Anh ta đã đưa Cố Hạ Phi trở về từ nguy kịch, anh lúc này mới thở phào nhẹ nhàng rồi mới rời khỏi phòng phẫu thuật,
Ngạn Thiên vừa mệt mỏi đi ra, thì mẹ và bà nội nhìn thấy thì điều hối hả đi đến hỏi, Ngạn Thiên thấy bà nội đi đứng hối hả anh liền đến dìu bà, "Bà nội phu nhân, người đi từ từ thôi ạ "
Bà nội Diệp nắm chặt tay của Ngạn Thiên nhìn anh cau mày hối hả nói, "Tiểu Thiên, con bé sao rồi con "
Bác sĩ Ngạn Thiên nắm lấy tay bà rồi dùng lời lẽ xoa dịu bầu không khí căng thẳng để mọi người thở nhẹ nhàng, "Bà yên tâm, thiếu phu nhân đã qua cơn nguy kịch rồi ạ "
Bà nội và mẹ Diệp nghe xong liền vui mừng, mẹ Diệp còn đưa tay chắp niệm cầu khẩn, "Hay quá, thật là may mắn! Tạ ơn tổ tiên đã cứu giúp "
Ngạn Thiên nhìn thấy ai cũng điều vui mừng khi nghe Cố Hạ Phi qua cơn nguy kịch, thì anh cũng bị niềm vui vang theo,
Thế nhưng sau đó nụ cười của anh ta dập tắt đi vì nhìn thấy Diệp Ảnh Quân trước mặt
Anh sau đó còn dùng lời lẽ nói móc mé cười xem thường Diệp Ảnh Quân, "Ở đây ai cũng mừng cho cô ấy được cứu, nhưng cháu nghĩ chỉ có một người chắc chắn sẽ không vui khi cô ấy được cứu đâu nhỉ "
Diệp Ảnh Quân nghe những lời móc mé của Ngạn Thiên, anh ta liền cau mày bực mình nhìn anh nói, "Cậu muốn nói gì đây "
"Tôi nói không phải sao thiếu gia, cậu là người biết rõ hơn tôi kia mà "
"Cậu... " đúng thật sự lời nói của Ngạn Thiên mỉa mai anh ta khiến anh ta không còn lời gì để nói hết,
Không ngừng lại ở lời nói của mình, Ngạn Thiên còn nói thêm những lời lẽ mỉa mai anh ta,"Cậu có cảm thấy một chút xót thương nào khi trên cơ thể của cậu dính đầy máu của vợ mình hay không "
Những lời nói này càng khiến Diệp Ảnh Quân khó chịu hơn, khi nhìn cơ thể quần Áo của mình toàn máu của Cố Hạ Phi,
Cơn nguy kịch của Cố Hạ Phi đã qua, nhưng cô vẫn còn hôn mê trong phòng dưỡng bệnh cấp VIP,
Tận một ngày sau trong cơn hôn mê Cố Hạ Phi cũng đã tỉnh lại, trong lúc này cô chợt nhận ra là mình vẫn chưa chết, khiến cô cảm thấy buồn bã,
Sau đó mới nhìn xung quanh thì chợt thấy mẹ Diệp và bác sĩ Ngạn Thiên, không có Diệp Ảnh Quân,
Thấy vậy cô liền động đậy cơ thể thì mẹ Diệp mới phát hiện ra cô đã tỉnh, nên bà hối hả cùng với Ngạn Thiên đến gần cô,
Bác sĩ Ngạn Thiên nhìn thấy cô tỉnh lại, thì ngay lập tức dùng đèn soi vào mắt cô để xem ý thức của cô và tình trạng của cô, "Phu nhân, cô ổn không! Cô cảm thấy như thế nào rồi "
Mặc dù Ngạn Thiên có hỏi thì cô vẫn nhìn anh chằm chằm, nhưng lại không nói gì cả,
Cùng lúc đó mẹ Diệp cũng ở cạnh lo lắng cho cô hối hả lên tiếng hỏi cô, "Bé con, con tỉnh rồi! Thật là làm mẹ sợ quá "
Nghe bà nói những lời này, nước mắt của cô không kiềm nén được mà vừa khóc vừa đau lòng nói, "Sao... Sao mọi người lại cứu con kia chứ "
Lời nói của cô thật khiến cho tất cả nghe đến rùng mình, mẹ Diệp lúc này mới nắm lấy tay cô nheo mày đau lòng nói, "Bé con, con đang nói gì vậy hả, sao con lại nói như vậy chứ "
Cố Hạ Phi mệt mỏi không trả lời thêm nữa, lúc này đột nhiên từ bên ngoài bà nội đi vào cùng với ba Diệp lên tiếng với giọng cáu gắt,
"Phi Phi con nói ta nghe, có phải Ảnh Quân đã làm gì con hay không, mà khiến con phải dẫn đến tự tử như vậy "
Cố Hạ Phi nghe tiếng bà nội lên tiếng, thì giật mình sau đó mới im lặng vài giây rồi mới lắc đầu mạnh dạn nói, "Con... Con muốn ly hôn với anh ấy "
Lời nói của Cố Hạ Phi khiến cho tất cả gia đình điều giật mình hốt hoảng ngay, sau đó lúc này ba Diệp ngay lập tức lên tiếng,
"Phi Phi, con biết mình đang nói gì không hả, ba không cho chúng con ly hôn, con hãy suy nghĩ lại lời quyết định của mình, ba sẽ thay con xử lý thằng nhóc đó "
"Bé con yên tâm, mẹ sẽ không để thằng nhóc đó làm gì con nữa đâu "
Thời điểm khoảnh khắc đó, Diệp Ảnh Quân không còn đụng đến cô nữa, vì chắc chắn anh ta đã nghe được những gì cô nói đã nói ở bệnh viện và những lời nhắc nhở của gia đình anh ta,
Tuy cả hai đang ở cùng nhau một căn nhà, nhưng Diệp Ảnh Quân không về nhà thường xuyên, dù có về thì cũng không thể thấy Cố Hạ Phi,