Đêm đó, khu 17, quán bar Cực Tinh.
Bóng đèn ma thuật đủ loại màu sắc, âm nhạc lớn đến mức không còn nhận ra giai điệu, ở trong sàn nhảy mọi người quên mình vặn vẹo thân thể, đối với mỗi người nơi này mà nói, nơi này là để cho bọn họ quên hết thảy phiền não, nếu cần cảm thụ sự tồn tại của mình thì chỉ cần vào cái cửa này, hết thảy mọi thứ bên ngoài sẽ không còn liên quan đến ngươi nữa.
Nếu bạn không thể hoàn toàn giải phóng bản thân ở đây, thì quán bar còn được trang bị các gói tương ứng.
Những viên thuốc nhỏ màu trắng kia chỉ có thể mua ở chợ đen.
Người xưa nói thế nào nhỉ?
Chỉ cần một viên, là có thể cho ngươi vũ hóa mà đăng tiên.
Mà giờ khắc này, những người bán hàng rong đã tập trung mục tiêu tối nay của bọn họ xong.
Một người phụ nữ tóc ngắn uống say gục trên quầy bar, bên cạnh người phụ nữ là một chiếc vali lớn đến kỳ lạ, ánh mắt mê ly, hai má ửng hồng, rõ ràng là cô đã uống hơi say.
Mà những đặc điểm này là đủ để cho đám chào hàng thuốc cấm đoán ra thông tin cơ bản của cô.
Người nước ngoài, hơn nữa rất có thể là khách nhập cư trái phép.
Khu mười bảy ở biên cảnh chính là một nơi như vậy, người bên trong luôn muốn ra ngoài đào vàng, còn người của "ngoại giới" lại liều mạng muốn vào.
Nhưng vào thì có ích gì?
Không có danh tính hợp pháp, không thể tìm được nơi ở, chỉ có thể kéo vali nặng nề đi lang thang trên đường phố.
Bọn buôn thuốc tựa hồ chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu cảnh ngộ của người phụ nữ tóc ngắn - - ảo tưởng đến khu 17 sinh sống tan vỡ, kéo vali hành lý, trên người không còn lại bao nhiêu tiền đi tới nơi này.
Bởi vì… quán bar Cực Tinh luôn có thể giúp bạn quên đi tất cả những chuyện phiền lòng.
"Ngươi nói ngươi muốn uống?"
Ánh mắt mê ly của người phụ nữ tóc ngắn dời qua vali màu đen bên cạnh ghế: "Không được không được, ngươi còn chưa tới tuổi uống rượu đâu.”
Nói chuyện với hành lý, đã uống ra ảo giác rồi sao?
Trên mặt bọn buôn thuốc không khỏi hiện ra nụ cười âm trầm, toàn thân nữ nhân này đều tản ra khí tức của dê béo.
Thoạt nhìn không có tiền, cho nên khuôn mặt xinh đẹp kia hẳn là mặt mộc, chưa qua chỉnh sửa, nếu dùng cái này làm mánh lới quảng cáo rồi đưa đến mấy chỗ hắc ám thì có thể sẽ thu hút không ít khách quý.
Họ cũng không biết vì sao những người có tiền kia đều thích "mặt mộc", nhưng là chỉ cần có thể kiếm được tiền, thì sở thích như thế nào thì họ cũng vui lòng đi kiếm.
Người bán thuốc nhắm chuẩn cơ hội, ngồi xuống bên cạnh cô gái tóc ngắn, kêu ông chủ rót cho hai ly rượu mạnh, thừa dịp cô gái tóc ngắn không nhìn thấy, thì nặn viên thuốc đang cầm trong tay thành bột, bỏ vào trong một ly rượu.
Nhân viên pha chế rượu tận mắt nhìn thấy tất cả những thứ này chẳng những không có mở miệng nhắc nhở, mà còn còn ném ánh mắt ác ý về phía gã buôn thuốc.
Khách nhân ngồi ở quầy bar thấy bọn buôn thuốc đến, cũng nhao nhao uống một hơi cạn sạch rượu trong ly rồi vội vàng rời khỏi nơi thị phi này.
"Vị tiểu thư xinh đẹp này, thoạt nhìn có chút phiền não đúng không."
Lời nói này cực kỳ rập khuôn, nhưng đối với người mới đến khu mười bảy mà không quen biết ai mà nói lại vô cùng hiệu quả, gã đẩy ly rượu mạnh đã bỏ thuốc qua: "Nào, tôi mời cô một ly.”
