Trước kia, cô không hiểu, cố chấp cho rằng chân tình sẽ đổi lấy chân tình, nhưng lại không biết trong lòng Đỗ Dịch Trạch cô chỉ chiếm một vị trí nho nhỏ, trước nay đều không quan trọng.
Cuối cùng cô cũng hiểu ra, tình yêu, vĩnh viễn không dính dáng gì tới công bằng. Đáng tiếc, khi đó đã quá muộn. Cho nên cô chỉ có thể bất lực nhìn bản thân mình dần khô kiệt.
Hiện giờ, cô thật vất vả điều chỉnh tâm tình của mình, nỗ lực xóa hết dấu ấn của dĩ vãng, sao có thể để mình lại một lần nữa lún sâu vào đầm lầy không lối thoát?
Cô bỏ ra mười mấy năm yêu say đắm, hình như làm Đỗ Dịch Trạch không nhìn rõ hiện tại.
“Cậu không cần để ý đến anh ta.” Lý Nguyễn chậm rãi mở miệng, giọng nói lạnh nhạt, “Cũng không cần nhận điện thoại của anh ta nữa.”
“Nguyễn Nguyễn, cậu thật sự đã hạ quyết tâm?” Đào Tinh Tinh do dự mở miệng.
Lý Nguyễn cười tự giễu.
Cô vẫn luôn biết bản thân là một người rất cố chấp, nhớ lúc trước Đào Tinh Tinh nói cô và Đỗ Dịch Trạch không hợp nhau nhưng cô kiên quyết phản đối. Khi đó, cô toàn tâm toàn ý chỉ chờ một mình Đỗ Dịch Trạch, nhìn anh ta từ trên xuống dưới tất cả đều là ưu điểm. Nhưng cho đến hiện tại cô đã buông đoạn tình cảm ấy, vậy nên Đỗ Dịch Trạch dù có ưu tú đến đâu cô cũng thấy toàn là khuyết điểm.
Buổi tối về nhà, tâm trạng Lý Nguyễn không được tốt lắm. Mọi việc xảy ra ở kiếp trước đều minh chứng cho sự thất bại của cô, tình yêu, hôn nhân, cuộc sống.
Lý Nguyễn uể oải, cúi đầu đi thẳng vào phòng.
Cố Kỳ Nguyên đứng ở phòng khách vẫn duy trì động tác uống nước, nhìn Lý Nguyễn bước vào phòng xem anh như không khí, đôi mắt chậm rãi hạ xuống.
Mệt cho anh cố ý chuồn khỏi nhà ông ngoại sớm, về nhà lạnh lẽo cũng thôi, người vào cửa thế nhưng còn làm lơ anh?
Cố Kỳ Nguyên cầm ly nước lạnh lùng hừ một tiếng, xoay người đi về phòng, tay vừa chạm đến chốt cửa bất chợt ngừng lại, anh quay đầu nhìn về phía cửa phòng Lý Nguyễn.
Hôm nay không gặp, thời gian của bọn họ lại ít đi một đêm…
Cố Kỳ Nguyên cắn răng xoay người, cố ý bước chân dẫm lên sàn rất nặng, đi đến gõ cửa phòng Lý Nguyễn.
Cửa phòng nhanh chóng mở ra, Lý Nguyễn đã thay quần áo, kinh ngạc nhìn Cố Kỳ Nguyên.
“Cậu về sớm vậy à.”
Cố Kỳ Nguyên sắc mặt trầm trầm, nỗ lực duy trì vẻ mặt không biểu cảm.
“Không phải nói laptop hỏng rồi sao?”
“À, để tôi đưa cho cậu!” Lý Nguyễn nhớ lại Cố Kỳ Nguyên đáp ứng giúp mình sửa máy tính, vội vàng lấy laptop ra, “Nhưng không khởi động được, mở lên toàn chữ tôi không hiểu.”
Cố Kỳ Nguyên tâm tình không tốt, liếc Lý Nguyễn một cái, xoay người lập tức đi về phòng mình.
Lý Nguyễn thăm dò nhìn bóng dáng Cố Kỳ Nguyên, nghĩ nghĩ một lát quyết định đi theo.
Cố Kỳ Nguyên vào phòng, hơi lưu ý tiếng bước chân phía sau, không đóng cửa phòng lại, Lý Nguyễn đứng ở ngoài nhìn anh sau đó mới đi vào.
Đây là lần đầu tiên cô vào phòng Cố Kỳ Nguyên, trước kia cô chỉ đứng ngoài cửa đánh giá một chút.
Phòng anh rất lớn, chính giữa có một cái giường lớn, khăn trải giường và chăn màu đen, kế bên có một bàn sách, mặt trên có một dàn máy tính.
“Cậu thích màu đen hả?” Lý Nguyễn có chút tò mò, cô cũng không nhớ rõ Cố Kỳ Nguyên đặc biệt yêu thích màu đen.
“Không.” Cố Kỳ Nguyên mở laptop Lý Nguyễn ra, tùy ý đáp.
“Vậy tại sao quần áo và chăn của cậu đều là màu đen?” Lý Nguyễn kỳ quái liếc nhìn Cố Kỳ Nguyên.
