Ai vậy, hình như không quen…
“Không phải lớp chúng ta.” Đoạn Như Nhã nhanh chóng phủ định, khẩn trương ngẩng đầu nhìn về phía Cố Kỳ Nguyên, trên mặt lập tức lộ vẻ tái nhợt.
Cố Kỳ Nguyên hơi sửng sốt, từ xa nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của Lý Nguyễn, trong lòng anh rung động, cảm giác ngọt ngào nơi đáy lòng như bọt nước sôi trào đang dâng lên.
“Cô ấy không phải bạn học của chúng ta.” Cố Kỳ Nguyên đi về phía cô, lông mày nhíu lại từ sáng lúc này mới giãn ra, khóe môi cong nhẹ cũng phải thực nỗ lực mới có thể nhấp thẳng. Anh nhìn Lý Nguyễn, bên tai thậm chí có thể nghe được tiếng tim đập mãnh liệt.
Cố Kỳ Nguyên đến bên cạnh Lý Nguyễn, hai người yên lặng nhìn nhau trong chốc lát. Anh đặt tay lên vai cô, dịu dàng hỏi, “Làm sao em lại tới được đây?”
“Đi taxi đến. Ai bảo anh ra ngoài sớm như vậy.” Lý Nguyễn liếc xéo Cố Kỳ Nguyên một cái, mềm mại nửa dựa vào ngực anh, nhìn đuôi lông mày anh như sắp bay lên trời vì thỏa mãn.
“Anh không biết em cũng muốn tới… Em có thể nói với anh, anh sẽ về đón em mà.”
Cảm xúc bất an của anh từ chiều hôm qua đến giờ lập tức được trấn an rất nhiều. Anh chưa từng có cảm xúc kịch liệt như vậy, ngày hôm qua anh không biết phải đối mặt với Lý Nguyễn như thế nào, sợ trong lúc nóng giận lời nói của mình gây tổn thương đến cô nên mới tránh đi chỗ khác tự khiến mình bình tĩnh.
Buổi sáng tỉnh lại, anh thấy hơi tự trách nhưng vẫn chưa nghĩ kỹ nên làm thế nào để nói với Lý Nguyễn. Anh rất sợ, sợ rằng câu trả lời cuối cùng không giống như anh chờ đợi, sợ Lý Nguyễn sẽ thật sự thừa nhận rằng cô không yêu anh.
Cho nên, thừa dịp Lý Nguyễn không ở nhà, anh liền chạy trốn.
Lần đầu tiên yêu đương, cảm giác lo được lo mất khiến chính anh cũng cảm thấy tức giận.
Lý Nguyễn nhìn Cố Kỳ Nguyên còn hồi hộp hơn cô, tâm trạng thoáng chốc mềm nhũn.
Mọi người nhìn Cố Kỳ Nguyên nhu tình mật ý mà ngây người.
Sắc mặt Đoạn Như Nhã dần dần xanh trắng, cắn môi nhìn Cố Kỳ Nguyên và Lý Nguyễn, tay chân giống như bị đóng băng.
Người sáng suốt đều nhìn ra được, từ đầu đến giờ, Cố Kỳ Nguyên vẫn luôn trầm mặt không hé răng lúc này giống như đổi thành người khác. Mà người có tâm, đương nhiên cũng thấy được vẻ mặt của Đoạn Như Nhã, một nữ sinh lúc trước không hợp với cô ta đi tới dò hỏi.
“Cố Kỳ Nguyên, đây là bạn gái cậu sao?”
“Không phải.” Cố Kỳ Nguyên không hề nghĩ ngợi liền đáp, vẻ mặt mọi người hơi đổi, ai ngờ giây tiếp theo lại thấy anh tiếp tục nói, “Đây là vợ tôi, Lý Nguyễn.”
Bạn học kia hơi lộ ra vẻ kinh ngạc, nhanh chóng đổi sang trêu chọc, “Ồ, nhanh như vậy đã gọi vợ chồng rồi hả.”