"Cảm ơn, cảm ơn, nhưng hôm nay tôi đã uống nhiều rồi."
Nữ nhân tóc ngắn nghiêng mặt, hé miệng cười một tiếng, lúc đối diện với con ngươi như liệt hỏa kia, kẻ buôn thuốc tự nhận là duyệt qua vô số nữ nhân cũng giật mình, con ngươi kia phảng phất như có lực lượng nhiếp nhân tâm phách, làm cho tim gã đập chậm nửa nhịp.
Cực phẩm!
Trong lòng bọn buôn thuốc chỉ còn lại hai chữ này.
Nếu như có thể giới thiệu cô gái này đến hộp đêm, thì tuyệt đối có thể kiếm được một khoản lớn!
"Thật khó chịu, tôi phải trở về --"
Bởi vì say rượu nên người phụ nữ tóc ngắn khi nói chuyện lại hơi kéo dài giọng một chút, tuy rằng nói muốn trở về, nhưng mí mắt lại rũ xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ly rượu mạnh gã buôn thuốc đưa tới tới xuất thần.
Gã bán thuốc nháy mắt với bartender, người sau lập tức ngầm hiểu ý mà đưa máy tính bảng tới, mặt trên là danh sách uống rượu của người phụ nữ tóc ngắn.
Hai người hiển nhiên không phải lần đầu tiên phối hợp như vậy.
"Một, mười, trăm, ngàn, vạn, hả..."
Người phụ nữ đếm con số trên danh sách, hồi lâu sau, cô tựa hồ mới ý thức được con số trên đó đại biểu cho cái gì: "Cái này, cái này không đúng, tôi căn bản chưa từng gọi nhiều rượu như vậy.”
"Tiểu thư, hai ly rượu cô gọi vừa rồi đều là hàng cao cấp chỉ có thể mua ở chợ đen, huống hồ hóa đơn đều là được hệ thống sổ sách tinh vi tính toán, làm sao có thể sai lầm được?"
"Anh nhất định là tính sai rồi, ta, tôi căn bản là chưa bao giờ gọi những thứ này."
"Tiểu thư, không phải là muốn quỵt nợ chứ?"
Ánh mắt Bartender trở nên âm trầm, hắn biết đối với người "Ngoại giới" nhập cư trái phép, một ánh mắt liền đủ để dọa bọn họ đến mức không biết làm sao: "Nơi này chính là khu mười bảy."
"Bình tĩnh nào, tôi nghĩ tiểu thư xinh đẹp này cũng là lần đầu tiên đến đây."
Người bán thuốc lập tức làm người hòa giải, nói: "Như vậy đi, tiền rượu của cô ấy tôi sẽ giúp thanh toán.”
“Thật sao? Anh thật đúng là một người tốt.”
"Cô có thể không biết, ở quận 17 nếu không có tiền thì nửa bước cũng khó đi."
Người bán thuốc ra vẻ hào phóng tính tiền, một bàn tay cũng thuận thế khoác lên bờ vai lộ ra bên ngoài của người phụ nữ tóc ngắn, gã nhẹ nhàng nhéo nhéo, cẩn thận cảm thụ xúc cảm da thịt mịn màng của người phụ nữ.
"Tôi biết có một nơi có mức lương khá, chắc chắn sẽ giúp cô có một cuộc sống đàng hoàng ở khu 17."
“Không, không cần, tôi còn có chuyện khác.”
"Đi qua xem một chút cũng không sao đau."
Gã sẽ không để cho một con dê béo như thế kia trượt khỏi dưới mí mắt mình: "Nghe lời nào, uống chén rượu này, sau đó theo tôi, tôi cam đoan cuộc sống ngày mai của cô sẽ phát sinh thay đổi lớn.”
"Thật sự không cần."
Người phụ nữ tóc ngắn mặt lộ vẻ khó xử.
Nhưng mà gã buôn thuốc lại không có ý định buông tay, ngược lại tăng thêm lực đạo trên tay: "Hãy tin tôi..."
"Đã nói không cần!"
Người phụ nữ tóc ngắn đột nhiên đề cao ngữ điệu, các khách nhân quên mình trên sàn nhảy bị kéo về hiện thực, nhao nhao nhìn về phía quầy bar với vẻ tò mò.
Gã buôn thuốc biến sắc, gã không muốn gây ra xôn xao quá lớn, sau khi chấp pháp giả khu 17 đổi quản lý, không gian sinh tồn của bọn họ cũng bị thu hẹp lại rất nhiều.
