Sợ hãi cuối cùng cũng lấn át hết lý trí. Khi người đầu tiên làm rơi khẩu súng xuống đất, mọi người trong phòng liền vội vàng buông súng xuống, tựa hồ sợ chậm một bước thì sẽ phải đi theo thủ lĩnhcủa mình vậy.
.
Đối với những người ở đây mà nói, việc chân chính làm họ cảm thấy khủng bố cũng không phải là đánh bại thủ lĩnh, mà chính là bọn họ căn bản không biết đối phương đến tột cùng là làm như thế nào.
Không ai nhìn thấy hắn vào bằng cách nào, cũng không ai biết hắn làm thế nào tránh được mưa bom bão đạn, trong lúc bọn họ ăn mừng, đối phương đã vô thanh vô tức giải quyết lão đại của bọn họ.
Vi phạm lẽ thường, vượt quá tưởng tượng, thế cho nên bọn họ không dám cãi lại mệnh lệnh của Tống Lam chút nào.
“Đến nói rõ tình huống một chút nào.”
Gương mặt giả tạo mỉm cười kia đảo qua mặt từng người ở đây, cuối cùng rơi vào trên người đàn ông lúc ban đầu dẫn đường cho hắn, giờ phút này người đàn ông đã hoàn toàn tỉnh táo lại từ trong tác dụng của thuốc gây ảo giác, gã run rẩy muốn trốn sau ghế.
Tống Lam đương nhiên sẽ không cho gã cơ hội như vậy, nếu để cho hắn chọn người nào có tâm tình gần như sụp đổ trong căn phòng này, thì hắn nhất định sẽ lựa chọn "Người dẫn đường" kia.
Trong trường hợp này, cảm xúc càng sụp đổ, suy nghĩ càng chậm chạp thì câu trả lời được đưa ra sẽ càng gần với sự thật.
"Là ngươi."
Tống Lam ngoắc ngoắc ngón trỏ về phía đối phương.
Hắn hiện tại nhất định phải nhập vai vào thân phận sát thủ tiên sinh, đối đãi với những người này cũng nhất định phải có biểu hiện giống như mùa đông rét lạnh.
Dưới sự kể lại run rẩy của "Người dẫn đường", hắn đã đại khái hiểu được nhóm người này đến tột cùng tụ tập trong tầng hầm tối tăm không có ánh mặt trời này để làm cái gì.
Tất cả, lại phải ngược dòng về trên người của phần tử phạm tội Sài Khả.
Tống Lam cũng không khỏi cảm khái, có lẽ cũng là duyên phận nào đó.
Những người bị giam giữ trong lồng sắt là một phần trong hoạt động kinh doanh của Sài Khả, những người đến từ "bên ngoài" này đã giao tiền cho Sài Khả để đổi lấy cơ hội tiến vào khu 17, nhưng lần làm ăn này xảy ra chút ngoài ý muốn, trước khi Sài Khả quyết định nơi những người này đi thì đã gặp bất trắc.
Tráng hán quỳ rạp trên mặt đất là một tiểu đầu mục dưới tập đoàn Sài Khả, vài ngày trước, bọn họ biết được tình hình gần đây của những thủ lĩnh khác - - sau khi Sài Khả chết trong thời gian ngắn ngủi hai ngày, thế lực của gã liền sụp đổ tan rã, những tội phạm treo giải thưởng vốn tác oai tác phúc ở khu 17, phần lớn đều bởi vì các loại nguyên nhân mà chết oan chết uổng.
Bọn họ hiểu rõ thủ đoạn của gia tộc Foster, đây cũng không phải trùng hợp, mà là hành động quét dọn của gia tộc Foster.
Mất đi kẻ có thể làm chỗ dựa vững chắc, thì bọn họ đã không có bất kỳ giá trị gì đáng nói nữa rồi.
Có thể coi như không có chút giá trị tồn tại, mà thứ bọn họ biết lại thật sự là quá nhiều.
Vì mạng sống, bọn họ đành lên kế hoạch mang theo những "hàng hóa" này chạy trốn tới ngoại giới, đổi ra một khoản tiền sau đó cao chạy xa bay, nhưng mà trước khi kế hoạch này được thực thi, thì Tống Lam đã tìm tới cửa rồi.
Trải qua một phen suy tư, Tống Lam rốt cục cũng tìm được vị trí của mình.
Thì ra…
Hắn đến để diệt khẩu.
Hơn nữa ngoại trừ diệt khẩu, những người bị giam giữ trong lồng sắt này, còn có một "hàng hóa" mà gia tộc Foster để ý.
Khiến hắn có chút kỳ quái chính là, Foster gia tộc hạ đạt mệnh lệnh lập lờ nước đôi, chỉ nói thu hàng, nhưng cũng không có nói cho hắn biết tên hay là đặc điểm của hàng hóa.
Tống Lam đoán rằng ngay cả đối với kẻ sát thủ đã giúp họ giải quyết hậu quả này, họ cũng sẽ không tin tưởng 100%.
Gian phòng này trong tổng cộng có 17 tên tàn đảng của Sài Khả, kèm theo đó là ba người phụ nữ bất tỉnh đang nằm trên chiếc giường ván cứng phủ khăn trải giường, so với những tù nhân trong lồng sắt, họ trông trắng trẻo hơn nhiều.
