Đêm khuya hôm đó, Lục Tương bị điện thoại di động trên tủ đầu giường đánh thức.
Sau khi nghe trưởng khoa khoa điều tra hiện trường báo cáo đơn giản xong, cô liền lập tức mặc quần áo tử tế, đeo súng lên, đi xuống lầu rồi ngồi lên con xe bay.
Lúc đến hiện trường, chấp pháp giả đã bao vây nơi xảy ra chuyện - quán bar Cực Tinh lại, nếu như không phải nhờ cái bảng hiệu bị xé đi một nửa kia mà chỉ căn cứ theo hiện trường đổ nát, thì chỉ sợ bọn họ sẽ rất khó biết đây vốn là địa phương nào.
Số người chết được xác nhận là đã vượt quá 100 người, không còn ai sống sót tại hiện trường.
Mặc dù thành viên khoa điều tra đã quen nhìn vô số cảnh tượng máu tanh, nhưng giờ phút này sắc mặt họ cũng không khỏi tái nhợt, bởi vì thi thể bọn họ tìm ra dưới đống gạch ngói vụn chỉ có thể dùng từ quỷ dị đến cực điểm để hình dung.
Các khách nhân của quán bar giờ đã nhìn không ra hình người, dường như trước khi chết bọn họ đã gặp phải một loại lực cực lớn nào đó đè ép, dẫn đến việc thi thể trực tiếp biến thành một mặt phẳng.
Quán bar đổ nát này cũng cũng là như thế, tuy bị tàn phá với diện tích lớn thế nhưng lại không giống như là bị phát nổ từ bên trong, thoạt nhìn từ bên ngoài, thì giống như có một bàn tay khổng lồ vô hình từ bên ngoài cầm lấy quán bar, sau đó hung hăng vặn một cái vậy.
Mặc dù các chấp pháp giả không thể tìm thấy bất kỳ nhân chứng nào ở hiện trường, nhưng thân phận của hung thủ lại vô cùng rõ ràng.
Fiona Elnim.
Tên tội phạm bị truy nã với số tiền thưởng lên tới 1,73 triệu watt.
Bọn họ sở dĩ có thể biết thân phận người phạm tội, là vì sau khi đối phương phá hủy quán bar xong thì trực tiếp dán lệnh truy nã của bản thân ở trước cửa lớn.
Mặt tiền quan bar vốn được trang hoàng khí phái, giờ phút này cũng chỉ còn lại có mấy cây cột tàn tạ.
Khi đối diện với đôi mắt đỏ tươi trên lệnh truy nã kia, trong lòng Lục Tương lập tức căng thẳng, biểu tình trở nên vô cùng ngưng trọng, sau khi suy nghĩ một chút, cô liền nói: "Sửa sang lại tin tức tội phạm, thông báo cho chính phủ liên hiệp, sau đó tuyên bố lệnh cảnh giới cấp hai."
……………………………………
Sáng sớm, 6 giờ 10 phút.
"Xin toàn thể thị dân khu 17 chú ý, dưới đây là thông báo báo động cấp hai, vì an toàn tính mạng của mọi người, xin các vị thị dân ở nhà, chờ đợi thông báo tiếp theo."
So với bình thường , hôm nay Tống Lam dậy sớm hơn một giờ, nguyên nhân là do cái tiếng cảnh báo không ngừng lặp lại kia thật sự là quá quấy nhiễu giấc ngủ.
Rất nhanh hắn đã ý thức được cái thông báo không ngừng kia có ý là gì.
Lệnh cảnh giới cấp hai... Đây là lần đầu tiên nha
.
Với tư cách là chấp pháp giả khu 17, hắn chỉ biết về lệnh tuyên bố cảnh giới cấp hai ở trên lý thuyết, cơ mà ở trong trí nhớ của hắn, đây vẫn là lần đầu tiên khu 17 khởi động cho trạng thái chuẩn bị chiến đấu khẩn cấp này.
