• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Nguyễn do dự muốn buông cánh tay Cố Kỳ Nguyên trước khi vào nhà, nhưng suy đi tính lại cô vẫn quyết định dứt khoát đi thẳng vào. Hành động có sức thuyết phục hơn lời nói, cô không cần giải thích, cho dù mẹ cô chưa biết tất cả mọi chuyện thì nhìn hai người họ như vậy cũng có thể hiểu đôi chút…

Vì thế, khi cánh cửa mở ra, Lý Nguyễn lập tức cao giọng nói, “Mẹ, Cố Kỳ Nguyên đến rồi, mẹ hãy lấy thêm một bộ bát đũa nữa đi. ”

Nguyễn Mẫn đang nói chuyện cùng với Lý Thành Thụy, nghe thấy tiếng gọi thì đi từ phòng ăn ra. Bà vừa định đáp lại một tiếng thì nhìn thấy con gái mình đang đứng ở cửa cùng với Cố Kỳ Nguyên, mười ngón tay đan chặt vào nhau. Một người thì cúi đầu, nhìn qua không biết là uể oải hay cam chịu, một người thì ngẩng đầu, khóe môi mang theo ý cười, lễ phép kèm theo cung kính.

“Chú Lý, dì Nguyễn, con lại đến làm phiền rồi. ”

Thật ra Cố Kỳ Nguyên muốn mở miệng trực tiếp gọi ba mẹ, nhưng trong lòng vừa nghĩ xong, lại sợ Lý Nguyễn trở mặt. Dù sao vợ vẫn còn ở đây, ba mẹ cũng không chạy được, đợi đến lúc sau khi đã xin ý kiến cùng với Lý Nguyễn, đến lúc đó quyết định sửa miệng sau.

Không biết có nên thu phí hay không đây…

Nguyễn Mẫn trợn mắt há hốc mồm, đứng ở phòng khách nhìn hai người.

Lý Thành Thụy cảm thấy khó hiểu vì sự xuất hiện của Cố Kỳ Nguyên vào lúc này, sau đó chỉ trong chớp mắt, thoạt nhìn vợ mình hình như là đang choáng váng? Ông nhíu mày đứng lên đi đến bên cạnh vợ thì cũng sững sờ?

“Nguyễn Nguyễn….. ” Tuy rằng Lý Thành Thụy rất kinh ngạc nhưng dù sao cũng là người từng trải, nhíu mày bắt đầu mở miệng.

“Lão Lý, ông mau đi ăn cơm đi!” Nguyễn Mẫn đẩy Lý Thành Thụy về phía nhà ăn,  “Ăn cơm của ông đi! Để tôi tiếp đón!”

Lúc nãy là do bà bị giật mình, trong lòng kinh ngạc quá lớn nên không thể nói được, nhưng kinh ngạc này không phải là kinh hoảng khiếp sợ mà chắc chắn là ngạc nhiên vui mừng!

“Ây da, Nguyên Nguyên, mau vào mau vào, dì cũng không biết là con tới. ” Cuối cùng ánh mắt của Nguyễn Mẫn cũng di chuyển qua hai bàn tay đang nắm chặt, đối với Cố Kỳ Nguyên chính là vẻ mặt tươi cười, ánh mắt ân cần.

“Nguyễn Nguyễn con cũng thật là, cũng không chịu nói trước với mẹ một tiếng!” Bà trợn mắt trừng Lý Nguyễn.

Lý Nguyễn bĩu môi, trong lòng rất phản đối. Thái độ này rõ ràng là có con rể là không còn nhớ đến con gái của mình, mới nhìn qua thì mẹ của cô mới là mẹ ruột của Cố Ky Nguyên, cô nhất định là đứa được nhặt về!

Nguyễn Mẫn tiến lên vài bước kéo Cố Kỳ Nguyên đi về hướng phòng ăn.