Về việc tại sao họ bất tỉnh, Tống Lam cảm thấy rằng vì sức khỏe tinh thần của chính mình, tốt hơn là không nên đào sâu vào nó.
"Xem ra, các ngươi biết rõ mục đích ta đến đây."
Sau khi có được toàn bộ thông tin mình muốn, kế tiếp phải xử lý công việc gia tộc Foster giao cho hắn.
Nghe vậy, trong mắt mọi người trong phòng đều hiện ra vẻ tuyệt vọng thật sâu.
Nhưng dù vậy, bọn họ lại đứng cứng ngắc tại chỗ, ngay cả can đảm khom lưng nhặt súng cũng mất đi - bởi vì bọn họ tin tưởng, người nhặt súng đầu tiên, khẳng định là người chết sớm nhất.
"Người dẫn đường" với sắc mặt tái nhợt dường như đang cố gắng vùng vẫy lần cuối: "Thế nhưng, ngươi đã hứa..."
"Ta chỉ nói là nếu không bỏ súng xuống, các người sẽ chết chắc, nhưng chưa bao giờ hứa với các người bất cứ điều gì."
Tất cả mọi người đều nhìn chăm chú vào Tống Lam, nhìn chằm chằm vào bàn chân phải đang giơ lên trên đầu của thủ lĩnh, giọng nói lạnh lùng sau chiếc mặt nạ khiến họ mất hết hy vọng: "Nói tóm lại, các ngươi cũng không có thiệt thòi, mọi việc nên nghĩ theo hướng tốt hơn - - các ngươi ít nhất đã sống lâu hơn năm phút so với không buông súng xuống.”
Thời gian phảng phất như dừng lại ở giờ khắc này, bọn họ đã có thể tưởng tượng được ra việc kế tiếp sắp sửa sẽ xuất hiện tràng diện huyết tinh.
Khi chân phải Tống Lam hạ xuống, đầu của thủ lĩnh sẽ nứt ra như dưa hấu, chất lỏng màu hồng phấn bắn tung tóe khắp nơi.
Bọn họ theo bản năng ngừng thở, sau đó…
Thời gian dường như thực sự dừng lại.
Động tác cực kỳ áp bách kia cứ giằng co như vậy, cho đến khi rốt cục có người phát hiện tựa hồ có chỗ nào đó không thích hợp, bọn họ không thể không dùng ánh mắt nhìn vào nhau để xác nhận xem có phải chỉ có phần thời gian thuộc về mình bị "đóng băng" hay không.
Bọn hắn đã chuẩn bị tốt cho việc thủ lĩnh sẽ mất mạng tại chỗ, nhưng sau một thời gian dài như vậy, thủ lĩnh của họ vẫn còn sống.
Tên sát thủ này chẳng lẽ bị bug?
Đang lúc bọn họ tính toán có nên nhặt súng trên mặt đất lên hay không thì tiếng phá cửa đã cắt đứt suy nghĩ của mọi người.
Không đợi bọn họ kịp phản ứng, lựu đạn thôi miên đã lăn từ cửa vào.
"Không nên hành động thiếu suy nghĩ, chúng ta là chấp pháp giả!"
Giờ khắc này, Tống Lam đang "kẹt bug" phảng phất mới như tỉnh mộng.
Đối mặt với tình huống bất ngờ này, hắn cũng không một cước đạp nát đầu thủ lĩnh.
Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức dưới ảnh hưởng của đạn thôi miên, bọn tội phạm rõ ràng lại nhìn thấy Tống Lam thế mà từ từ dời bàn chân đang giơ lên kia sang chỗ khác.
“Hừ, không nghĩ tới chấp pháp giả lại đến chen vào một cước.”
Thanh âm dưới mặt nạ vẫn lãnh khốc như cũ: "Thật sự là nhặt cho các ngươi về một cái mạng ha.”
………………………………
Một lát sau, trong kho lưu trữ dưới lòng đất của xưởng in của Lão Bản.
"Báo cáo quản lý, tình hình đã được khống chế hoàn toàn."
Sau khi tập hợp tất cả những người tàn tật đang hôn mê lại với nhau, người đứng đầu Nhóm Hành động Đặc biệt số 3 báo cáo với Lục Tương, "Chúng tôi đã tìm thấy Lenard Boyev."
Lenard Boyev là một trong những tiểu đầu mục của tập đoàn Sài Khả, người này đi đến đâu cũng mang theo khẩu súng máy của gã, tất cả thủ hạ của gã cũng đều trang bị hỏa lực hạng nặng, nếu là ở khu vực nhỏ hẹp phát sinh tao ngộ chiến với bọn hắn, lấy vũ khí mà chấp pháp giả trang bị chưa chắc có thể thu được lợi ích.
Bọn họ trước khi hành động vốn đã chuẩn bị sẵn sàng cá chết lưới rách với bọn họ, nhưng hành động lại thuận lợi ngoài dự liệu, bọn họ chỉ dùng một viên lựu đạn thôi miên mà đã một lưới bắt hết Lenard và thủ hạ của gã.
"Đưa người về trước đã."
(Hết chương này)