Khi lệnh cảnh báo cấp 2 được ban hành, toàn bộ các tuyến đường sắt của thành phố sẽ bị phong tỏa, tất cả các doanh nghiệp công cộng ngừng hoạt động, trước khi cảnh báo được dỡ bỏ, tất cả người dân cần phải ở nhà chờ thông báo tiếp theo, biện pháp này là biện pháp khẩn cấp chỉ được đưa ra khi toàn bộ thành phố gặp khủng hoảng, để tránh xuất hiện thương vong lớn về người.
Điều này có nghĩa là trong khoảng thời gian hắn ngủ, bên ngoài nhất định đã xảy ra đại sự rồi.
Nếu là đặt vào tình huống bình thường, Tống Lam khẳng định sẽ nghiêm khắc tuân thủ lệnh cấm của thông báo, an phận ở nhà thẳng đến khi lệnh cấm được giải trừ, nhưng giờ hắn đã là “vương bài sát thủ” được gia tộc Foster khâm điểm, thế nên hắn đã ngửi được kỳ ngộ từ bên trong cái lệnh cảnh giới cấp hai này.
Loại có thể làm cho toàn bộ thành thị tạm thời lâm vào nguy cơ tê liệt này, cũng không phải là mấy tên tiểu côn đồ gà mờ có thể so sánh được.
Nghĩ tới đây, hắn khẩn cấp mở tủ lạnh ra, kiểm kê hàng tồn kho, rồi gom góp ra một túi quà tặng đồ ăn vặt.
Rửa mặt xong, cưỡi lên MK-II yêu dấu, hắn đạp thẳng đến trụ sở Chấp Pháp Giả.
Tình huống trong trụ sở cũng giống như trong dự đoán của hắn, nguy cơ bất thình lình xảy ra khiến cho tất cả mọi người căng thẳng thần kinh, tất cả trưởng khoa đều tập trung đi trung tâm chỉ huy tác chiến, ngay cả khoa hậu cần không chút quan trọng cũng không ngoại lệ, radio toàn thành phố vẫn không ngừng vang vọng làm cho các đồng nghiệp của hắn hôm nay cũng không có lòng dạ nào tiến hành học tập tinh thần cứu hộ giả nữa, giờ bọn họ đang lo âu chờ ở trước bàn làm việc của mình, đứng ngồi không yên.
Tống Lam lên tiếng chào hỏi cùng các đồng nghiệp rồi cầm túi quà đã chuẩn bị sẵn đi thẳng đến khoa thống kê.
Với tư cách là bộ phận văn chức rộn nhất trong trụ sở, sức sống của khoa thống kê hôm nay so với ngày thường trực tiếp tăng gấp bội, tất cả công tác hằng ngày đều bị đẩy qua một bên, hiện tại toàn bộ khoa đều đang nghĩ hết mọi biện pháp thu thập tư liệu về Fiona Elnim.
Hôm nay Trang Trì bận đến sắp phát điên rồi, hơn nửa đêm cô đã nhận được điện thoại của đồng nghiệp, trời còn chưa sáng đã chạy tới văn phòng, ngồi trước máy tính hơn ba tiếng đồng hồ không nghỉ ngơi.
Trước đây khi đối mặt với tập đoàn Sài Khả, cũng chưa từng có trận chiến nào như bây giờ.
Đối mặt với tư liệu dày đặc trên màn hình, cô mệt mỏi dụi dụi mắt.
Nửa buổi tối bận rộn cuối cùng cũng có tiến triển, cô uống một ngụm nước, vươn thẳng cánh tay duỗi lưng một cái, tựa hồ muốn thông qua động tác này đuổi hết thảy mỏi mệt tích tụ từ trong thân thể ra ngoài.
Sau đó, khi cô vừa quay đầu, liền nhìn thấy Tống Lam đang chờ ở cửa kho dữ liệu.
“Không được không được, hôm nay thật sự là quá bận rộn, có chuyện gì chờ ngày mai lại…”
Tầm mắt liếc xuống liền nhìn thấy túi quà tinh xảo Tống Lam nắm.
Ừm, kết hợp giữa lao động và nghỉ ngơi cũng rất quan trọng.
Một nhúm "rada" trên đỉnh đầu Trang Trì lại một lần nữa dựng lên.
Thưởng thức các món ăn ngon để giữ cho tinh thần và thể chất của bạn vui vẻ, hiệu quả công việc sẽ tăng gấp đôi.
Trang Trì chỉ dùng chưa đến một giây đã thuyết phục được chính mình, sau đó, lại là bất động thanh sắc đi ra ngoài cửa, không nổi lên bất kỳ gợn sóng nào ở trong phòng làm việc.
Sự thật chứng minh cách làm lần trước của cô vô cùng hữu hiệu, không có bất luận kẻ nào chú ý tới việc cô nhận được quà của Tống Lam, ngày đó cô còn mạnh mẽ nhịn xúc động mở túi ra ăn ngay lập tức mà chịu đựng đến lúc tan làm.
Làm như vậy có ngay hiệu quả rõ rệt, túi thịt bò kho kia mãi đến tối hôm qua mới ăn xong.
Có kinh nghiệm lần trước, Tống Lam cũng không ngạc nhiên nữa, hắn đi theo Trang Trì đến căn phòng nhỏ bên cạnh, sau khi vào cửa còn thuận tay khóa trái cửa.
“Này…”
Hắn đưa túi quà qua, theo quy định cũ, cho Trang Trì kiểm tra hàng trước.
Trang Trì cũng không mơ hồ, mở túi quà ra, lấy ra một chiếc bánh ngọt nhỏ tinh xảo đặt ở giữa mũi ngửi một cái.
“Không tồi.”
Cô hài lòng đưa chiếc bánh nhỏ vào miệng.
Trải qua ba lần tặng quà, Tống Lam phát hiện ra cô gái tên Trang Trì này rất dễ hiểu, mỗi khi tâm tình cô không tệ, một nhúm tóc phảng phất là là có sinh mệnh trên đỉnh đầu cô sẽ chậm rãi lắc lư.
"Hàng vẫn chất lượng như trước, nói đi, tìm tôi có chuyện gì?"
"Minh nhân không nói tiếng lóng, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra mà phải dùng đến lệnh cảnh giới cấp hai?"
"Bởi vì có một vị khách không mời đến từ khu 17 của chúng ta."
Lúc Tống Lam mang theo lễ vật chạy tới tìm mình, cô cũng đoán ra được nguyên nhân ít nhiều, nói ra: "Fiona Elnim, tiền thưởng cao tới 1,73 triệu watt, trọng phạm bị chính phủ liên bang truy nã."
"1,73 triệu watt?"
Tống Lam bị con số này dọa sợ.
Tiền thưởng này, ước chừng bằng 2,79032 tên Sài Khả!
Tiền thưởng này so với dự đoán trong lòng hắn cũng cao hơn không ít, không hổ là nhân vật hung ác có thể khiến cho toàn bộ khu mười bảy đặt lệnh giới nghiêm, đồng thời, hắn cũng không khỏi sinh ra hoài nghi với Sài Khả lần nữa.
Ngươi không phải là hoàng đế dưới lòng đất của khu 17 sao?
Tại sao bây giờ tiền thưởng của một kẻ trọng phạm từ "ngoại giới" tùy tiện chạy vào đây lại có thể cao hơn ngươi nhiều đến như vậy chứ?
"Hơn nữa, đây là tiền thưởng của nàng ba năm trước."
Trang Trì bổ sung: "Ba năm trước sau khi cô ấy đi 'ngoại giới' thì không còn tin tức gì nữa, nếu không tiền thưởng còn có khả năng tăng lên nữa."
(Hết chương này)