Lý Nguyễn thuận thế buông lỏng tay Cố Kỳ Nguyên ra rồi nhẹ nhàng thở ra. Mặc kệ như thế nào, ít nhất cũng đã có một mở đầu tốt. Có Cố Kỳ Nguyên ở đây, cô không phải lo lắng việc thân thích nhà mình đến ăn cơm liên hoan, sau đó mẹ lại lấy mình ra để trút giận.

Hai mươi tám tuổi, cho dù thật sự không có bạn trai, không lập gia đình cũng không phải là chuyện gì ghê gớm lắm mà? Sao tới lượt nhà họ lại biến thành chuyện tội ác tày trời vậy?

Lý Nguyễn lắc lắc đầu, dần hiểu được lý do tại sao mấy chị em họ đều lấy chồng sớm, thật không nói nên lời!

So với Nguyễn Mẫn vui mừng mà ân cần thái quá, Lý Thành Thụy lại có vẻ lạnh nhạt hơn rất nhiều.

Có lẽ rất nhiều gia đình có con gái thì cha và mẹ đối với lần đầu tiên con rể về nhà sẽ có cảm giác không giống nhau. Mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng yêu thích. Mà bố vợ thì không phải như vậy. Trông thấy con rể, thì thông thường là giống như nhìn thấy kẻ thù, ít nhất cũng là kẻ thù kiếp trước. Bị đoạt người yêu, chuyện đó ngang với kẻ thù giết cha mẹ.

Chí ít, hiện tại Lý Thành Thụy cảm thấy khá buồn bực. Thật vất vả con gái như hoa như ngọc của mình mới không còn đặt một thằng nhóc thối khác đặt ở vị trí đầu tiên, ông còn tưởng rằng sau hai mươi năm xa cách vị trí kia thì cuối cùng cũng có ngày ông một lần nữa quang vinh trở thành người đàn ông quan trọng nhất trong lòng con gái. Kết quả là một thằng nhóc thối đi, lại một thằng nhóc thối khác đến!

Vợ ông có vẻ cực kỳ vừa lòng đối với người con rể này. Lý Thành Thụy hiểu, chỉ cần ông dám tỏ thái độ với Cố Kỳ Nguyên, hù dọa con rể chạy mất, vậy thì đêm nay cũng đừng hòng nghĩ đến chuyện về phòng! Đã lớn tuổi như vậy rồi mà vẫn phải ngủ phòng khách, khỏi phải nói đây là chuyện mất mặt đến mức nào.

Cho nên Lý Thành Thụy chỉ còn cách nghiêm mặt yên lặng uống rượu một mình.

Nguyễn Mẫn cũng không ngăn cản, mãi tới lúc Lý Thành Thụy nheo mắt nhìn về phía bên này, bà mới cười híp mắt bảo Lý Nguyễn.

“Nguyên Nguyên, con cứ ăn trước đi, chú Lý con uống hơi nhiều nên không ngồi với con được nữa. Nguyễn Nguyễn, giúp mẹ dìu ba con trở về phòng ngủ đi. ”

Lý Nguyễn bất đắc dĩ thở dài. Thật ra tửu lượng của ba cô không tốt, so ra còn kém hơn cả cô, ngược lại dáng vẻ khi uống rượu lại cực kỳ hăng hái. May mắn là cho dù có uống nhiều cũng không gây sự, nhắm mắt liền ngủ nên cũng coi như bớt việc.

Đến khi Lý Nguyễn giúp Nguyễn Mẫn dìu ba mình về phòng trở ra thì ly rượu của Cố Kỳ Nguyên đã sắp cạn. Nguyên Mẫn vừa thấy thì vội vã đánh lên lưng của Lý Nguyễn một cái, “Còn không mau đi rót rượu cho Nguyên Nguyên đi! Không nhìn thấy ly rượu đã trống rỗng rồi hay sao?!”

Lý Nguyễn nhịn đau mím môi, đi qua rót rượu cho Cố Kỳ Nguyên.