Mọi người cũng nở một nụ cười đầy thiện ý, không nghĩ Cố Kỳ Nguyên thoạt nhìn lạnh lùng, đến khi yêu đương lại ngọt ngào như vậy.
“Lý Nguyễn là vợ tôi hàng thật giá thật.” Cố Kỳ Nguyên nở nụ cười, bổ sung thêm một câu.
Nghe vậy, mọi người đều sửng sốt. Bọn họ đều biết năm ngoái Cố Kỳ Nguyên mới trở về từ Mỹ, hơn nữa vẫn đi học suốt. Hồi tết trước có một vài người bạn trong lớp tụ họp, người gần gũi nhất với anh là Lộ Trình khi có người hỏi cũng không hề nhắc đến tin Cố Kỳ Nguyên đã có bạn gái hay vợ.
“Cậu thật sự kết hôn rồi?” Bạn học nữ kia ngạc nhiên nhìn Cố Kỳ Nguyên và Lý Nguyễn, sau đó nhớ đến Đoạn Như Nhã, khóe mắt còn cố ý liếc nhìn cô ta một cái, quả nhiên thấy khuôn mặt cô ta vừa kinh ngạc vừa khiếp sợ, thậm chí còn lộ ra vẻ thống khổ.
Cố Kỳ Nguyên cúi đầu cười liếc nhìn Lý Nguyễn, thấy cô không trừng cũng không trộm véo anh, tâm trạng ngày càng tốt, “Tôi không mang giấy kết hôn theo, chúng tôi mới đăng ký thôi, còn chưa tổ chức đám cưới.”
Mọi người phục hồi tinh thần, sôi nổi chúc mừng hai người. Một vài người biết chuyện đều liếc qua Đoạn Như Nhã một cái.
Đoạn Như Nhã vốn là ủy viên lớp, quan hệ với nữ sinh khá bình thường, thậm chí quan hệ với một vài người còn có chút ác liệt, nhưng quan hệ với nam sinh lại không tồi. Lúc trước, vì để tạo thế, cô ta thể hiện sự ái mộ và ý đồ với Cố Kỳ Nguyên vài lần trong buổi gặp mặt bạn bè. Lộ Trình cũng vì như vậy mới đồng ý mỗi lần Cố Kỳ Nguyên tham gia tụ họp với bọn họ đều sẽ cố gắng thông báo cho Đoạn Như Nhã.
“Cố Kỳ Nguyên, cậu được lắm, kết hôn nhanh ghê ha.” Bạn học nam đa phần là hâm mộ, còn nữ thì một phần ghen ghét, một phần vui sướng khi có người gặp họa.
“Không phải vậy, chúng tôi cũng đã quen nhau 27 năm rồi.” Tâm trạng Cố Kỳ Nguyên rất tốt, thoải mái chia sẻ tình cảm của hai người với bạn học.
“Hóa ra hai người là thanh mai trúc mã sao!” Mọi người càng thêm kinh ngạc. Mọi người đều là bạn bằng tuổi, quen biết 27 năm, vậy là từ khi sinh ra đã biết nhau rồi.
Thanh mai trúc mã? Cố Kỳ Nguyên gật đầu, tươi cười rạng rỡ. Anh thật thích từ này, không sai, anh với Lý Nguyễn mới là thanh mai trúc mã chân chính, hai đứa trẻ vô tư!
“Đúng vậy, khi còn nhỏ Kỳ Nguyên đái dầm, đều là tôi thay quần cho anh ấy.” Bình thường Cố Kỳ Nguyên không niềm nở cho lắm, hôm nay nụ cười của anh quả thực bừng sáng cả một góc trời. Lý Nguyễn nhìn ý cười trên môi Cố Kỳ Nguyên, không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Mọi người cười ha hả nhưng nụ cười trên môi Cố Kỳ Nguyên lại như bị đóng băng, đột nhiên anh cảm thấy làm thanh mai trúc mã cũng có khuyết điểm.