“Ngại bẩn.” Cố Kỳ Nguyên đơn giản mà phun ra hai chữ.
Lý Nguyễn nghĩ thầm thật đúng là như vậy. Có phải đa số đàn ông độc thân đều lười như vậy không? Đỡ phải thường xuyên giặt quần áo, chăn nệm.
Lý Nguyễn cười nhạo hai tiếng, thấy Cố Kỳ Nguyên ngưng mi nhìn lại, cô mới ngừng lại.
“Cuối tuần tôi giặt chăn nệm cho cậu.” Lý Nguyễn đảo mắt nhìn quanh căn phòng.
“Ừ.” Cố Kỳ Nguyên quay đầu lại, trên mặt anh đã mang theo ý cười.
Máy tính Lý Nguyễn bị hỏng hệ thống văn kiện, Cố Kỳ Nguyên sửa lại hệ thống là xong. Khi ôm máy trở về phòng, Lý Nguyễn cười nói, “Có cậu ở đây thật tốt, về sau sẽ không sợ máy tính hỏng nữa.”
Cố Kỳ Nguyên nhìn bóng dáng Lý Nguyễn ra khỏi phòng.
Có anh ở đây…
Tối ngày thứ năm, Cố Kỳ Nguyên không ra ngoài, ăn xong bữa tối thì bắt đầu sắp xếp hành lý.
Lý Nguyễn đứng ở cửa phòng nhìn anh trong chốc lát, thật sự nhìn không được: “Hay là để tôi giúp.”
Cô không biết lúc trước Cố Kỳ Nguyên một mình đi công tác thu xếp hành lý như thế nào, nhưng hôm nay nhìn thấy cô chỉ đành lắc đầu ngao ngán.
Dù sao cũng xuất ngoại nửa năm, Lý Nguyễn cố gắng xếp quần áo Cố Kỳ Nguyên thường mặc vào vali.
Cố Kỳ Nguyên đứng ở một bên, ánh mắt từ ngón tay tinh tế của Lý Nguyễn chuyển sang bộ đồ màu đen mà cô đang cầm, yên lặng dời mắt đi.
Sớm biết vậy, đồ lót gì đó, tự mình bỏ vào trước…
Cố Kỳ Nguyên không muốn mang quá nhiều đồ nhưng Lý Nguyễn đã xếp lại một vali lớn cho anh, lại thêm một cái túi máy tính.
“Giấy chứng nhận, thẻ ngân hàng, tiền và vé máy bay đều đặt ở trong túi máy tính, cậu cẩn thận một chút. Trên cùng vali là quần áo tắm rửa và đồ dùng cá nhân, sang bên đó không cần phải mua nữa. Những thứ khác không tiện mang theo, dù sao thì vali cũng không chứa nổi, cậu sang đó rồi mua nhé.”
“Đã biết.” Cố Kỳ Nguyên cúi đầu nhìn Lý Nguyễn, trong lòng ấm áp lạ thường.
Có phải sau này đi công tác đều sẽ được chăm sóc như vậy? Cố Kỳ Nguyên nhớ tới mình trước kia, mỗi lần đi công tác đều tùy tiện nhét đầy một vali hành lý, bây giờ ngẫm lại hình ảnh đó cũng thật đủ thê lương.
Trong nhà có thêm một người, không đơn giản chỉ là thêm một phòng…
Cố Kỳ Nguyên ôn nhu nhìn Lý Nguyễn đang giúp anh kiểm tra đồ.
Sửa sang lại hành lý xong, Lý Nguyễn lái xe Cố Kỳ Nguyên đi siêu thị mua thêm những đồ còn thiếu. Cố Kỳ Nguyên có chút kinh ngạc với kỹ thuật lái xe của Lý Nguyễn. Cô đắc ý nhướn mày liếc anh.
Rất nhiều đàn ông coi xe như tình nhân, họ không muốn để vợ lái xe là vì không tin tưởng kỹ thuật lái xe của phụ nữ. Sau khi tự mình trải nghiệm, cuối cùng Cố Kỳ Nguyên cũng yên tâm. Không phải anh sợ Lý Nguyễn làm hỏng xe mà là sợ Lý Nguyễn bị thương. Xe anh đã được cải tạo, chỉ cần giẫm chân ga là xe lập tức lao đi.
Lần cuối đi dạo phố cùng Lý Nguyễn, Cố Kỳ Nguyên cố ý mua nhiều đồ, sau khi trở về lại sửa vòi nước trong phòng tắm, rồi làm một dàn hoa ở ban công theo yêu cầu trước đó của Lý Nguyễn.
Lý Nguyễn vây quanh Cố Kỳ Nguyên liên tục khen ngợi.
Trước khi đi ngủ, Cố Kỳ Nguyên đi đi lại lại trong nhà, xem xét tất cả máy móc sợ có chỗ nào bị hỏng hoặc ẩn chứa tai hoạn ngầm. Lúc trước anh ở một mình, ra ngoài cũng không quan tâm tới mấy vấn đề này lắm. Hiện tại có hai người, còn chưa đi, anh đã bắt đầu lo lắng.