Dù sao cũng là mẹ của mình, bày ra dáng vẻ như vậy cô cũng có thể hiểu được, chẳng qua là muốn nhân cơ hội này chuốc say Cố Kỳ Nguyên mà thôi.

Có rất nhiều người đàn ông khi tỉnh táo đều thích ra vẻ đạo mạo trang nghiêm nhưng một khi uống rượu vào rồi thì bản chất mới lộ ra, muốn che giấu cũng không được. Đây là lời Nguyễn Mẫn từng nói, xem ra hôm nay chính là lúc thực hành rồi.

Dù sao cũng đã không gặp hơn hai mươi năm, cho dù Nguyễn Mẫn rất vừa lòng nhưng mà trong lòng bà cũng không thể hoàn toàn xác định Cố Kỳ Nguyên có tính xấu nào đó hay không. Hôm nay thời cơ thích hợp, cứ mạnh mẽ rót rượu là được. Đáng tiếc lão Lý tửu lượng quá kém, mới có mấy chén mà đã bị hạ gục rồi, xem ra, vẫn phải tự mình ra tay rồi!

Lý Nguyễn bưng ly rượu, yên lặng ngồi bên cạnh, nhìn thấy mẹ mình ngồi bên cạnh cười tủm tỉm rót rượu cho Cố Kỳ Nguyên, thỉnh thoảng hai người lại cụng ly.

Nguyễn Mẫn ra tay Cố Kỳ Nguyên đâu dám để lại, đương nhiên là, “Tùy ý dì, con xin uống trước”. Đợi cho Lý Nguyễn không còn chuyện gì, đang cầm cơm tẻ ăn đến hai chén to, Cố Kỳ Nguyên cũng đã ngà ngà say.

“Dì Nguyễn, con kính dì thêm một ly” Vẫn là những lời này nhưng rõ rằng nghe đã hơi ngượng nghịu.

Lý Nguyễn tiến đến trước mặt Cố Kỳ Nguyên cẩn thận nhìn, ánh mắt có hơi mơ màng. Thoạt nhìn thì vẫn còn nhận ra người, ít nhất còn biết nhíu mày đẩy mặt cô ra.

“Nguyễn Nguyễn, đừng phá. ”

Lý Nguyễn cũng không ầm ĩ, quay đầu lại liếc về phía mẹ mình.

“Được rồi, chúng ta không uống nữa.” Sau khi Nguyễn Mẫn đã xác định mọi chuyện, dù sao cũng không kém với yêu cầu của mình bao nhiêu, “Nguyên Nguyên, con có muốn ăn cơm không?”

“Con ăn không vào.” Cố Kỳ Nguyên ngẩng đầu, sắc mặt ửng đỏ, ánh mắt dường như đã có chút tan rã, xoay chuyển một chút mới nhìn đúng hướng Lý Nguyễn đang ngồi, “Nguyễn Nguyễn, anh muốn đi ngủ.”

“Nguyễn Nguyễn, con dẫn Nguyên Nguyên đến phòng ngủ cho khách đi.” Tâm trạng của Nguyễn Mẫn vô cùng tốt, vung tay lên, quyết định tha cho anh.

Lý Nguyễn thở dài trong lòng, nhìn thấy Cố Kỳ Nguyên bị mẹ mình đắc ý rót đến sắp sụp đổ, cô chỉ có thể giải quyết cho tốt hậu quả.

Nhìn vẻ ngoài của Cố Kỳ Nguyên thì thấy gầy vậy thôi, kì thật rất rắn chắc, Lý Nguyễn sớm đã sâu sắc trải nghiệm, không có ai hỗ trợ, chỉ có thể nửa kéo nửa đẩy anh về phòng ngủ, “Cố Kỳ Nguyên, anh đứng dậy!”

Đợi đến lúc đem được Cố Kỳ Nguyên vào phòng, kéo đến trên giường, Lý Nguyễn đã sắp không thở nổi!

