương phùng'

Hắn thực sự rất muốn cười. Nữ nhân này thật qua ngông cuồng đi!

- Thật không ngờ nàng lại là nữ nhân của Mặc Lai Hy, nếu lúc trước có gì xúc phạm thì xin lượng thứ.

- Nữ nhân của hắn sao? Cũng có một phần là đúng.

- Ý nàng là sao?

- Ta cũng chỉ là bất đắc dĩ, nói thật thì nam nhân của ta là một người khác.

Hắn bỗng thấy nhói ở tim. Nàng yêu một nam nhân khác sao?

- Hồng nhan họa thủy!

- Ta thấy 'hồng nhan bạc phận' thì đúng hơn.

- Một nam nhân cường đạị như Mặc Lai Hy thì 'bạc phận' ở điểm nào?

- Một ngày ta không chết vì bị ám sát thì cũng chết vì mấy ánh mắt của những nữ nhân xung quanh hắn.

Hắn không nhịn được cuối cùng cũng cười ra tiếng. Nàng đúng là rất đặc biệt!

Những nữ nhân khác thì luôn tỏ ra mình là người hiền thục, đức độ, còn nàng thì không hề nể nang ai nhưng khiến cho người khác cảm thấy dễ chịu không, gò bó.

Nàng ngây người nhìn hắn. Mặt quan tài như hắn mà cũng biết cười sao?

- Còn chuyện của Mục Bá, nàng không định nói cho hắn biết sao?

- Hắn không nên biết quá nhiều, như vậy tốt cho hắn nhiều hơn là cho ta.

- Nàng thực sự rất kì lạ!

- Kì lạ hay không là việc của ta! Ngươi cũng đừng hé miệng một lời nào đó! Rõ chưa?

Nàng nói rồi chạy một mạch đi không để hắn trả lời. Hắn đứng đó vui vẻ nhếch môi.

- Đương nhiên ta sẽ không nói, vì đây là bí mật của riêng hai chúng ta.

Rồi hắn liền nhanh chóng đuổi theo nàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK