Nhưng chưa thực hiện được đã có chuyện xảy đến.
Lý Nguyễn đang chuẩn bị gọi cho Đào Tinh Tinh hẹn tối nay ăn cơm, không nghĩ tới vừa gọi đến đã nghe thấy âm thanh nức nở của cô ấy.
“Nguyễn Nguyễn, Nguyễn Nguyễn, cậu mau đến đây đi!”
“Tinh Tinh? Có chuyện gì vậy? Cậu đang ở đâu?” Lý Nguyễn căng thẳng, vội vàng đứng dậy.
“Tớ, tớ ở bệnh viện…”
Đầu kia điện thoại rất ồn ào, Lý Nguyễn mơ hồ nghe thấy tiếng quát mắng. Giọng nói Đào Tinh Tinh nghẹn ngào khiến cô không dám trì hoãn, vừa biết cô ấy đang ở bệnh viện nào liền vội vàng xin nghỉ phép để qua đó. Giám đốc Vương không ở đây, Lý Nguyễn nói với chị Trình một tiếng liền nhanh chóng cầm túi xách chạy xuống lầu.
Đào Tinh Tinh vẫn đang khóc lóc trong điện thoại, thậm chí còn có giọng nữ cay nghiệt mắng: Tiện nhân!
Lý Nguyễn cảm thấy tim giống như bị một bàn tay gắt gao nắm lấy, rất khó chịu. Cô nghĩ ngay đến người bạn trai của Đào Tinh Tinh, nếu anh ta không độc thân thì mọi chuyện đã đều được giải thích.
Lý Nguyễn chỉ hy vọng mình nghĩ nhiều, nhưng Đào Tinh Tinh đơn thuần như vậy, làm sao sẽ bị một người phụ nữ không quá lớn tuổi chửi mắng chứ?
Lý Nguyễn nôn nóng đi thang máy xuống lầu, cô chợt nhớ ra kiếp trước Đào Tinh Tinh từng rời khỏi thành phố H, đây cũng là nguyên nhân khiến hai cô ngày càng xa cách. Lúc ấy cô với Đào Tinh Tinh không còn thân thiết, công ty Đỗ Dịch Trạch lại có chuyện quan trọng, vừa bận vừa phiền khiến cô không còn tâm tư quan tâm đến chuyện khác.
Lý Nguyễn vô cùng hối hận bởi kiếp trước không quan tâm tới Đào Tinh Tinh, vì vậy hiện giờ đành bó tay không biết nên giải quyết như thế nào. Nếu có thể biết rõ nguyên nhân hậu quả, cô cũng không đến mức không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Lý Nguyễn đứng ở cửa công ty, nhìn hàng loạt xe chạy qua, vội vàng muốn tới bệnh viện ngay bây giờ. Nhiều taxi như vậy lại không có một xe trống, lòng nóng như lửa đốt, cô lập tức lấy điện thoại ra gọi.
“Cố Kỳ Nguyên, bây giờ anh có rảnh không?”
“Có, sao vậy?”
“Mau đưa em tới bệnh viện một chuyến! Em đang ở cửa công ty, anh xuống nhanh đi!”
“Được! Anh xuống ngay!” Cố Kỳ Nguyễn thấy cô nóng vội, tuy cảm thấy nghi hoặc nhưng vẫn lập tức đáp ứng.
Cúp máy, Cố Kỳ Nguyễn bỗng chốc đứng lên, “Mọi người tiếp tục, tôi tan tầm trước.”
“Cố tổng, có chuyện gì vậy?” Hoàng tổng là người có chức vụ lớn nhất ở đây, thắc mắc nhìn Cố Kỳ Nguyên.
Cố Kỳ Nguyên nhanh chóng thu thập văn kiện của mình, đầu cũng không ngẩng nói, “Xin lỗi, tôi có một vài việc riêng, đi trước.” Nói xong cũng không đợi Hoàng tổng gật đầu, vội vã bước khỏi cửa phòng họp, để cho toàn bộ nhân viên phòng kỹ thuật phần mềm ngồi nhìn nhau.
Phó tổng quản lý phần mềm đi rồi, hội nghị này còn nên tiếp tục không?
Cố Kỳ Nguyên gần như chạy xuống lầu, tới tầng hầm vội phóng xe đi.
Lý Nguyễn liên tục nhìn đồng hồ, thỉnh thoảng lại ngước lên nhìn về phía đường cái. Đến khi một chiếc xe màu đen quen thuộc xuất hiện cô mới thở phào nhẹ nhõm. Lúc này cô cũng mặc kệ có người thấy hay không, vội vàng lên xe Cố Kỳ Nguyên ngay trước cổng công ty.
“Bệnh viện số 1 trong thành phố. Nhanh lên!” Lý Nguyễn thắt dây an toàn rồi nói, “An toàn là trên hết, cố gắng nhanh hết mức là được.”
“Em không thoải mái ở đâu?” Cố Kỳ Nguyên tỉ mỉ nhìn cô từ đầu tới chân, thấy thần sắc Lý Nguyễn trừ lo lắng ra thì hết thảy đều bình thường, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Không phải em.” Lý Nguyễn nhìn lịch sử gọi điện, từ lúc Đào Tinh Tinh gọi đến giờ đã hơn mười phút, “Là cô bạn Tinh Tinh của em, làm ở ngân hàng phía trước.”
“Ồ.” Cố Kỳ Nguyên đương nhiên vẫn nhớ Đào Tinh Tinh, bởi vì Lý Nguyễn thường xuyên nhắc đến cái tên này. Nếu Lý Nguyễn không sao, Cố Kỳ Nguyên lái xe cũng ổn định hơn nhiều.
May mắn bây giờ không phải giờ tan tầm, từ công ty đến bệnh viện mất tầm hai mươi phút. Lý Nguyễn xuống trước để Cố Kỳ Nguyên đi đỗ xe, còn cô thì chạy đến phòng cấp cứu.
Từ phía xa Lý Nguyễn đã nghe thấy ồn ào trước cửa phòng cấp cứu. Một người phụ nữ mặc váy màu đỏ, đi đôi giày cao gót hơn mười phân đang đứng chắn trước cửa phòng cấp cứu. Diện mạo tinh xảo sắc bén, vẻ mặt ngạo mạn đang nói gì đó với bác sĩ ở đối diện.
Lý Nguyễn chậm rãi bình ổn hô hấp đi tới, cô mím môi nhìn năm người đàn ông mặc tây trang màu đen đứng dựa tường cách đó không xa, vòng qua đám người đó đi vào phòng cấp cứu từ một cửa khác.
Trong phòng cấp cứu, Đào Tinh Tinh một mình lẻ loi nằm trên giường bệnh. Cô ấy mờ mịt nhìn chằm chằm trần nhà, vết máu trên trán đã được băng bó kỹ, cánh tay lộ ra ngoài lớp chăn cũng bị quấn lại bởi băng gạc màu trắng, nhìn vừa thê thảm vừa đáng thương.
Lý Nguyễn đau lòng, cố nén giận, hít một hơi thật sâu mới đi qua.
“Tinh Tinh.”
Đào Tinh Tinh nghe thấy tiếng gọi thì vội vàng quay đầu, nhìn thấy Lý Nguyễn, mắt lập tức đỏ ửng, “Nguyễn Nguyễn…”
Lý Nguyễn vội bước đến, nắm tay còn lại của Đào Tinh Tinh, “Có chuyện gì vậy?”
Đào Tinh Tinh cắn môi, mặc cho nước mắt chảy xuống gối, “Nguyễn Nguyễn, Diệp Hoàn gạt tớ! Anh ta đã kết hôn rồi! Vợ anh ta chính là đại tiểu thư của Hoàn Vũ!”
Đào Tinh Tinh chỉ nói một câu như vậy thì nghẹn ngào không nói được nữa.
Lý Nguyễn lặng lẽ thở dài trong lòng, ít nhiều cũng hiểu rõ mọi chuyện.
Không cần hỏi thêm, người đứng ngoài kia chắc chắn chính là đại tiểu thư Hoàn Vũ, không biết làm thế nào lại biết chuyện chồng mình ngoại tình nên đã tìm đến cửa.
“Cậu bị đánh lúc đang đi làm ở công ty?” Lý Nguyễn khẽ hỏi.
“Ừ… Lúc ấy tớ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cho đến khi cô ta nói cô ta là vợ của Diệp Hoàn…” Đào Tinh Tinh cố gắng chịu đựng, nhưng thanh âm nức nở kia càng khiến người khác không đành lòng.
Trong lòng Lý Nguyễn đối với người hẳn là chị họ của Cố Kỳ Nguyên kia không có một chút hảo cảm.
Liệu đây có phải là nguyên nhân khiến Đào Tinh Tinh kiếp trước không thể không rời thành phố H?
Nghĩ đến Cố Kỳ Nguyên, Lý Nguyễn lấy điện thoại ra do dự không biết có nên bảo anh về trước để không phải đụng mặt người chị họ này không, nhưng còn chưa gọi được đã nghe thấy giọng Cố Kỳ Nguyên ở bên ngoài.
“Chị họ, sao chị lại ở đây?” Cố Kỳ Nguyên cau mày, nghi hoặc nhìn người đang đứng trước cửa phòng cấp cứu.
“Kỳ Nguyên? Thật là trùng hợp.” Phạm Hành Thư vén tóc, “Chị tới bắt gian, có con tiện nhân dám quấn lấy anh rể em, cho rằng trốn ở bệnh viện thì có thể thoát được sao?”
“Ồ.” Cảm tình của Cố Kỳ Nguyên đối với người chị họ này còn kém hơn cả với Phạm Hành Minh, đối với người anh rể kia càng không có hảo cảm. Anh mở cửa tiến vào liền nhìn thấy Lý Nguyễn đang ngồi bên giường ngủ.
“Tiện nhân họ Đào kia, hôm nay tao không đánh mày tàn phế thì không phải họ Phạm!” Phạm Hành Thư thấy cửa mở, cơn tức do vừa nãy bị bác sĩ chặn lại ngoài cửa lập tức bùng phát, “A, còn biết tìm người đến giúp? Rắn chuột một ổ, tao đánh không sai mà!”
Cố Kỳ Nguyên quay đầu nhìn chị họ, lại nhìn về phía giường bệnh thấy vợ mình đang nhíu mày, “Rầm” một cái đóng cửa lại.
“Có chuyện gì vậy?” Cố Kỳ Nguyên đi tới, liếc qua cô gái đang nằm trên giường rồi nhìn Lý Nguyễn, “Sao lại chọc phải Phạm Hành Thư?”
“Phạm Hành Thư? Tên của chị họ anh?” Lý Nguyễn đứng lên, nhíu mày nhìn Cố Kỳ Nguyên, “Anh rể anh nói dối là chưa kết hôn để hẹn hò với Tinh Tinh. Bây giờ bị chị họ anh phát hiện, cho nên tức giận đánh người vô tội.”
Cố Kỳ Nguyên cau mày, trong lòng cảm thấy hơi phiền phức. Phạm Hành Thư người này không dễ chọc chút nào.
“Nguyễn Nguyễn, xin lỗi cậu…” Đào Tinh Tinh nghe thấy như vậy liền biết mình chạm phải người có quan hệ với bạn của Lý Nguyễn. Trong lòng cô vừa thương tâm vừa oan ức, không nhịn được lại khóc.
“Tinh Tinh, cậu với Diệp Hoàn, hai người có…” Lý Nguyễn cân nhắc, không biết nên hỏi Đào Tinh Tinh như thế nào. Nhưng hiểu biết tiến triển của hai người họ có thể trợ giúp giải quyết một phần cục diện trước mắt.
“Không có!” May mắn Đào Tinh Tinh hiểu ý của Lý nguyễn, “Không có! Tớ không lên giường với anh ta.”
Sắc mặt Đào Tinh Tinh trắng bệch, trong lòng không còn chút ngượng ngùng nào.
“Nguyễn Nguyễn, tớ nhớ ra tại sao hồi trước anh ta lại cãi nhau với tớ rồi. Ngày đó, ban đầu anh ta muốn mang tớ đến khách sạn suối nước nóng ở bên cạnh thành phố nhưng tớ không đồng ý. Có lẽ anh ta muốn ngủ với tớ… Về sau có lẽ anh ta ngẫm lại, cảm thấy miếng ăn đã đến miệng rồi mà còn rơi mất nên không cam tâm, quay đầu làm lành với tớ…”
Lý Nguyễn nhìn dáng vẻ này của Đào Tinh Tinh càng thêm đau lòng, “Được rồi Tinh Tinh. Cậu đừng nói chuyện, nhắm mắt lại, để tớ đi hỏi bác sĩ.”
“Để anh.” Cố Kỳ Nguyên nhìn Đào Tinh Tinh, nói với Lý Nguyễn, “Em chăm sóc cô ấy đi.”
Cố Kỳ Nguyên mở cửa phòng cấp cứu, thấy Phạm Hành Thư đang khoanh tay đứng ở cửa. Nhìn thấy anh đi ra, cô ta nhướn mày đang muốn dò hỏi.
“Chị họ, người chị đánh là bạn của em.”
Phạm Hành Thư cau mày, “Vậy thì sao? Là bạn em muốn cho chị đánh! Đã dám làm tiểu tam thì phải biết giác ngộ. Ngủ với người đàn ông của Phạm Hành Thư chị đây, cũng phải xem mình có bản lĩnh giải quyết hậu quả không!”
Cố Kỳ Nguyên lạnh lùng phiền chán nhìn Phạm Hành Thư.
“Sao chị không hỏi Diệp Hoàn, rốt cuộc là ai dây dưa ai? Kết hôn mười năm, còn dám ra ngoài nói mình vẫn độc thân, da mặt thật là dày!”
“Kỳ Nguyên! Em có ý gì? Chị là chị họ em, em lại đi giúp người ngoài?” Phạm Hành Thư không nghĩ tới họ Đào kia lại quen biết em họ mình, hơn nữa quan hệ thoạt nhìn không tệ lắm, “Không lẽ cô ta một chân đạp hai thuyền, còn thông đồng với em?”
Cố Kỳ Nguyên nhăn mày, “Chị họ, nói chuyện cẩn thận một chút, đừng cắn loạn người. Cô gái kia nói chỉ ra ngoài ăn cơm với Diệp Hoàn vài lần, chị biết chuyện này từ đâu?”
“Ăn cơm? Thời đại nào rồi mà vẫn còn người ngây thơ như vậy? Tiểu tam lại chỉ tiếp ăn cơm?” Phạm Hành Thư nhạo báng, quay đầu nhìn bác sĩ bên cạnh, “Vậy đi, bác sĩ, cô vào kiểm tra một chút, xem màng của tiểu tam kia còn không?”
Bác sĩ trẻ tuổi cúi xuống, trên mặt là một mảng đỏ ửng, cố gắng cúi đầu nghe lời nhận mệnh.
Cố Kỳ Nguyên thấy Phạm Hành Thư không có ý thu liễm, trực tiếp lấy điện thoại ra gọi.
“Alo, tôi đang ở phòng cấp cứu bệnh viện một, anh nói với ông ngoại là Phạm Hành Thư đánh bạn tôi tới mức nhập viện, bây giờ còn định đánh bạn gái tôi.”
Phạm Hành Thư trừng mắt, nhìn Cố Kỳ Nguyên điềm nhiên gọi điện thoại, “Cố Kỳ Nguyên, em có ý gì? Bạn gái em?”
Cố Kỳ Nguyên vừa rồi gọi điện cho Phạm Hành Minh, tuy Phạm Hành Minh là em, bối phận nhỏ hơn Phạm Hành Thư nhưng lại là người nối nghiệp đời sau của gia tộc. Lời nói rất có trọng lượng, anh cũng không định cho ông ngoại biết sự thật bây giờ.
Phạm Hành Thư vừa nói, điện thoại liền vang lên. Cô ta cắn răng nhìn điện thoại trong chốc lát, ngẩng đầu oán hận mắng một câu, “Cố Kỳ Nguyên, cậu được lắm!”
Nói xong vung tay bắt máy, mang theo người rời khỏi.
Cố Kỳ Nguyên có thể nghe thấy tiếng thở nhẹ nhõm của bác sĩ bên cạnh, trong lòng phê bình kín đáo người chị họ thích giả làm xã hội đen này.
Thế hệ trẻ của Phạm gia, cũng chỉ có Phạm Hành Thư nhất giống một kẻ ăn chơi trác táng, cố tình vẫn là nữ ăn chơi trác táng.
Cố Kỳ Nguyên quay lại phòng cấp cứu, lúc này Đào Tinh Tinh đã ngừng khóc, xoay người nhẹ nhàng nói với anh, “Rất xin lỗi, làm phiền anh rồi.”
Giọng cô ấy khô khốc, ánh mắt đặt lên bức tường trắng trong phòng, trên mặt là một mảnh u ám.
Lý Nguyễn khẽ thở dài, nắm lấy tay Đào Tinh Tinh, “Tinh Tinh, cậu đừng nghĩ nhiều. Cậu vốn không sai, là do cô ta vô cớ gây rối.”
“Cô không cần lo lắng. bác sĩ nói buổi chiều sẽ chuyển cô tới giường bệnh bên nội trú.” Cố Kỳ Nguyên không giỏi an ủi người khác, đặc biệt những người không phải vợ anh, vì vậy nói xong một câu liền rời khỏi.
“Cậu có nói với người nhà chưa?”
Đào Tinh Tinh lắc đầu, “Nguyễn Nguyễn, tớ không dám nói…Làm sao tớ có thể nói với cha mẹ là bạn trai đã sớm kết hôn rồi chứ?”
Lý Nguyễn thở dài, duỗi tay vén tóc bên má Đào Tinh Tinh.
Ngân hàng kia chắc cô ấy cũng không muốn đi làm nữa, bị người đánh gọi là tiểu tam ngay trước mặt đồng nghiệp, tuy cô ấy đơn thuần nhưng cũng có kiêu ngạo của bản thân, làm sao còn mặt mũi đi làm?
“Nguyễn Nguyễn, tớ muốn từ chức… Tuy rằng tớ không biết gì nhưng thực sự tớ vẫn là kẻ thứ ba. Diệp Hoàn từng hôn tớ, tớ cũng nghĩ nếu chúng tớ tiến xa hơn, thì sẽ giao chính mình cho anh ta…”
Tuy Đào Tinh Tinh không khóc, nhưng Lý Nguyễn lại càng cảm thấy chua xót. Khát khao có bạn trai, lần đầu yêu đương, lại không thể tin nổi thành kẻ thứ ba dơ bẩn…
Đến khi Đào Tinh Tinh được chuyển tới phòng nội trú, chắc chắn cô ấy có thể ở một mình Lý Nguyễn mới rời khỏi. Cô trầm mặc ngồi trên xe.
Cố Kỳ Nguyên vừa lái xe vừa thỉnh thoảng quay đầu nhìn cô một cái, trong lòng cố gắng tìm từ để nói.
“Nguyễn Nguyễn, xin lỗi em.”
Lý Nguyễn im lặng một lát thì nghe thấy câu này, cô nghi hoặc nhìn Cố Kỳ Nguyên, “Anh xin lỗi cái gì?”
“Lừa người là anh rể của anh, đánh người là chị họ của anh.”
Lý Nguyễn im lặng một giây, sau đó gật đầu, “Nói nữa thì người xấu đều là nhà anh.”
“Không phải nhà anh, anh họ Cố.” Cố Kỳ Nguyên vội vàng sửa lại, “Chị họ chỉ là họ hàng thôi. Có nhà ai không có một vài họ hàng cực phẩm chứ, đúng không?”
“Nhà em cũng không có loại họ hàng vừa không có tiền đồ lại không có đạo đức, không có tiết tháo, vô nhân tính này.” Lý Nguyễn quay sang nhìn cửa sổ, hơi thất thần.
“Đúng vậy, là họ hàng nhà anh không khiến người khác bớt lo.” Cố Kỳ Nguyên thừa dịp đèn đỏ nhìn Lý Nguyễn một cái, “Về sau em đừng lấy cớ nhà anh có họ hàng cực phẩm thì không đi gặp ông bà ngoại của anh nhé?”
Cố Kỳ Nguyên tuy rằng nói mình họ Cố không phải họ Phạm, nhưng ở thành phố H, anh cũng chỉ có Phạm gia là thân thích thôi. Ba anh không phải người tỉnh này, năm đó đến đây học hành nên quen biết mẹ anh, sau đó ở lại sinh sống và làm việc luôn ở đây. Cũng vì thế nên từ nhỏ anh thân thiết với nhà ngoại hơn.
Lý Nguyễn muốn vào cửa, trừ bỏ việc gặp bố mẹ anh, còn phải đến nhà họ Phạm gặp mặt họ hàng.
Sau khi nghe Cố Kỳ Nguyên nói, Lý Nguyễn hơi ngẩn người. Cô còn chưa từng nghĩ đến chuyện này, nhưng cô nghĩ nếu đã gặp bố mẹ Cố Kỳ Nguyên, vậy thì tiếp theo nhất định phải gặp ông bà ngoại anh.
“Thật ra em đang suy nghĩ. Bây giờ nếu gọi là kẻ thù thì cũng không sai. Kẻ thù đoạt vợ với kẻ thù giết cha cũng không khác nhau là mấy, trong mắt chị họ anh, Tinh Tinh chính là kẻ thù đoạt chồng, mà em là bạn tốt nhất của Tinh Tinh, khẳng định mối quan hệ của bọn em không thể tốt được.”
“Yên tâm, chuyện này cứ giao cho anh, nhất định anh sẽ giải quyết thật tốt!” Cố Kỳ Nguyên vội vàng giơ tay thề thốt. Trong lòng nghĩ về nhà phải gọi ngay cho Phạm Hành Minh, anh ở thành phố H không có nhân mạch, lúc này vẫn nên nhờ anh họ hỗ trợ giải quyết vấn đề gia đình.
~ Hết chương 48 ~