Ví dụ như anh đến 6 tuổi rồi vẫn còn đái dầm, Lý Nguyễn rất rõ bởi vì nước tiểu đều ở trên giường cô, khiến cô nửa đêm còn phải bò dậy cùng anh chờ mẹ đổi ga trải giường. Mỗi buổi sáng, hàng xóm thấy Lý gia mang ga trải giường hoạt hình ra phơi đều trêu chọc: Ơ, Nguyên Nguyên đêm qua lại ngủ ở nhà Nguyễn Nguyễn à, Nguyễn Nguyễn có bị Nguyên Nguyên tè dầm vào không đấy…
“Chuyện riêng tư như này, chúng ta về nhà nhớ lại cũng được.” Cố Kỳ Nguyên liếc xéo gương mặt đắc ý của Lý Nguyễn, bất đắc dĩ nói nhỏ bên tai cô.
Lý Nguyễn cau mày suy nghĩ.
“Buổi tối anh rửa bát.” Cố Kỳ Nguyên cắn răng nói, không phải, là hối lộ. Thấy lông mày Lý Nguyễn vẫn nhíu, anh chỉ có thể tiếp tục nói, “Một tuần.”
“Được rồi, em miễn cưỡng chấp nhận.” Lý Nguyễn nhoẻn miệng cười, trong mắt có ý nghịch ngợm, duỗi tay vỗ nhẹ lên eo Cố Kỳ Nguyên, “Vậy tuần sau nhớ ăn cơm ở nhà nhé.”
Gương mặt Cố Kỳ Nguyên cứng lại, liếc mắt nhìn khóe môi cong cong của Lý Nguyễn.
Thật giỏi, anh đang định về nhà liền đi tìm đánh giá nhà hàng, một tuần tiếp theo đều ra ngoài ăn, dù sao cũng không thể bắt anh vào bếp nhà hàng người ta rửa bát đi?
Lý Nguyễn cười khúc khích, cúi đầu lên vai Cố Kỳ Nguyên nhẹ nhàng vuốt ve.
Cố Kỳ Nguyên trong lòng nhảy dựng, ngẩng đầu nhìn đám người dày đặc bốn phía, trong lòng cảm thấy chán nản. Anh thật sự muốn tìm một nơi không có ai để yêu thương người trong ngực, tiếc rằng hiện tại có quá nhiều người. Nếu giờ kéo Lý Nguyễn ra ngoài liệu có thể tìm được một nơi yên tĩnh không đây?
Cố Kỳ Nguyên lần đầu cảm thấy, người dân của tổ quốc thật sự quá nhiều!
Lý Nguyễn thấy ánh mắt Cố Kỳ Nguyên sáng rực nhìn chằm chằm mình, trong lòng cũng hoảng hốt. Ánh mắt như vậy, sau khi kết hôn cô thường xuyên nhìn thấy. Cô nâng khóe môi, duỗi tay nhẹ nhàng sờ soạng eo Cố Kỳ Nguyên, cách một lớp áo sơ mi mỏng, đôi mắt Cố Kỳ Nguyên quả nhiên càng sâu thẳm.
Lý Nguyễn nghĩ có lẽ giận dỗi cũng tan đi một nửa rồi. Khúc mắc của bọn họ không phải một hai câu nói là có thể hoàn toàn giải trừ, nhưng cả hai còn rất nhiều thời gian. Tương lai cô không muốn hoang phí, chỉ muốn tập trung yêu đương!
Bạn học tới đây hôm nay có không ít, người đã kết hôn không nhiều lắm nhưng cũng có mấy người. Có người thì nghe lời cha mẹ mà lập gia đình, hai người phụ nữ thảo luận với nhau chuyện con cái. Cũng có người đang trong giai đoạn yêu đương mặn nồng hoặc mới kết hôn, mặc dù cố gắng nhẫn nại nhưng đôi khi cũng sẽ ôm, hôn rất thân mật.
Cố Kỳ Nguyên nhìn mà đỏ mắt, hận không thể ôm chặt Lý Nguyễn hung hăng thân mật một chút. Lý Nguyễn cảnh giác, cười liếc mắt nhìn Cố Kỳ Nguyên, kéo áo anh đến trước mặt nhẹ giọng dặn dò.