Càng gần tới lúc xuất phát, càng hối hận…
Sáng thứ sáu Lý Nguyễn xin nghỉ, cô muốn tiễn anh ra sân bay.
Ở sân bay gửi hành lý, Cố Kỳ Nguyên cau mày nhìn Lý Nguyễn, “Tôi đi rồi, cậu ở nhà một mình cẩn thận một chút…”
Anh có rất nhiều lời muốn nói, ra tới miệng chỉ còn tiếng thở dài.
“Buổi tối trước khi ngủ nhớ kiểm tra cửa sổ, đều phải đóng cẩn thận. Nếu cậu đi đâu vài ngày, nhớ khóa hết van bình gas lại. Đừng nghĩ ở một mình thì ngại nấu cơm, đồ ăn bên ngoài toàn dùng dầu ăn không sạch, ăn vào không tốt cho sức khỏe. Máy tính hỏng thì gọi cho tôi, tôi nhờ bạn tới sửa giúp…”
Lý Nguyễn nhìn Cố Kỳ Nguyên đột nhiên trở nên dài dòng, khẽ mỉm cười không cắt ngang.
Cô không biết, thì ra Cố Kỳ Nguyên không yên tâm về cô như vậy… Cho dù là những lời dặn dò đơn giản cũng khiến cô cảm thấy ấm áp. Ngoài cha mẹ, chưa có ai lo lắng cho cô nhiều như vậy …
“Được, tôi đã nhớ kỹ.” Lý Nguyễn gật đầu, “Cậu yên tâm đi.”
Cố Kỳ Nguyên mím môi, cảm thấy mình đã dặn dò đầy đủ nhưng tâm lý vẫn cảm thấy còn thiếu cái gì đó.
“Nhanh vào đi thôi.” Lý Nguyễn cười khẽ đẩy Cố Kỳ Nguyên.
Cố Kỳ Nguyên uể oải trừng mắt nhìn Lý Nguyễn.
Anh càng ngày càng hối hận rồi.
Lý Nguyễn ở nhà một mình liệu có an toàn? Còn tên họ Đỗ kia có thể chạy tới tìm cô gây phiền toái hay không…
Cố Kỳ Nguyên khẽ cắn môi, không tiếp tục nhìn Lý Nguyễn.
“Tôi đi đây.”
“Tạm biệt.”
Lý Nguyễn đứng đó, nhìn Cố Kỳ Nguyên vào cửa kiểm tra an ninh, sau đó chậm rãi khuất dần. Nét cười trên mặt cô dần dần biến mất, lẳng lặng đứng yên thật lâu mới xoay người rời đi.
Tính đến nay, hai người họ mới gặp lại nhau có một tháng, nhưng Cố Kỳ Nguyên vừa đi, trong lòng cô thế nhưng đã bắt đầu nhớ.
Nửa năm sống một mình, nghĩ đến thật chua xót……
Lý Nguyễn nặng nề thở dài, tâm tình dường như biến mất cùng với Cố Kỳ Nguyên.
Cuối tuần, Lý Nguyễn thấy buồn tẻ, quạnh quẽ.
Lúc trước cũng ở một mình nhưng cô chưa từng có cảm giác tịch mịch như bây giờ. Thì ra, thời gian một tháng cũng đủ làm cô quen với sự tồn tại của một người khác.
Thứ bảy, cô một mình ngồi ở trên ban công đọc sách, trang sách lật qua lật lại nhưng chẳng vào đầu lấy một chữ. Mãi cho tới khi Cố Kỳ Nguyên gửi tin nhắn tới.
“Tôi tới rồi. Công ty sắp xếp ký túc cho tôi rất tốt.”
Hai mươi tiếng đồng hồ trên máy bay trằn trọc, cuối cùng Cố Kỳ Nguyên cũng tới công ty W báo danh, Lý Nguyễn nhẹ nhàng thở ra, trong lòng càng thêm tịch mịch.
Nghe nói Cố Kỳ Nguyên đã sớm muốn đi công ty W học tập, nơi đó tập trung rất nhiều nhân tài trên toàn thế giới. Có lẽ trong nửa năm sắp tới, Cố Kỳ Nguyên sẽ rất bận rộn.
Cuối tuần, Lý Nguyễn lấy nguyên liệu đã mua vài ngày trước, dựa theo công thức làm mẻ bánh mì đầu tiên trong cuộc đời. Lúc bánh mới ra lò tỏa ra một mùi hương mê người, Lý Nguyễn nhìn bánh mì đến ngẩn ngơ.
Lúc mua lò nướng, Cố Kỳ Nguyên nói muốn nướng bánh kem, bánh mì ăn ở nhà, đáng tiếc mấy ngày nay quá bận, mãi tới khi anh đi qua bên kia đại dương, cô mới có thơi gian sử dụng.
Hương vị bánh mì vốn không tệ, vậy mà Lý Nguyễn ăn vào lại thấy vô vị.
Nếu có Cố Kỳ Nguyên ở đây, có lẽ anh sẽ phải thán phục tay nghề của cô hay không?
~ Hết chương 23 ~