“Em, em làm gì thế?”
Lý Nguyễn quay đầu, đối mặt với biểu cảm kinh hoàng của Cố Kỳ Nguyên thì bất đắc dĩ khoanh tay: “Em đói bụng rồi, muốn ăn cơm.”
Cố Kỳ Nguyên khựng lại, anh chợt nghĩ mình lại để một người phụ nữ đang có thai đói bụng, vẻ mặt càng thêm sợ hãi.
“Được rồi, anh đừng ồn ào nữa!” Lý Nguyễn nhìn không được, quay người tiến vào bếp.
“Em đừng nhúc nhích! Em đừng nhúc nhích mà!” Cố Kỳ Nguyên đi theo sát ở phía sau, không ngừng lải nhải: “Bắt đầu từ ngày mai không cho phép em xuống bếp!”
Lý Nguyễn đang xới cơm, đầu không buồn chuyển: “Vậy em ăn cái gì? Ra bên ngoài ăn? Hay là đến nhà bố mẹ chồng em ăn?”
“Không được, đồ ăn bên ngoài toàn là dầu bẩn và bột ngọt, bên nhà bố mẹ anh là thức ăn cho heo, không phải cho người ăn.” Cố Kỳ Nguyên vội vàng phản đối.
“Cho nên?” Lý Nguyễn thở dài thườn thượt, chợt cảm thấy âu sầu cho chín tháng mang thai dài dằng dặc còn lại của chính mình: “Bắt đầu từ bây giờ em không ăn cơm nữa?”
“Bằng không thì, anh gọi mẹ vợ lên đây?” Cố Kỳ Nguyên do dự đề nghị.
“Vậy bố em phải làm sao bây giờ? Ngày ngày ăn thức ăn nhanh?” Lý Nguyễn lườm anh, không để ý tới anh nữa.
“Haizzz.” Cố Kỳ Nguyên rũ đầu đầy ủ rũ: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Em làm chứ sao.” Lý Nguyễn tức giận nhìn anh: “Nếu như anh muốn có cơm ăn thì đừng có lắm mồm như vậy. Em mang thai chứ có phải bị bệnh đâu, hồi mẹ em nghi ngờ có thai em vẫn còn đi trực ca đêm kia kìa.”
Nguyễn Mẫn không ít lần nhắc đến việc con gái bây giờ yếu ớt, có thai là như trở thành người thủy tinh, ca đêm cũng không trực, thậm chí có không ít người vừa mang thai là nộp đơn xin nghỉ dài ngày.
Đương nhiên là bà nói đến người trong đơn vị bà, nhưng Lý Nguyễn cảm thấy hiện tại trạng thái của mình cũng không tệ, tâm trạng cũng tốt, không cần phải coi như người tàn tật.
“Em nấu cơm các thứ thì không khó chịu sao?” Cố Kỳ Nguyên theo sát sau lưng Lý Nguyễn, lo âu hỏi.
Mặc dù Lý Nguyễn biết Cố Kỳ Nguyên đang lo lắng cho mình, nhưng anh lo sợ như vậy thực sự khiến cô không chịu nổi. Cô không muốn những ngày tiếp theo sẽ bị hạn chế không thể làm cái này không thể làm cái kia.
“Em rất khỏe, cực kỳ khỏe!” Lý Nguyễn đặt bát cơm lên bàn, vô cùng nghiêm túc nhìn chằm chằm Cố Kỳ Nguyên: “Nếu như em có một chút xíu không thoải mái thì em chắc chắn sẽ nói cho anh, không hề giấu giếm.”
Lý Nguyễn nghĩ thầm: May mắn lần này bị cảm không nói với Cố Kỳ Nguyên, bằng không thì còn lâu mới qua được với anh!
Bác sĩ nói cô bị cảm không nặng lắm, cộng với mang thai không nên dùng thuốc, chủ yếu là nên uống nhiều nước ấm. Nếu như bị Cố Kỳ Nguyên biết thì chẳng phải anh sẽ coi cô như thể động vật đang trên đà tuyệt chủng cần bảo hộ cấp quốc gia sao?
