Lúc Tống Lam nghe tin lên lầu, cảnh vệ đã ổn định thương thế giờ đang nằm trên cáng cứu thương được người khiêng xuống lầu.
Dưới tác dụng kép của thuốc giảm đau và bình xịt thôi miên, cảnh vệ bị thương đã ngủ thiếp đi, mặc dù như thế, cảnh vệ vẫn cau mày như cũ, cánh tay phải rũ xuống giống như vải vóc đã không nhận ra bộ dáng ban đầu.
Dọc theo đường đi hắn đã nghe thấy các đồng nghiệp nghị luận rằng tuy cảnh vệ đã giữ được một mạng, nhưng mặc dù có thể khỏi hẳn, thì cả cái tay phải chỉ sợ cũng phải đổi thành thân thể nhân tạo, cơ mà với số tiền lương ít ỏi của bọn họ, loại trình độ giải phẫu này không thể nghi ngờ là sẽ vét sạch tiền tiết kiệm của anh trong nháy mắt.
Nếu như không tiến hành giải phẫu lắp cơ thể nhân tạo, vậy chỉ có thể hoàn toàn cáo biệt với cương vị chấp pháp giả.
Nhưng có lẽ điều này đối với các chấp pháp giả khu 17 mà nói, thì không hẳn không phải là một chuyện tốt.
Tống Lam đứng ở đầu cầu thang, phá lệ sinh ra ý niệm như vậy.
Hắn và các đồng nghiệp ở tầng dưới đều im lặng suốt thời gian này, chỉ trao đổi ánh mắt ngắn ngủi, đợi tiếng bước chân hoàn toàn biến mất, hắn mới tiếp tục đi về phía phòng làm việc của Lục Tương.
Cốc cốc cốc.
"Mời vào."
Tống Lam vừa vào cửa, liền nhìn thấy Lục Tương tiều tụy không thôi.
Trong ấn tượng của anh, Lục Tương còn chưa bao giờ thể hiện ra một mặt như vậy, nhưng mặc dù thoạt nhìn lung lay sắp đổ, nhưng cô vẫn tọa trấn ở tuyến đầu, trên máy tính bảng trước mặt cô viết đầy tư liệu mật thiết dày đặc.
Khi nói một tiếng "Mời vào", Lục Tương giống như hoàn toàn không ý thức được người vào cửa chính là Tống Lam, cô đang vô cùng chuyên chú nhìn chăm chú vào tư liệu trên máy tính bảng, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của mình.
Khi đến gần, liền có thể nghe thấy nàng thì thào tự nói.
"Khả năng điều khiển những thứ vô hình, đè bẹp những vật thể, và trốn vào những không gian bất thường, biến mất vào những thứ vô hình."
"Không đúng, một người tuyệt đối không thể đồng thời có hai loại năng lực được."
"Huống chi, thuộc tính của hai loại năng lực này hoàn toàn khác nhau."
"Cho nên, cô ta rất có thể còn có đồng bọn."
"Là loại hỗ trợ, có thể tiến hành di chuyển tức thời đối với người và vật thể."
"Có vẻ như cô ta rời đi vì đã nhìn thấy ai đó, nhưng vào thời điểm đó, không có ai từng ở bên ngoài phòng bảo vệ."
"Sở dĩ cô ta đến khu 17 là để tìm một người."
……
Lục Tương biết rằng cô không thể ngừng suy nghĩ ngay cả khi tất cả mọi người đang đắm chìm trong nỗi sợ hãi mà Fiona Elnim mang lại.
Đây là tình báo trọng yếu mà cấp dưới của cô liều mạng mới đổi lấy được, mà cô với tư cách là người lãnh đạo chấp pháp giả của khu 17, thì cô phải tìm được sơ hở về năng lực của đối phương trước khi cô ta xuất hiện lần nữa.
Lại qua hồi lâu, Lục Tương mới rốt cục nhớ ra cái gì đó, vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy Tống Lam không biết từ bao giờ đã ngồi ở bên cạnh mình.
“Ồ, là anh.”
Cô xoa xoa trán, đẩy chiếc máy tính bảng sang một bên.
Cô biết rằng toàn bộ trụ sở chấp pháp giả hiện đang bị bao phủ trong bóng ma do Fiona Elnim mang đến -- dễ dàng lẻn vào đại bản doanh của chấp pháp giả mà mà không ai phát hiện ra, hơn nữa còn đánh trọng thương cảnh vệ đang trực ban, năng lực có thể lưu lại loại vết thương kia, chỉ cần liếc mắt một cái thì chỉ sợ cả đời cũng khó có thể quên.
Mà hắn là một người không thích tranh đấu hơn bất kỳ ai, giờ phút này sự bất an trong lòng Tống Lam có lẽ còn mãnh liệt hơn rất nhiều so với những người khác.
"Mỗi ngày một diệu chiêu yêu đương nho nhỏ" từng nói, lúc này cô nên động viên đối phương một chút, nhưng mà…
Nếu xuất phát từ lý trí, Lục Tương lúc này thật sự không nghĩ ra được lời động viên nào.
Đối phó với một tên tội phạm có cấp độ như Fiona Elnim không phải là chuyện có thể làm trong chốc lát, hơn nữa cô đã rời trường từ lâu, xung quanh cô không còn ai có thể giúp cô chia sẻ trong công việc phân tích nữa.