Sau này nhất định phải trông coi Cố Kỳ Nguyên không cho phép uống nhiều nữa, uống say vào liền tê liệt ngã xuống, không phải mỗi lần như vậy cô đều phải đích thân tới để giải quyết hậu quả đấy chứ? Vậy quá là mệt mỏi!

Lý Nguyễn giúp Cố Kỳ Nguyên cởi tất, lại cố hết sức chuyển chân anh trên giường, thuận tiện đắp chăn, vươn thẳng thắt lưng đang định thở ra một hơi, thì bàn tay cô bị Cố Kỳ Nguyên nắm lấy.

Cô cho rằng Cố Kỳ Nguyên đã say đến mơ hồ, hiện tại đã mơ mơ màng màng ngủ rồi, không nghĩ tới vậy mà lại còn tỉnh, quay đầu lại thấy đôi mắt nửa híp lại mở to ra.

“Nguyễn Nguyễn, chúng ta ngủ chung. ”Cố Kỳ Nguyên lẩm bẩm một câu.

Trong lòng Lý Nguyễn giật thót, nhìn nhìn khép cửa phòng lại, đến gần Cố Kỳ Nguyên cúi đầu gần Cố Kỳ Nguyên nhẹ giọng khuyên, “Anh cứ ngủ trước đi, lát nữa em quay lại.”

Cố Kỳ Nguyên bĩu môi lại lầm bầm một câu, tiếc là Lý Nguyễn không nghe rõ, cô đưa tay qua loa vỗ vỗ trên người Cố Kỳ Nguyên, thấy anh dần dần ngủ mới nhẹ nhàng rút tay ra.

Đóng cửa phòng lại, Lý Nguyễn nhìn thấy đèn phòng ăn vẫn còn sáng, cô thở ra một hơi dài rồi chút do dự dứt khoát đi qua.

Quả nhiên, cô vừa mới bước vào đã thấy mẹ cô nghiêm nghị ngồi ở đó, nghe được tiếng động cũng chỉ quay đầu liếc cô một cái.

“Ngồi đi. ” Nguyễn Mẫn tự rót một ly.

Lúc này Lý Nguyễn cũng không dám làm bộ làm tịch, ngoan ngoãn ngồi xuống.

“Con định giấu mẹ cho tới khi nào hả?”

Trong giọng nói của Nguyễn Mẫn mang theo một tia cười nhạo, Lý Nguyễn nhẹ nhàng thở ra, trong lòng nghĩ không biết có nên cám ơn Cố Kỳ Nguyên một chút hay không, làm cho mẹ của cô vừa lòng như vậy.

“Cũng không phải là giấu giếm, chỉ là con muốn đợi sau một thời gian nữa rồi mới nói.” Lý Nguyễn ngượng ngùng cười, chủ yếu là do trong lòng cô còn chưa xác định rõ ràng. Cô thầm nghĩ trước hết làm cho cuộc sống gia đình tạm ổn định, chờ sau khi bình tĩnh cân nhắc rồi mới nói để tránh cha mẹ lại phải lo lắng.

“Bây giờ con đủ lông đủ cánh rồi, có bạn trai cũng gạt người trong nhà? Vậy lúc trước là ai đã đắc ý rêu rao với tất cả mọi người, thậm chí là ngay cả hàng xóm ở ngã tư đường cũng biết nói con thích thằng nhóc nhà họ Đỗ kia hả? Sao lúc đó con lại không biết rụt rè ha?” Nguyễn Mẫn trừng mắt nhìn con gái mình đang ngoan ngoãn cúi đầu, trong lòng một nửa là vui vẻ một nửa là tức giận.

Lý Nguyễn càng cúi đầu thấp hơn.

Lúc trước cô là một người rất không biết rụt rè, cho nên hiện tại muốn thu thập mọi chuyện cho sạch sẽ, suýt chút nữa mẹ cô phải đi thông báo cho từng nhà: Con gái của nhà chúng tôi đã chia tay với Đỗ Dịch Trạch rồi, sau này nam cưới nữ gả cả hai không còn liên quan đến nhau!