Mới ngẫm lại đã cảm thấy rất đáng sợ, cô không hề muốn mất đi tự do thân thể!
“Ngày mai anh sẽ bắt đầu học xuống bếp.” Tổng giám đốc Cố buồn rầu suy tư, như thể vừa trịnh trọng làm một quyết định quan trọng nào đó.
Lý Nguyễn ngậm một miếng cơm trong miệng, ngơ ngác nhìn Cố Kỳ Nguyên.
“Em không nghe nhầm chứ? Hay là em nghe nhầm rồi?”
Bây giờ Cố tiên sinh cũng xem như một vị phó tổng giám đốc cần cù, ôm đồm hầu hết các loại công việc ở công ty, về nhà rửa bát lau nhà không thành vấn đề, nhưng muốn xuống bếp nấu cơm? Lý Nguyễn nghiêm trọng bảo trì thái độ hoài nghi.
“Em đang xem thường anh?” Cố Kỳ Nguyên thấy Lý Nguyễn mặc dù không nói lời nào nhưng biểu cảm và ánh mắt đều đang nói rằng không tin anh thì nổi giận: “Ngày mai anh sẽ làm cho em xem!”
“Làm món gì? Cà chua xào trứng?” Lý Nguyễn không khách sáo.
Cô khinh thường đấy, đến tận bây giờ Cố tiên sinh chưa từng xuống bếp, ngoài đun nước và rửa bát ra thì bình thường anh không hề bước vào trọng địa phòng bếp một lần nào.
“…” Cố Kỳ Nguyên vốn muốn nói tất nhiên không phải là cà chua xào trứng. Thực ra anh muốn nói mấy món ăn phức tạp hơn một chút để thể hiện năng lực của mình, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, dường như chúng đều khó hơn cà chua xào trứng nhiều…
Anh cúi thấp đầu, vừa xấu hổ vừa chán nản.
Cảm giác bị vợ nhìn chằm chằm không hề dễ chịu! Anh nào có thể nói là mì tôm chứ? Nhưng ngoài mì tôm ra thì ngay cả cà chua xào trứng anh cũng không nhất định có thể làm ra được!
Cà chua xào trứng thì cho trứng trước hay cho cà chua vào nồi trước nhỉ?
Cố Kỳ Nguyên càng suy nghĩ sâu lại càng cảm thấy đây là vấn đề thâm thúy giống “gà có trước hay trứng có trước”…
Mặc dù chuyện cơm nước tranh luận một hồi rồi đi vào ngõ cụt, nhưng Lý Nguyễn vừa ăn cơm xong thì Cố Kỳ Nguyên đã nhanh chóng đứng dậy dọn dẹp.
“Em cứ để đấy, đừng nhúc nhích, ra ghế sô pha bên kia ngồi đi.” Cố Kỳ Nguyên đoạt lấy cái bát trong tay Lý Nguyễn, cẩn thận gom bát đũa đến trước mặt mình.
Lý Nguyễn vừa buồn cười vừa cảm thấy tri kỷ, trong lòng cô vô cùng cảm động. Có vài cô gái rất hay đuổi theo đàn ông rồi hỏi: Anh có yêu em không? Nhưng cho dù đàn ông trả lời là có thì thế nào?
Cố Kỳ Nguyên không nói anh yêu em, xưa nay anh chưa từng nói như vậy với cô, nhưng vậy thì sao chứ? Cô rất rõ ràng Cố Kỳ Nguyên yêu mình.
Trải qua một tình yêu chồng chất vết thương, cô đã từng nói với Đỗ Dịch Trạch rất nhiều lần “Em yêu anh”, Đỗ Dịch Trạch thỉnh thoảng cũng sẽ đáp lại, nhưng lúc quay đầu đi, nét mặt anh ta lại kiên định hơn lúc ngọt ngào nhất. Vậy nên cô sớm đã nhìn thấu tình yêu, nói ngoài miệng không bằng biểu hiện bằng hành động. Bằng không thì, dù có nói yêu nhiều hơn nữa thì chỉ với một câu “tạm biệt” nhẹ bẫng và bóng lưng không quay đầu lại là tất cả có thể tan biến.
