Cô ta biết cô không phải Cố Hạ Phi liền kiêu ngạo lên tiếng, "Đúng vậy, con bé đó là con của tôi "
Cố Hạ Phi nghe xong những lời cô ta nói, cô liền cười khẽ khinh thường cùng với sự tức giận của cô mà nói thầm, 'Nực cười thiệt, năm xưa hại chết mẹ tôi, còn dùng thủ đoạn tìm cách đẩy tôi vào nhà tù, còn các người lại sống cuộc sống hạnh phúc "
Thật sự cô không cam tâm nhìn thấy họ hạnh phúc, cô phải làm cho họ phải trả giá cho mẹ của cô, còn về bé con cô không được làm gì nó, vì bé con vốn còn nhỏ vô tội,
Tội lỗi là ở người lớn, con bé đáng yêu như vậy, tại sao lại là con của Chu Huệ Di, đúng là cây đắng nhưng lại sinh được trái ngọt mà,
Nói xong cô ta mới lớn tiếng kêu gọi cô bé, "Diệp Mạc Kỳ, mau qua đây cho mẹ "
Bé con nhìn cô ta với vẻ mặt không chịu rời đi, thì lúc này cô mới xoa đầu bé con an ủi nó, "Mạc Kỳ ngoan, mau đi đi nào "
Cô bé nghe xong liền nghe lời của cô, sau đó mới từ từ đi qua Chu Huệ Di với gương mặt u buồn,
Nắm được cô bé, Chu Huệ Di mới cau mày nhìn Cố Hạ Phi cùng với chất giọng điệu đanh đá, "Cô là nhân viên ở đây có phải không hả "
Cố Hạ Phi nhìn cô ta cùng với thái độ giả vờ lịch sự, vì lúc này cô không thể cho bọn họ biết cô là Cố Hạ Phi, "Vâng, phu nhân cần gì ạ "
Chu Huệ Di cô lúc này thái độ cáu gắt và chảnh chọe trừng mắt quát lớn với cô "Cô còn hỏi tôi cần gì nữa hay sao, mau đem vali của tôi lên phòng cho tôi nhanh lên "
Cố Hạ Phi thật sự vô cùng tức giận khi cô ta có thái độ xấu xa như vậy, quả nhiên cô ta giống hệt như mười năm trước,
Cô mặc dù không ưa cô ta, nhưng vẫn phải nhẫn nhịn mỉm cười nói, "Vâng, cô cứ lên trước đi ạ "
Nói xong cô ta lườm cả hai rồi quay đi, thế nhưng lúc này đột nhiên Lam Nhi cau mày lên tiếng, vì khó chịu với thái độ của cô ta, mà đã lỡ mắng cô ta, "Cô ta bị gì vậy chứ... "
Lúc Lam Nhi vừa lên tiếng hết thì mới giật mình, phát hiện mirco đang đeo vẫn chưa tắt nến Cố Hạ Phi hốt hoảng lên tiếng, "Lam Nhi, micro... "
Điều này cũng khiến cho chính Lam Nhi hốt hoảng sợ hãi, sau đó ở phía xa Chu Huệ Di nghe được những lời khi nãy của Lam Nhi, khiến cô ta nổi điên mà quay lại, đi đến gần nhìn cô trừng mắt nói, "Cô kia, cô vừa nói gì tôi hả "
Lam Nhi sợ hãi biết mình vô lễ với khách nên mới cúi thấp nói dối biện minh, "Không... Không có gì ạ
Chu Huệ Di tức đến lên đỉnh đầu, sau đó cô ta mới nhắc cho cô biết vừa nãy đã nói gì, mà cáu gắt quát lớn,"Tôi vừa mới nghe cô dám mắng tôi à, cô gan lắm cô biết tôi là ai không hả "
Biết mình đã không thể biện hộ gì được nữa, nên chỉ biết sợ hãi rung rẩy hạ thấp bản thân mình cúi đầu nhận lỗi, "Tôi... Tôi xin lỗi, thưa phu nhân "
Lúc này Chu Huệ Di không dễ dàng gì bỏ qua, cô ta liền đưa tay lên định tán một bạt tai với Lam Nhi, "Để tôi cho cô biết địa vị hiện tại của cô "
Vừa đưa lên định đánh, thì đột nhiên Cố Hạ Phi phát hiện nhanh chóng nắm chặt lấy tay cô ta lại, rồi nhìn ánh mắt tia lửa với cô ta, "Phu nhân, đây là lỗi của chúng tôi, mong cô bỏ qua cho ạ"
Nói xong Cố Hạ Phi mới mạnh tay hất tay cô ta ra, vì cô không chịu đựng được người phụ nữ ác độc này ra tay với bất kỳ ai nữa, vì hiện tại Cố Hạ Phi đã không còn sợ cô ta nữa,
Cô ta bị Cố Hạ Phi nắm đến tay đau, liền lên cơn tức điên mà trừng mắt nhìn Cố Hạ Phi,"Cô dám thái độ với khách hàng như vậy à, các người dám chống đối lại tôi à "
Cố Hạ Phi hiện giờ đã lấy lại một chút bình tĩnh, thế nhưng cô vẫn là đang chống đối lại cô ta, nói lời mỉa mai, "Phu nhân, chúng tôi biết mình vừa nãy đã sai, nhưng cô không thể ra tay đánh người như vậy được ạ "
Cô ta nghe những lời của Cố Hạ Phi nói, liền giật mình cứng họng, chỉ biết la hét tức giận đến đỉnh đầu, "Cô..., tôi muốn gọi quản lý ra đây để giải quyết "
Cô ta làm loạn lên lúc này, còn đòi kêu gọi quản lý khách sạn để giải quyết về vụ này,