Nguyễn Mẫn một là sợ mọi người lôi kéo gộp chung hai người cùng một chỗ, làm hỏng thanh danh của cô, sau này mọi người lại nói tiếp hai người này lúc trước có bao nhiêu hạnh phúc có bao nhiêu thân mật; hai là bà lo lắng khi mọi người nghĩ đến việc hai người chung một chỗ, chọn được người tốt sẽ không còn ai nhớ tới mà lưu tâm cho Lý Nguyễn.

Lý Nguyễn cúi thấp đầu, không dám nói nhiều.

Suy nghĩ của cô và mẹ dĩ nhiên không giống với nhau. Hãy nhìn mẹ của cô đi, trong mắt bà cô chính là một cô con gái ế mới vội vàng muốn gả đi!

Thật ra cô cũng không nghĩ đến việc tìm đối tượng kết hôn sớm như vậy, bây giờ, mọi chuyện có thể tính là ngoài ý muốn… Mà Nguyễn Mẫn thì lại cảm thấy nếu không gả được con gái thì cô sẽ bị ế…

Có lẽ đã lâu mẹ con hai người không có yên bình nói chuyện tâm sự như vậy rồi, trong lòng Lý Nguyễn còn rất nhiều chuyện, không dám nói thẳng ra, ban đêm yên tĩnh như vậy, đáy lòng của cô quay cuồng trong chua xót đắng chát, sau đó từ từ chậm rãi khôi phục lại bình tĩnh.

“Rốt cuộc thì hai người các con đang tính toán chuyện gì?” Nguyễn Mẫn nhìn cô con gái trầm tĩnh xuống hỏi.

“Cũng không có gì.” Lý Nguyễn liếc mắt một cái nhìn Nguyễn Mẫn, ngừng một chút, “Đều nghe theo ý của mẹ, bọn con đều không có ý kiến.”

“Tốt lắm.” Lúc này nét mặt của Nguyễn Mẫn mới hòa hoãn một chút, “Lão Cố bên kia từ đầu đến cuối cũng không biết đúng không?”

Lý Nguyễn gật gật đầu.

“Sau khi hai đứa trở về con phải làm sao cho Nguyên Nguyên dẫn con về nhà của mình, sau đó hai nhà chúng ta tìm thời gian nào đó thích hợp để gặp nhau, ngày cưới hay gì gì đó hai bên cha mẹ chúng ta sẽ bàn bạc với nhau, để mấy người trẻ tuổi các con khỏi phải kéo dài. ” Nguyễn Mẫn nắm lấy thời cơ quyết định thật nhanh, trong lòng bắt đầu tính toán xem khách sạn nào tốt.

“Vâng.” Lý Nguyễn ngoan ngoãn gật đầu.

Cái cha mẹ coi trọng chính là hôn lễ, cho dù thiếu cái gì cũng không thể thiếu mở tiệc chiêu đãi thân bằng bạn tốt nói rõ ràng hôn sự của con gái mình. Lý Nguyễn muốn bà bận bịu một chút để cuộc sống của bà bớt nhàm chán bới vì từ sau khi về hưu bà rất rảnh rỗi, có vẻ già đi rất nhiều.

Lý Nguyễn nhìn nếp nhăn ở khóe mắt Nguyễn Mẫn, trên mặt toàn là tươi cười nhưng trong lòng lại có chút ảm đạm.

“Mẹ, chuyện của con đều giao cho mẹ. Chuyện gì con cũng sẽ không hỏi đến. ”

“Hừ, người trẻ tuổi các con thì biết cái gì? Chuyện cưới gả này còn có rất nhiều thủ tục. ” Nguyễn Mẫn nhướng mày, cười đến híp mắt.

Đầu tiên là hôn lễ, tiếp sau đó là cháu ngoại, nói không chừng sang năm, cái gì bà cũng có hết!

~ Hết chương 35 ~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK