Lý Nguyễn ngồi nghiêm chỉnh, mắt nhìn thẳng, “Được. Đợi kết thúc đăng ký, mời chủ nhiệm Mao nói số người đăng ký cho tôi.”
“Tôi cảm thấy kinh phí lần này không thể chi vượt quá 300 cho mỗi nhân viên.” Chủ nhiệm Mao đẩy kính mắt, cau mày, giọng nói lạnh nhạt, “Thật ra, lần du lịch công ty này bản thân tôi vốn không đồng ý, nhưng Hoàng tổng và Cố tổng đều đã thương lượng xong, ý kiến của tôi cũng sẽ không quan trọng…”
“Chính xác, mọi chuyện đã quyết định rồi, ý kiến của chị quả thực không quan trọng.” Cố Kỳ Nguyên thảnh thơi ngồi trên ghế da thật, ngón tay nhẹ nhàng chuyển động bút mực màu đen, “Kinh phí chi cho mỗi nhân viên khoảng 500 đến 800, nếu như không đủ, quản lý Lý có thể xin thêm với tôi. Dù sao đây cũng là hoạt động chung đầu tiên của nhân viên, chủ yếu để xây dựng lòng trung thành và sự gắn kết của mọi người đối với công ty, miễn là tình hình tài chính không căng thẳng thì ngân sách chi cho chuyến đi này không cần quá hà khắc.”
Lời nói Cố Kỳ Nguyên khiến cho chủ nhiệm Mao cảm thấy hơi mất mặt, bởi vậy cô cau mày nhìn Cố Kỳ Nguyên.
“Cố tổng, cậu đừng trách tôi cậy già lên mặt, chỉ là phương diện quản lí này tôi có kinh nghiệm hơn cậu, lúc trước Hoàng tổng bổ nhiệm tôi làm chủ nhiệm hành chính cũng là để đưa ra những trợ giúp có tác dụng cho công ty. Công ty mới thành lập không đến hai năm, hầu hết nhân viên đều là được tuyển vào lúc thành lập, họ trẻ tuổi, lòng dạ lớn, sẽ không vì mấy trăm đồng tiền liền sinh ra cảm giác gì mà vinh dự tập thể công ty…”
“Điều đó là đương nhiên. Vậy nên những hoạt động như này công ty sẽ còn tiếp tục triển khai, sẽ không chỉ có một lần này. Chủ nhiệm Mao, chị cứ yên tâm đi.” Trong lòng Cố Kỳ Nguyên nhàm chán, nhanh chóng cắt lời chủ nhiệm Mao, “Nếu như không có ý kiến gì khác nữa thì chủ nhiệm Mao trước hết hoàn thiện phương án, thống kê tình hình đăng ký và giao cho trưởng phòng Lý. Không còn chuyện gì nữa thì chị ra ngoài trước đi, tôi còn có chuyện cần nói với trưởng phòng Lý.”
Vị chủ nhiệm Mao này được Hoàng tổng bổ nhiệm lúc đang chuẩn bị thành lập Hoàn Thừa, cũng coi như là thân tín của Hoàng tổng, làm việc nghiêm túc và có trách nhiệm. Trước mặt Hoàng tổng đương nhiên cô ta sẽ không cứng rắn như vậy, Cố Kỳ Nguyên cảm thấy thái độ của cô ta hoàn toàn là nhìn từ trên xuống.
Cậy già lên mặt? Cố Kỳ Nguyên cảm thấy cô ta quả thật là nói đúng. Cô chẳng qua là nhìn anh trẻ tuổi, trong tập đoàn Hoàn Vũ căn cơ không ổn bởi vậy mới cậy già lên mặt.
Ý tứ đuổi người của Cố Kỳ Nguyên rất rõ ràng, chủ nhiệm Mao không tiện tiếp tục ngồi đây. Cô ta liếc xéo Lý Nguyễn, lại nhíu nhíu mày, lúc này mới đứng dậy. Đợi đến khi cô ta ra khỏi phòng làm việc thì Tiểu Tôn cũng rời khỏi phòng, quay người nhẹ nhàng đóng cửa lại.
“Sao cậu cũng đi ra?” Chủ nhiệm Mao đứng yên tại chỗ, cau mày hỏi Tiểu Tôn.
“Cố tổng có chuyện cần nói với trưởng phòng Lý.” Tiểu Tôn nhàn nhạt cười, nhẹ gật đầu với chủ nhiệm Mao rồi đi về vị trí trợ lý của mình ngồi xuống.
Ánh mắt chủ nhiệm Mao nặng nề rơi vào cửa phòng làm việc của phó tổng giám đốc. Cửa phòng cách âm tốt phân trong và ngoài phòng thành hai thế giới, chỉ cần không nói chuyện quá lớn tiếng thì căn bản là không nghe được âm thanh ở bên trong. Nhưng chính điều này lại khiến chủ nhiệm Mao càng thêm khinh thường.
“Người trẻ tuổi bây giờ thật quá không biết liêm sỉ, có chút sắc đẹp liền muốn ôm đùi người giàu có.” Chủ nhiệm Mao nặng nề lắc đầu, “Xã hội ngày nay, lòng người càng ngày càng không bằng thời trước. Với dạng giám đốc này và dạng trưởng phòng tài vụ như này, thật không biết Hoàn Thừa sẽ thành cái dạng gì.”
Phú nhị đại gì đó, quả nhiên chỉ biết ăn chơi đàn đúm, tán gái pha trò, cũng không động não nghĩ xem nơi này là đâu!
Câu nói này chủ nhiệm Mao tất nhiên không dám nói ra, chỉ nghĩ trong lòng, nhưng trên mặt lại tràn đầy khinh thường và chán ghét.
Cô ta quay người, thẳng sống lưng đi đến phòng làm việc của mình, trong lòng cảm thấy may mắn vì không giới thiệu Cố Kỳ Nguyên cho cháu gái ngoại của mình. Kẻ mà nhân viên nữ ai đến cũng không cự tuyệt thì cho dù giá trị bản thân có cao hơn nữa cũng chỉ là công tử bột, may mà vẫn chưa hại cháu gái ưu tú của mình.
Cố Kỳ Nguyên và Lý Nguyễn hiển nhiên không biết trong lòng chủ nhiệm Mao, đánh giá về hai người đã rơi xuống đáy vực.
Từ khi Cố Kỳ Nguyên vào Hoàn Thừa, số người muốn làm trung gian giới thiệu không kể xiết, nhất là sau khi anh lên làm phó tổng giám đốc của Hoàn Thừa thì lại càng nhiều người tìm đến Hoàng tổng xin giúp đỡ làm quen. Trước đây không lâu, chủ nhiệm Mao từng nhờ Hoàng tổng hỗ trợ giới thiệu, Hoàng tổng cho một câu trả lời chắc chắn: Cố Kỳ Nguyên đã có đối tượng.
Đã có đối tượng mà vẫn còn cấu kết làm bậy với nữ nhân viên dưới quyền? Thật là không biết xấu hổ không có tiết tháo!
Lý Nguyễn vẫn luôn đeo nhẫn cưới nhưng chiếc của Cố Kỳ Nguyên bị cô bỏ vào trong két sắt. Hai người đeo nhẫn giống nhau thì mọi chuyện lại chẳng rõ ràng quá.
Mặc dù Cố Kỳ Nguyên hơi không hài lòng, nhưng nghĩ đến ít nhất Lý Nguyễn có mang nhẫn, đây mới là việc quan trọng nhất.
Lúc Lý Nguyễn nhận được điện thoại của Đỗ Dịch Trạch thì sững sờ, cô không nghĩ đến cô và Đỗ Dịch Trạch còn sẽ liên quan đến nhau. Số của hắn cô đã xóa đi từ lâu, mới qua mấy tháng lại nhận được điện thoại thế mà cô lại không lập tức nhận ra là ai.
Hóa ra, muốn lãng quên đồ vật mà cô coi là chúng đã khắc sâu trong trí nhớ cũng không khó khăn như trong tưởng tượng.
“Nguyễn Nguyễn, gần đây em khỏe không?”
“Tôi rất tốt.” Lý Nguyễn hơi cong môi, nhìn Cố Kỳ Nguyên đang ở một bên sửa soạn hành lý, suy nghĩ một chút, không tránh anh ra ban công nghe điện thoại.
Dù sao cũng không có chuyện gì không thể cho người khác biết, cô cực kỳ thản nhiên.
