Bảy giờ tối.
Tống Lam đang cán bột nhận được điện thoại từ Lục Tương, nội dung cuộc điện thoại nghe rất đau xót.
Khoảng một giờ sau khi nữ đồng nghiệp tỉnh lại, các bác sĩ đưa ra thông báo về tình trạng nguy kịch và chưa đầy nửa giờ sau, họ đã nhận được tờ giấy chứng tử lạnh lùng.
Đây không thể nghi ngờ là tin dữ, ba con tin may mắn sống sót trong vụ án Sài Khả đều đã bị tuyên bố tử vong, toàn bộ cơ quan chấp pháp giả đều bao phủ trong nỗi đau xót.
Với tư cách là quản lý của bộ phận chấp pháp giả khu 17, hôm nay cô phải ở lại trụ sở để chủ trì lễ truy điệu của ba người đó, tất cả các trưởng khoa đều tham dự để biểu đạt sự thương tiếc đối với đồng nghiệp đã chết.
Kiểu này thì hôm nay Lục Tương lại phải đợi ở trong trụ sở chấp pháp giả không về được rồi.
Lễ truy điệu thu hút phóng viên của mấy hãng truyền thông lớn ở khu 17, lễ truy điệu còn chưa bắt đầu, hành tung của ba nạn nhân đã được lan truyền trên mạng, Tống Lam suy đoán đây cũng là thủ đoạn của Lục Tương áp, những phóng viên này luôn là người có thể truyền bá tin tức trước tiên, trong đó cũng bao gồm tin tức về người chết cuối cùng kia.
Nguyên nhân tử vong là xuất huyết não, khác với hai đồng nghiệp bị sát thủ sát hại trước đó, cái chết của cô có thể coi là ngoài ý muốn, ở hiện trường vụ án mức độ chuyển biến xấu của căn bệnh xuất huyết não rất nhanh, cuối cùng dẫn đến phát sinh bi kịch.
Tống Lam tin rằng giờ phút này ở khu vực trung tâm xa xa kia gia tộc Foster đang vội vàng chờ đợi tin tức nhất định cũng đã biết được tin tức về khu 17 thông qua internet .
Mặc dù cái chết của mục tiêu cuối cùng kia có phần hơi kỳ lạ, nhưng nó không cản trở thực tế là sát thủ tiên sinh đã hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Trên đường về nhà Tống Lam đã mua một cái dây sạc điện, sạc cho cái điện thoại di động của sát thủ tiên sinh, lúc nào cũng duy trì trạng thái khởi động của máy, nếu như kế hoạch thuận lợi, thì rất nhanh thôi hẳn là hắn có thể nhận được mệnh lệnh mới đến từ gia tộc Foster rồi, mà hắn chỉ cần trả lời lại một câu là có thể tranh thủ được chút thời gian cho mình rồi.
Kế tiếp, hắn chỉ cần tìm được một cơ hội để cho sát thủ tiên sinh thành công biến mất khỏi thế giới là đại công cáo thành.
Về phần chỉ thị mới kia của gia tộc Foster hạ xuống, hắn tuyệt đối không có khả năng thực hiện, những cái khác Tống Lam không dám cam đoan, nhưng luận đến việc câu cá ở chỗ làm*, hắn vẫn là rất có tâm đắc.
(Thuật ngữ mạng, có nghĩa là chiếm dụng mạng công cộng để tham gia vào những việc không liên quan đến công việc trong khu vực văn phòng)
Cũng giống như bây giờ, khi đại đa số đồng nghiệp đều tập trung ở trong trụ sở tham dự lễ truy điệu, hắn lại ở nhà làm bánh trứng.
Cái này là bất đắc dĩ nha, đây là chỉ thị mà quản lý chính miệng truyền đạt.
Nhào bột đã cán thành từng dải rồi nặn thành bánh trứng. Sau khi hoàn thành bước đầu tiên, hắn xếp bánh trứng vào các hộp đựng được sắp xếp ngay ngắn rồi dùng ngón tay cái trải ra. Bằng cách này, phần đế của bánh trứng đã được hoàn thành.
Ong ong ong - -
Tiếng chấn động rất nhỏ khiến Tống Lam chú ý.
Hắn lập tức bỏ công việc trên tay xuống, bước nhanh vào phòng ngủ, không ngờ hiệu suất làm việc của gia tốc Foster cao hơn hắn tưởng tượng rất nhiều, tin tức ba nhân viên chấp pháp bị giết mới được tung ra trong vòng chưa đầy mười năm phút mà điện thoại của ngài sát thủ đã nhận được tin nhắn rồi.
[21:15, xưởng in Lão Gia, nhận hàng.]
Chỉ thị ngắn gọn minh xác, thời gian, địa điểm cùng mục tiêu nhiệm vụ đều viết rõ ràng, toàn bộ quá trình trong tin tức không có phần khích lệ hắn làm việc lưu loát, cũng không có hỏi thăm tình huống trước mắt của hắn, chỉ có mấy chữ lạnh như băng để quyết định hành trình kế tiếp của hắn.
Đang lúc Tống Lam cân nhắc nên làm thế nào để tìm được một điểm vào dưới tình huống không khiến cho gia tộc Foster hoài nghi mà trả lời một tin rằng "Gần đây ta rất tốt, tổ chức không cần lo lắng", thì tin tức không có bất kỳ tên tuổi nào này thế mà bị tự động xóa bỏ, hắn lật tới lật lui lại hộp thư đến mấy lần thì mới xác nhận đây cũng không phải Bug, mà là người gửi tin không muốn lưu lại bất kỳ dấu vết gì.
Tống Lam cuối cùng cũng hiểu vì sao điện thoại di động này vô luận là hộp thư đến hay là bản ghi nhớ đều rỗng tuếch rồi.
Không khó để suy đoán ra, xem ra mỗi một cái chỉ thị của Foster gia tộc với vị sát thủ này đều sẽ tiến hành tự xóa bỏ sau khi gã đọc được không lâu, sát thủ bình thường cũng sẽ không chủ động liên lạc với gia tộc Foster, mà là do bọn họ quyết định thời gian liên lạc cùng với nội dung nhiệm vụ.
Qua đó có thể bảo đảm rằng cho dù sát thủ tiên sinh lỡ tay bị bắt, hoặc là chết ở một góc nào đó không ai biết thì cũng không ai có thể tìm được bất kỳ chứng cứ nào có thể chỉ ra gia tộc Foster từ trên người gã.
Sự thật đã chứng minh, tổ chức không hề quan tâm đến tình hình gần đây của ngài sát thủ.
Giờ khắc này, Tống Lam nội tâm cảm nhận được sự rét lạnh giống như mùa đông, thật khó có thể tưởng tượng được khi đối mặt với một công việc thiếu nhân văn như vậy mà ngài sát thủ có thể kiên trì đến ngày hôm nay như thế nào.
Nếu hắn mà có một ông chủ như vậy, chắc chắn hắn sẽ bỏ chạy vào ngay ngày đầu tiên đi làm.
Tống Lam kìm lòng không đậu mà nắm chặt nắm tay, thời tiết nóng nực nhưng hắn chỉ cảm thấy tay chân lạnh lẽo, trong lòng sinh ra một mảnh bi thương.
Thật sự là cảm thấy không đáng giá thay cho ngài sát thủ!
Ngươi xem, ngươi cũng chết chìm ở đáy hồ rồi mà gia tộc Foster lại còn đang nhớ thương mấy cái nhiệm vụ chết tiệt kia của bọn họ.
Nếu ta là ngươi mà nói, không chém cái tên liên lạc viên chuyên tuyên bố nhiệm vụ kia thành trăm mảnh thì cho cũng khó giải mối hận trong lòng ta.
Đương nhiên, Tống Lam chỉ là càu nhàu ở trong lòng, chứ không có khả năng thật sự làm như vậy.