Trong lòng Lý Nguyễn vô cùng ngọt ngào, cô không muốn làm ảnh hưởng đến người đàn ông cần mẫn nhà mình nên ngồi xuống ghế sô pha và gọi điện thoại cho mẹ.
Việc vui này phải báo cho người lớn hai bên, trình tự hôn lễ cũng phải sửa lại cho phù hợp. May mắn lúc nghỉ dài hạn đầu tháng bọn cô đã phát phần lớn thiếp mời ra ngoài, ảnh cưới cũng đã chụp xong, thời gian tiếp theo cô chỉ cần dưỡng béo bản thân, đợi đến đúng thời điểm là được.
Nhận được điện thoại thông báo, đương nhiên Nguyễn Mẫn cực kỳ vui mừng. Bà liên tục hỏi Lý Nguyễn có khó chịu không, có nôn không, Lý Nguyễn kiên nhẫn trả lời từng vấn đề. Hiện tại mới là những ngày đầu thai kỳ, rất nhiều phản ứng mang thai còn chưa xuất hiện. Căn cứ vào kinh nghiệm nửa vời duy nhất của cô, Lý Nguyễn dám chắc mình sẽ nôn, không biết đến lúc đó Cố Kỳ Nguyên có lên cơn lần nữa không.
Mà Lý Thành Thụy bên cạnh Nguyễn Mẫn lại rống lên: “Cái gì? Mang thai?”
Lý Nguyễn nghĩ, trước mắt bố cô hẳn là khá mất hứng, mặc dù tỉnh táo lại thì khả năng sẽ dần dần vui vẻ nhưng cô vẫn trấn an Nguyễn Mẫn, báo cáo chuyện cô và Cố Kỳ Nguyên đã đăng ký kết hôn. Như vậy, đứa nhỏ đã hoàn toàn hợp pháp.
Lý Nguyễn không biết đầu bên kia điện thoại Nguyễn Mẫn cũng nhẹ nhàng thở phào. Đây là thủ tục tất nhiên, kéo dài mãi cũng chẳng phải chuyện tốt, bà chỉ sợ người trẻ tuổi không hiểu chuyện nên không coi trọng.
Lý Nguyễn cúp điện thoại, khóe miệng vẫn mang ý cười. Kỳ thật, bắt đầu từ ngày quyết định hôn lễ, tâm trạng của cô luôn luôn tốt, mặc dù cũng có những thời điểm bề bộn nhiều việc.
Lần này, cô thực sự mong chờ đến ngày kết hôn, không có bất kỳ sự lo lắng và mịt mờ gì về tương lai, chỉ có tràn đầy chắc chắn.
Đây hẳn là cảm giác chọn đúng người!
Ngày hôm sau, Cố Kỳ Nguyên còn định thuyết phục Lý Nguyễn đừng đi làm.
“Em ở nhà nghỉ cho khỏe đi, để anh xin kỳ nghỉ dài hạn cho em.” Cố Kỳ Nguyên tận tình khuyên bảo cô vợ vừa mang thai của mình. Buổi tối hôm qua là đêm có chất lượng giấc ngủ kém nhất từ trước tới nay của anh, anh thỉnh thoảng lại tỉnh dậy nhìn Lý Nguyễn một lần.
“Em thật sự vô cùng khỏe mạnh! Hơn nữa em cũng không muốn ở nhà nghỉ ngơi.” Lý Nguyễn thở dài, nhìn Cố Kỳ Nguyên chặn ở mép giường, còn khuyên nhủ tận tình hơn cả anh: “Em cam đoan sẽ không làm mình mệt mỏi. Nếu như em không sao mà cứ ở trong nhà mãi thì ngược lại sẽ cảm thấy không thoải mái.”
“Có thật không?” Cố Kỳ Nguyên bắt đầu do dự.
“Thật chứ! Em thích có chuyện để làm mà không phải là cứ ở nhà không làm gì mãi.”