“Bây giờ có thể gặp nhau chút không?” Giọng nói Đỗ Dịch Trạch không còn hùng hồn như lúc trước.
Hắn ta hẳn là đã hoàn toàn nhận ra tình trạng hiện tại.
Lý Nguyễn cô và Đỗ Dịch Trạch giờ đây cũng không tính là bạn bè.
Lý Nguyễn trầm mặc, cô không nghĩ Đỗ Dịch Trạch lại muốn gặp cô. Hai người bọn cô còn chuyện gì có thể nói sao?
“Anh ở ngay cửa khu chung cư của em, chỉ, chỉ ngồi một chút ở quán cà phê ngay bên cạnh thôi được không? Chỉ một lát thôi!” Thấy Lý Nguyễn không trả lời, ngữ khí Đỗ Dịch Trạch bắt đầu nóng nảy, thậm chí nghe còn có chút thấp thỏm.
Thấp thỏm? Lý Nguyễn không nghĩ tới cô có thể từ giọng của Đỗ Dịch Trạch mà nhớ đến từ này. Từ trước đến giờ Đỗ Dịch Trạch đối với cô đều là giọng đương nhiên, đã bao giờ thấm thỏm quá?
Lý Nguyễn chuyển động đôi mắt rồi rơi xuống trên người Cố Kỳ Nguyên. Mấy ngày trước, hình như lúc tán gẫu Cố Kỳ Nguyên có nói qua bản kế hoạch cho hạng mục mà Đỗ Dịch Trạch muốn tham dự vào đã quyết định được công ty đối tác.
Dĩ nhiên không phải là công ty của Đỗ Dịch Trạch.
Lúc ấy Lý Nguyễn không nhiều lời, trái lại cô có biểu cảm “không liên quan đến em mà em cũng không có hứng thú” làm tâm trạng Cố Kỳ Nguyên tốt cả đêm, đè ép giày vò cô đến sau nửa đêm, nhiệt tình đến mức cô không chịu nổi.
Nếu đến mức đấy mà cô còn không biết Cố Kỳ Nguyên giở trò quỷ thì cô cũng thật khờ.
Kiếp trước, Đỗ Dịch Trạch có nhận được hạng mục này. Mạnh Tử Dịch ở giữa làm trung gian giới thiệu đồng thời cũng vùi đầu nghiên cứu kế hoạch và phương án hợp tác, hầu như mỗi ngày đều tăng ca đến đêm khuya, chính việc này khiến cô ta một lần nữa trở về vị trí quản lý nòng cốt của công ty. Lúc ấy, Đỗ Dịch Trạch còn cố ý mời những nhân viên có tham gia ăn cơm chúc mừng, trọng điểm là để cảm tạ nỗ lực của Mạnh Tử Dịch.
Kiếp này, Mạnh Tử Dịch vẫn tham dự như cũ mà cô lại hoàn toàn rời khỏi đó, cho nên bọn họ không nhận được thành công từ hạng mục đó.
Cho dù thế nào, Lý Nguyễn đều cảm thấy có chút vui mừng, tuy việc cười trên nỗi đau của người khác thật sự không nên. Vì thế, Lý Nguyễn chỉ hơi do dự trong chốc lát liền từ chối, không để mình có cơ hội châm chọc chế giễu hắn trước mặt.
“Không được. Tôi không rảnh.”
“Vậy lúc nào thì em có rảnh? Chúng ta cũng đã lâu không gặp mặt, cho dù không làm được vợ chồng thì chung quy chúng ta cũng là bạn từ nhỏ cùng nhau lớn lên.” Không phải là Đỗ Dịch Trạch không nghe ra sự lãnh đạm trong lời nói của Lý Nguyễn, dường như đối với cô hắn chỉ là một người xa lạ. Trong lòng hắn khá khó chịu nhưng lại không thể không kiên trì ngữ khí mềm mỏng, “Vị Cố tiên sinh kia, nếu như có rảnh rỗi thì tiện thể cũng đi cùng luôn đi.”
Lý Nguyễn dừng lại một chút mới kịp phản ứng. Hóa ra căn bản người ta không muốn gặp cô mà là muốn gặp người đàn ông của cô. Lý Nguyễn cầm di động, cúi đầu nhìn liếc qua Cố Kỳ Nguyên đang ngồi xổm dưới đất.
“Anh ấy lại càng không rảnh.” Lý Nguyễn từ chối thay, “Tôi thấy, anh không nên gặp anh ấy thì tốt hơn.”
Trong lời nói của Lý Nguyễn có sự thương hại, đáng tiếc Đỗ Dịch Trạch không nghe hiểu.
“Vậy lúc nào anh ta có rảnh? Anh có thể đợi!” Giọng nói Đỗ Dịch Trạch một lần nữa có sức sống, thậm chí có hơi cấp bách.
Lời này giống như là đang theo đuổi cô gái trong lòng, cam tâm tình nguyện chờ đợi.
Lý Nguyễn lắc đầu, cảm thấy bất đắc dĩ.
Người trong Hoàn Vũ mà Đỗ Dịch Trạch đã móc nối được rốt cuộc có nói với hắn rằng người làm khó hắn, cự tuyệt hắn chính là vị Cố tiên sinh mà hắn cố hết sức để hẹn hay không?
Hắn ta lại còn muốn hẹn cô và hẹn cả Cố tiên sinh? Chẳng lẽ là muốn được khinh bỉ trước mặt?
Lý Nguyễn cúp điện thoại đúng lúc Cố Kỳ Nguyên ngẩng đầu lên, “Họ Đỗ kia lại tìm đến em làm gì?”
Vừa rồi Lý Nguyễn không tránh Cố Kỳ Nguyên nên hiển nhiên Cố Kỳ Nguyên nghe rất rõ ràng, vừa nãy anh cố ý vẫn luôn cúi đầu giống như đang sửa soạn lại hành lý nhưng thực ra đang dựng thẳng hai lỗ tai lắng nghe, mỗi từ mỗi câu đều nghe rất chăm chú.
“Thật ra không phải gọi vì em.” Lý Nguyễn nín cười, liếc nhìn Cố Kỳ Nguyên, “Hôm nay anh ta gọi để hẹn anh, nói là rất nhớ anh.”
Cố Kỳ Nguyên xuy một tiếng, ngay lập tức nghĩ đến việc công ty Đỗ Dịch Trạch bị anh đánh trượt.
Vất vất vả vả cấu kết với người ta, làm phương án cả ngày lẫn đêm, kết quả cuối cùng là tất cả tinh lực, thời gian, tiền tài đều đổ xuống sông xuống biển, việc này khiến lòng tin nhất định phải được của Đỗ Dịch Trạch và Mạnh Tử Dịch sụp đổ, cho nên khó có thể chấp nhận.
Trong hội nghị sáng hôm nay, lần đầu tiên Đỗ Dịch Trạch biết hóa ra Cố Kỳ Nguyên là cao tầng Hoàn Vũ, trong lòng hắn sau khi thấy khiếp sợ thì rất hối hận.
Nhân mạch siêu cấp này đã từng đứng trước mặt hắn nhưng hắn lại không cố gắng nắm chặt, thế cho nên hôm nay hắn hối hận cũng không kịp!
“Anh nhớ có một cái phần mềm có thể cài đặt cuộc gọi đến của một người thành cuộc gọi chuyển tiếp.” Cố Kỳ Nguyên đứng thẳng người, sờ sờ cằm, “Sau này em hãy cài đặt số điện thoại của họ Đỗ kia thành cuộc gọi chuyển tiếp đến số di động của anh đi.”
Đây là muốn ngăn chặn toàn diện rồi.
“Anh ta hẳn là sẽ rất vui vẻ.” Lý Nguyễn nhớ đến ngữ khí hẹn gặp Cố Kỳ Nguyên vừa rồi của Đỗ Dịch Trạch thì không thể nín cười, đây chẳng phải là ngay lập tức đạt được ước muốn sao.
Cố Kỳ Nguyên hừ một tiếng, khinh bỉ liếc nhìn Lý Nguyễn.
Anh đương nhiên sẽ không cho họ Đỗ có cơ hội nói chuyện với cô.
“Em nhanh lên đi, anh đã sửa soạn lại hết rồi.” Cố Kỳ Nguyên thúc giục Lý Nguyễn, trong lòng thì không thể chờ đợi thêm nữa, chỉ muốn nhanh chóng xuất phát.
~ Hết chương 56 ~