Huống chi, Fiona Elnim còn có một dị năng giả ở bên cạnh hỗ trợ người đó có thể dịch chuyển cô ta tức thời đến mọi nơi, cho dù trong giây tiếp theo cô ta xuất hiện trước cửa phòng làm việc của cô, thì vẫn là có khả năng.
Bởi vậy, Lục Tương không thể không cân nhắc đến tình huống xấu nhất.
"Anh đến đúng lúc đấy."
Lục Tương lấy lại bình tĩnh: "Lúc trước khi mà em nghiên cứu lịch sử của chấp pháp giả khu 17 thì phát hiện một ít kiến trúc bí mật liên quan tới tòa nhà này, có một cánh cửa bí mật đằng sau chiếc tủ thứ ba trong phòng chứa đồ dưới lầu, ban đầu thiết kế ở chỗ đó là để lưu lại lối thoát hiểm cho chấp pháp giả, nếu như Fiona Elnim trở lại, anh phải trốn trong phòng chứa đồ ngay từ đầu, sau đó tìm cánh cửa bí mật—"
“Nói thế nào đi nữa, anh cũng là một chấp pháp giả mà.”
Tống Lam ngắt lời Lục Tương, bầu không khí sinh ly tử biệt này khiến hắn rất không được tự nhiên, những lời dặn dò này nghe thế nào cũng giống như Lục Tương đã chuẩn bị sẵn sàng hi sinh vì nhiệm vụ.
Xem ra cô ấy cũng kkhông không thể chắc chắn bắt được Fiona Elnim.
“Anh muốn ở lại chỗ này. "Tống Lam chỉ chỉ ly nước trên bàn Lục Tương: " Nếu Fiona Elnim thật sự trở lại, anh sẽ dùng ly nước này đập chết cô ta.”
Một pha chém gió này làm cho Lục Tương hơi sửng sốt.
Dùng cốc nước đập chết một trọng phạm được treo giải thưởng 1,73 triệu?
Nàng kìm lòng không đậu mà che miệng nở nụ cười, dưới bầu không khí áp lực như thế này mà Tống Lam lại còn có thể nói ra một câu chuyện cười dark đến như vậy.
Người này luôn có thể xuất hiện bất ngờ vào những thời điểm kỳ lạ, tuy không giúp ích gì cho tình hình hiện tại nhưng lại khiến cô cảm thấy khá hơn rất nhiều.
“Mấy ngày hôm trước em đã thức suốt đêm, hôm qua hơn nửa đêm lại bị gọi dậy, em vẫn nên nghỉ ngơi một lát đi, nếu không thân thể sẽ chịu không nổi.”
"Nhưng mà..."
"Lấy trạng thái hiện tại của em mà gặp cô ta, chỉ sợ là không có phần thắng đâu?"
Lần này Lục Tương không phản bác.
Áp lực tích tụ gần đây đã sắp đè bẹp cô, mà Fiona Elnim có lẽ chính là cọng rơm cuối cùng này.
"Mười lăm phút."
Lục Tương thả lỏng xuống, cô nhắm hai mắt lại, thân thể gần như phản xạ có điều kiện nghiêng về bên phải, khi cô lấy lại tinh thần, hai má đã tựa vào đầu vai Tống Lam: "Mười năm phút nữa đánh thức em nhé.”
“Ừm.”
Tống Lam ngửi thấy mùi dầu gội đầu nhàn nhạt, chỗ bị đuôi tóc Lục Tương cọ vào có hơi hơi ngứa.
Trong sách nói về cảnh mỹ nhân ở bên cạnh, có lẽ cũng chỉ đến cảnh tượng như vậy.
Hắn nghe tiếng hít thở đều đều của Lục Tương, chăm chú nhìn lá cờ nhỏ trên bàn làm việc của Lục Tương, trong đầu lại nghĩ đến một chuyện khác.
Fiona Elnim rất mạnh mẽ, mạnh hơn hắn tưởng tượng rất nhiều.
Cho nên, đây hẳn là một tin vui mới đúng.
Bởi vì chỉ cần qua ngày hôm nay, Sát Thủ tiên sinh có thể hợp tình hợp lý mà vinh dự nghỉ hưu, công việc phá hư gia tộc Foster không còn liên quan đến hắn nữa, mà cuộc sống của hắn lại sẽ trở nên yên tĩnh.
Tống Lam à, ngươi nên vui vẻ lên mới đúng.
Một lát sau, hắn mới thu hồi ánh mắt.
Có lẽ là do mệt nhọc từ trước tới nay, lần này Lục Tương ngủ rất say, ngay cả Tống Lam giúp cô thuận thế ngả xuống sô pha cũng không thể đánh thức cô.
Tống Lam tìm được một cái chăn, vì Lục Tương thường xuyên phải ở trong văn phòng làm thêm giờ, thế nên bên trong có chuẩn bị một chiếc giường đơn giản, hắn cúi người nhẹ nhàng đắp chăn cho Lục Tương, sau đó liếc nhìn thời gian.
11 giờ 21 phút ngày 11 tháng 5 năm 2166.
Mười lăm phút,
Thời gian còn lại đối với hắn lần này có chút hồi hộp.
(Hết chương này)