Nếu mềm không được, thì cũng chỉ có thể cứng rắn.
Gã lại nháy mắt một cái với bartender, nhưng mà lúc này đây, bartender lại không trả lời gã, mà hoảng sợ lui về phía sau một bước rồi dùng hết sức mà chỉ vào cánh tay của gã, rõ ràng là đang mở miệng nhưng lại không phát ra một chút âm thanh nào.
Gã bán thuốc nghi ngờ nhìn theo tầm mắt của bartender, đập vào mắt gã là một vật thể có hình dải phẳng, vật kia giống như là đã bị lực lớn nào đó đè ép, cứng rắn trở thành mặt phẳng mỏng như tờ giấy A4.
Đến khi một cơn đau nhói ập vào não gã, rốt cục gã mới nhận ra cái vật thể kia đến tột cùng là cái gì.
Đó là cánh tay của gã.
Gã bán thuốc theo bản năng há to miệng, nhưng trước khi gã phát ra tiếng kêu thảm thiết thì một cái ly thủy tinh rỗng liền đã được nhét thẳng vào trong miệng, ngay cả răng cũng bị vỡ mấy cái.
Nước mắt và máu trộn lẫn vào nhau, trong miệng cũng chỉ có thể phát ra tiếng cầu xin tha thứ đứt quãng.
"Tiền tôi sẽ trả lại cho anh."
Người phụ nữ tóc ngắn gạt cánh tay phẳng lì của người đàn ông ra như gạt một miếng rác, cánh tay đã mất đi sức lực từ lâu kia giờ đang đung đưa trước mặt cô như một tờ giấy mỏng.
Cô thò vào trong quần áo lục lọi một hồi, thứ cô lấy ra cũng không phải tiền tài, mà là một tấm áp phích in hình cô.
Mười, trăm, ngàn, vạn, mười vạn, trăm vạn.
Gã bán thuốc theo bản năng đếm một chuỗi dài các con số dưới bức ảnh.
Lệnh treo thưởng:
Fiona Elnim.
Một triệu bảy trăm ba mươi nghìn watt.
"Dù sống hay chết"
Trong ánh mắt hoảng sợ của gã buôn thuốc, tấm áp phích này được dán lên mặt gã.
Giọng nói của người phụ nữ tóc ngắn đi kèm với mùi rượu vang phát ra từ đầu bên kia của tấm áp phích.
"Cái này, đủ chưa?"
—------------------------------------
Mẩu chuyện nho nhỏ về cặp đôi 4:
Một năm nào đó, tháng nào đó, ngày cuối tuần, chạng vạng tối.
Sau một buổi chiều bận rộn, một bàn ăn tối thịnh soạn đã được bưng lên, mùi thịt tràn ngập cả phòng.
Lục Tương từ từ thưởng thức những món ăn có màu sắc mê người, tay nghề của những đầu bếp nổi tiếng cũng chỉ như thế.
Đợi Tống Lam ngồi xuống, cô bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Đúng rồi, em có một việc vẫn chưa hỏi anh bao giờ, lúc trước tại sao anh phải học cái này?"
"Trước đây, vào mỗi dịp lễ tết, sẽ có một nhóm người sẽ dạy anh làm món ăn để tìm bạn gái."
"Tìm bạn gái?"
"Bọn họ đều nói là học cái này sẽ dễ tìm bạn gái."
Tống Lam bỗng nhiên cảm thấy những ngày ngồi ăn tối cùng mọi người vào đêm giao thừa đã trở nên cực kỳ xa xôi với mình.
Nếu như đến tết có thể đưa Lục Tương về nhà, nhất định có thể làm cho mọi người hài lòng.
Đáng tiếc mang không được, thậm chí hắn cũng không dám chắc thế giới này có cùng thời không với năm 2020 mà hắn quen thuộc hay không.
Lục Tương nhận thấy sự thay đổi trên nét mặt của Tống Lam, thế nên không định đào sâu vào vấn đề này nữa mà hỏi: "Vậy… anh biết sau khi tìm được bạn gái thì làm thế nào nữa không?"
"Thế… làm thế nào nữa?!"
"Bước đầu tiên, cắn cái này."
Lục Tương gắp một quả trứng cút từ trong món thịt kho tàu rồi đưa vào trong miệng Tống Lam.
"Bước thứ hai, nhắm mắt lại."
Tống Lam làm theo.
"Bước thứ ba ---"
(Hết chương này)