Cuối cùng, sau khi Lý Nguyễn liên tục cam đoan chỉ thiếu nước thề với trời, tổng giám đốc Cố cũng nhượng bộ, nhưng anh kiên trì đưa đón Lý Nguyễn đi làm bắt đầu từ hôm nay.
Nếu người nên biết đều biết bọn cô sẽ lập gia đình, Lý Nguyễn cũng không xoắn xuýt mãi ở vấn đề này, muốn đưa thì đưa đi. Nghe nói có chuyên gia nghiên cứu thấy rằng, vợ chồng cùng nhau đi làm thì tình cảm sẽ tốt hơn.
Việc gia tăng tình cảm vợ chồng có ích vô hại.
Nhưng khi hai người đến công ty, Cố Kỳ Nguyên còn bày ra dáng vẻ gà mái bảo vệ gà con khiến Lý Nguyễn vô cùng nhức đầu.
“Ấy, cậu nhường một chút, đừng đụng vào vợ tôi!” Trong thang máy, tổng giám đốc Cố cau mày vòng quanh vợ nhà mình, bảo những người khác tránh ra xa, sợ va phải vợ mình một tí tẹo.
Lý Nguyễn trợn trắng mắt, thấy trong thang máy còn ba người khác thì cúi đầu che giấu sự xấu hổ.
Thang máy này bình thường có thể đứng mười hai người, bây giờ, những người khác đều bị tổng giám đốc Cố đuổi ra ngoài, có mấy người nhanh tay nhanh mắt hoàn toàn không dám bước vào. Ba người còn lại thì cúi đầu, trong lòng run sợ, chỉ mong thang máy lập tức lên đến tầng lầu của mình.
Lý Nguyễn chỉ có thể may mắn Hoàn Thừa ở tầng không cao lắm.
Cuối cùng thang máy cũng đến tầng của Hoàn Thừa, Lý Nguyễn yên lặng thở phào, đẩy Cố Kỳ Nguyên che chở mình suốt một đường ra, nhanh bước đi ra ngoài.
“Ấy ấy, em đi chậm chút đi!” Cố Kỳ Nguyên cẩn thận đi phía sau.
Lý Nguyễn lập tức ngừng bước, tỉnh táo chỉ chỉ một phương hướng khác: “Tổng giám đốc Cố, phòng làm việc của ngài ở bên kia kìa. Chẳng lẽ ngài muốn đi theo tôi đến phòng tài vụ đi làm sao?”
“Việc này cũng có thể đó!” Cố Kỳ Nguyên sửng sốt xong thì lập tức phản ứng lại: “Hay là anh đi theo em đến phòng tài vụ, hoặc em đến chỗ anh cũng được, thế nào?”
Lý Nguyễn cúi đầu, lại thở dài thườn thượt. Lúc ngẩng đầu, vẻ mặt cô rất nghiêm túc: “Cố tiên sinh, em nghe nói chỗ có thai phụ thì không nên di chuyển bàn ghế.”
“Thật sao?” Cố tiên sinh rõ ràng thiếu kinh nghiệm, do dự một lát anh quyết định nên tuân theo nguyên tắc “Thà giết lầm còn hơn bỏ sót”, nói: “Vậy thì được rồi, không cần đổi nữa.”
Lý Nguyễn chặn Cố Kỳ Nguyên lại: “Vậy anh còn chưa đi?”
Mau biến mau biến! Biến về đầu hành lang kia đi!
“Anh đưa em đến văn phòng trước.” Hôm nay Tổng giám đốc Cố chính là một con chó nhỏ lẽo đẽo theo sau, chỉ thiếu điều lè lưỡi.
Lý Nguyễn quay đầu, hết nhìn phòng làm việc của mình lại nhìn sang vị trí phòng làm việc của phó tổng giám đốc, không còn gì để nói. Có từng đấy khoảng cách, con đường lát gạch men bằng phẳng như vậy, cô có lý do gì để anh hộ tống đến tận văn phòng chứ?
Lý Nguyễn đỡ trán, xem ra tổng giám đốc Cố không để người khác biết bây giờ cô đang là động vật bảo vệ đặc biệt thì không bỏ qua mà!
~ Hết chương 76 ~