“Đừng làm loạn, em ngại lắm.”
“Anh biết.” Cố Kỳ Nguyên ra vẻ thở dài, trong lòng thật sự tiếc nuối.
“Buổi tối về nhà lại nói.” Lý Nguyễn cắn môi, mặt hơi đỏ cúi đầu nói một câu.
Ánh mắt Cố Kỳ Nguyên sáng lên, trong lòng đột nhiên nhớ lại chuyện vài ngày trước muốn thử với cô, nhưng Lý Nguyễn nhất quyết không chịu, có lẽ tối nay có hi vọng rồi?
Tưởng tượng như vậy, Cố Kỳ Nguyên càng cảm thấy bứt rứt, chỉ hận không thể khiến trời tối đi ngay lập tức, hoặc làm cho thời gian chạy thẳng đến buổi tối.
Cho dù Lý Nguyễn cũng kha khá tuổi rồi nhưng nhận lấy ánh mắt nóng rực không thèm che giấu của Cố Kỳ Nguyên cũng khiến cô đỏ mặt. Thật ra cô khá bảo thủ, những việc như vậy muốn làm ở nơi riêng tư, mà Cố Kỳ Nguyên tuổi trẻ, tinh lực tràn đầy khiến cô gần như không thể chống đỡ được. Đôi khi xin tha mà kết quả thì ngược lại hoàn toàn…
Lý Nguyễn thấy mặt mình nóng lên, cúi đầu ho một tiếng, đẩy nhẹ người Cố Kỳ Nguyên.
“Chú ý đi, bạn học anh đang nhìn kìa.”
“Không sao, chuyện như vậy bình thường mà.” Cố Kỳ Nguyên nhìn ánh mắt nhiệt tình của mấy bạn học nam so với mình chỉ có hơn chứ không kém, trong lòng rộn ràng nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể hâm mộ.
“Cố Kỳ Nguyên, cậu đừng đứng trước mặt bọn tôi mà khoe tình cảm! Mấy người đàn ông độc thân như chúng tôi chịu sao được!” Bạn học có quan hệ không tệ với Cố Kỳ Nguyên cười lớn trêu chọc.
Khóe môi Cố Kỳ Nguyên khẽ cong lên, cúi đầu liếc mắt với Lý Nguyễn.
“Phải rồi, Cố Kỳ Nguyên, nghe nói cậu cũng làm việc ở Hoàn Vũ hả?” Một người bạn nam cao giọng nói.
Lý Nguyễn ngẩng đầu nhìn qua cảm thấy khá quen mắt, có lẽ cũng làm việc Hoàn Vũ. Nhưng Cố Kỳ Nguyên lại nhíu mày nhìn cậu ta.
“Trước kia Đoạn Như Nhã có nhắc qua với tôi.” Người kia lại không biết chừng mực tiếp tục giương cằm cười , “Năm trước cậu mới vào Hoàn Thừa đúng không? Tôi đang làm ở tổng công ty Hoàn Vũ.”
Cố Kỳ Nguyên hơi bừng tỉnh, gật gật đầu. Hóa ra anh còn có bạn học đang là đồng nghiệp. Nhưng anh rất ít khi đi lại trong công ty, chưa thấy qua cũng là chuyện bình thường.
“Có việc gì thì cậu có thể tìm tôi.” Người bạn kia thấy Cố Kỳ Nguyên không phản ứng nhiều, dừng một chút lại tiếp tục nói, “Hiện tại tôi đang là trưởng phòng của một phòng ban không lớn không nhỏ, trên dưới công ty cũng quen biết không ít người. Trợ lý Mẫn bên người Phạm tổng, cậu hẳn là cũng biết đi?”
Cậu ta không hỏi Cố Kỳ Nguyên có quen hay không, chỉ hỏi có biết không là bởi vì công ty nhiều người như vậy, tất cả đều biết trợ lý Mẫn là trợ thủ đắc lực của Phạm tổng. Còn về vấn đề có quen hay không, đương nhiên không phải muốn là được.
~ Hết chương 42 ~