Nếu trong hiện thực gặp được nhân viên liên lạc tuyên bố nhiệm vụ, chỉ sợ hắn còn phải nhiệt tình cầm tay đối phương, nói một câu rằng: "Lãnh đạo, anh vất vả rồi.”
Woohoo, đó là nỗi buồn của nhân viên văn phòng!
Cơ mà nếu như bàn tay hắb nắm chính là bàn tay nhỏ bé mềm mại non nớt của Lục Tương, vậy hắn vẫn rất là vui lòng.
Mất đi phương thức liên lạc với tổ chức, hắn không thể không suy nghĩ đến xưởng in Lão Gia mà tin tức kia vừa nhắc tới, hắn dùng điện thoại di động của mình nhập mấy chữ kia vào trong công cụ tìm kiếm, rất nhanh đã tra được kết quả.
Xưởng in Lão Gia nằm ở khu Tây, là một xưởng in lâu đời ở khu 17, thời kỳ đầu thành lập chính phủ liên hiệp sau chiến tranh, cũng là thời đại truyền thông thịnh hành, xưởng in Lão Gia có ý nghĩa cực kỳ quan trọng đối với khu 17, nhưng theo sự phục hồi kinh tế, internet hưng khởi, cùng với các loại kỹ thuật đa phương tiện phát triển mạnh mẽ, xưởng in Lão Gia cuối cùng đã bị thời đại vứt bỏ, hiện giờ hoang phế đã mấy chục năm rồi.
Phía dưới kết quả tìm kiếm còn kèm theo địa chỉ nhà máy in, cách căn hộ của Lục Tương chỉ có không đến 5 km, đạp xe chừng mười phút là đến.
Một xưởng in hoang phế nhiều năm, hắn càng nhìn hình ảnh trên trang web càng thấy giống nhà ma.
Tống Lam nhìn thoáng qua thời gian trên điện thoại di động, khoảng cách "Thu hàng" còn có một khoảng thời gian tương đối, sau khi việc liên lạc với gia tộc Foster không có kết quả, hơn nữa còn chứng kiến cách làm cực độ thiếu nhân tình của bọn họ, Hắn liền mang theo tâm tình đau xót mà đeo găng tay cao su dùng một lần có thể che dấu vân tay lên, rồi lưu loát viết một phong thư tố cáo dài đến 500 chữ.
Nội dung báo cáo đại khái là có người tiến hành hoạt động phi pháp trong nhà máy in Lão Gia bỏ hoang.
Hắn bỏ thư vào phong bì, dùng một cái túi nilon không bắt mắt để bọc kỹ, sau đó dùng điện thoại di động của ngài sát thủ để hẹn dịch vụ " gửi nặc danh".
Dịch vụ này quan tâm đầy đủ đến sự riêng tư của mỗi khách hàng hơn nữa còn giúp họ chuyển những món đồ không tiện giao tận tay đến đích.
Thông thường, dịch vụ này được sử dụng giữa những kẻ thù để "chào hỏi lẫn nhau".
Bất quá Tống Lam lúc trước cũng nghe nói có một ít độc giả cực đoan cũng sẽ sử dụng cái này để gửi mấy con dao cho những tác giả vô đạo đức.
Tống Lam đặt xong địa điểm lấy hàng.
Ba mươi phút sau, người giao hàng sẽ đến địa điểm chỉ định lấy hàng.
Trước khi 20 giờ 10 phút đến, phong bì này sẽ được đưa đến trụ sở của bộ phận chấp pháp giả.
Sau khi hoàn thành xong tất cả, tâm tình Tống Lam đã chuyển biến tốt đẹp hơn rất nhiều.
Có lẽ, đó là một trong số ít những gì hắn có thể làm cho ngài sát thủ.
Ngài sát thủ, ngươi cứ yên tâm đi.
Để Tống Lam ta trút giận cho ngươi!
(Hết chương này)