Phương phu nhân mỉm cười, dịu dàng nói:
“Chỉ cần một nhà ba người chúng ta sống hạnh phúc bên nhau, anh có thể về nhà đúng giờ ăn cơm, vậy ngày nào chẳng là ngày vui?”
Bà ta vừa nói vừa đặt một bát canh gà nóng hổi trước mặt ông:
“Mau đi rửa tay rồi ăn đi. Hai mẹ con em chờ anh lâu lắm rồi.”
Phương Nguyệt cũng ân cần xới cơm, rồi mở tủ lấy ra một chai bia.
Dưới ánh đèn ấm áp của phòng ăn, Lương Trung ngồi xuống bàn sau khi rửa tay xong. Trước mặt ông là hai gương mặt đầy mong chờ.
Phương Nguyệt nôn nóng lên tiếng trước:
"Cha, Lê Kiến Mộc nói sao rồi? Có thể giải quyết riêng không? Con thật sự biết sai rồi, con đảm bảo sau này tuyệt đối không tái phạm nữa! Cô ta muốn bồi thường gì cũng được, chỉ cần đừng kiện con, có được không?"
Nụ cười trên gương mặt Lương Trung dần phai nhạt. Ông thở dài một hơi rồi lắc đầu:
"Bạn học Lê là người rất cứng rắn."
Vừa nghe xong, sắc mặt Phương Nguyệt lập tức sa sầm. Cô ta bực bội nói:
"Sao cô ta ngay cả lời của lãnh đạo cũng không nghe như vậy chứ? Phiền chết đi được!"
Lương Trung không nói gì, nhưng Phương phu nhân bên cạnh khẽ nhíu mày, liếc nhìn con gái một cái đầy ý tứ.
"Con còn dám than phiền à? Không phải tất cả đều do con gây ra sao? Cha mẹ mỗi ngày đều vất vả làm việc, tạo điều kiện học tập tốt như vậy cho con, thế mà con lại đi ghen tuông với người ta! Giờ còn trách ai được nữa?"
Phương Nguyệt có chút không phục, định phản bác nhưng nhìn thấy ánh mắt nghiêm nghị của mẹ, cuối cùng đành nuốt lời vào bụng, lí nhí nói:
"Con xin lỗi."
Phương phu nhân hừ nhẹ một tiếng rồi nói:
"Ăn cơm đi."
Sau đó, bà quay sang Lương Trung, nét mặt dịu dàng hơn hẳn, tươi cười gắp một miếng thịt kho tàu bỏ vào bát ông.
"Chuyện của Nguyệt Nguyệt cứ để đó, người trẻ tuổi có lòng hăng hái là chuyện tốt, bị đè nén một chút cũng là chuyện tốt. Hôm qua anh nói muốn ăn thịt kho tàu, em đã tìm sách dạy nấu ăn rồi nấu cho anh đấy. Nếm thử xem thế nào?"
Lương Trung trước nay vốn không để ý đến cách vợ dạy con, dù sao Phương Nguyệt cũng không phải con gái ruột của ông, mà nếu ông can thiệp quá nhiều cũng dễ gây hiểu lầm.
Hơn nữa, nhiều lúc lời của người mẹ có sức nặng hơn lời của cha dượng. Thường ngày, nếu Phương phu nhân răn dạy con gái, chỉ cần không quá đáng, ông cũng không can thiệp, nhiều lắm chỉ khuyên vài câu.
Nhưng hôm nay, có lẽ vì tâm trạng nặng nề, ông quan sát kỹ hơn một chút.
Khi Phương Nguyệt định nổi nóng, ánh mắt và sắc mặt của Phương phu nhân đột nhiên thay đổi, không hiểu sao lại khiến người ta có chút sợ hãi. Đây là bộ mặt mà trước nay ông chưa từng thấy ở bà.
Bất giác, ông cảm thấy lời của Lê Kiến Mộc đáng tin hơn mấy phần. Đồng thời, nhìn bàn đồ ăn trước mặt, ông cũng có chút bất an khó tả.
Nhưng cơn đói cồn cào cùng cảm giác thèm ăn lại khiến ông không cưỡng nổi, dù trong lòng có chút đề phòng, ông vẫn gắp từng miếng đưa vào miệng.
Cho đến khi ông thoáng thấy nụ cười bí ẩn trên khóe môi Phương phu nhân, còn bản thân thì thật sự không thể ăn thêm được nữa, ông mới buông đũa.
Phương phu nhân cười tủm tỉm:
"Xem ra hôm nay em nấu hợp khẩu vị của anh. Vậy ngày mai em lại nấu tiếp nhé! Dạo này anh trông có vẻ mệt mỏi, mắt thâm quầng cả rồi." Vừa nói, bà vừa đưa tay vuốt nhẹ gương mặt ông, vẻ mặt đầy quan tâm.
Lương Trung cười nhạt, nắm lấy tay bà:
"Vất vả cho em quá."
Phương phu nhân cười hiền:
"Đều là người một nhà, những chuyện này là điều em nên làm thôi, có gì mà vất vả." Bà nháy mắt với ông, rồi đứng dậy thu dọn bàn ăn.
Phương Nguyệt cũng đứng lên, không yên lòng mà trở về phòng.
Không lâu sau, khi Phương phu nhân dọn dẹp xong đi ra, Lương Trung vẫn ngồi yên trên ghế, trầm tư suy nghĩ điều gì đó.
Bà bưng một cốc sữa đi tới, dịu dàng nói:
"Em nghe nói uống một ít sữa trước khi ngủ sẽ giúp ngủ ngon hơn. Dạo này anh vẫn mất ngủ, thử uống chút xem sao? Nếu không được thì lần tới em mua thêm Melatonin cho anh nhé."
Lương Trung xua tay từ chối:
"Không cần đâu, anh thật sự không uống nổi nữa. Để anh nghỉ một lát rồi tính tiếp."
Phương phu nhân im lặng một chút, rồi gật đầu:
"Được rồi. Nhưng anh đừng ngồi ghế mãi, không thoải mái đâu. Lên giường nghỉ ngơi đi."
Bà dìu ông vào phòng, để ông nằm xuống rồi mới xoay người đi tắm.
Lương Trung chậm rãi đưa tay sờ lá bùa giấu trong người, trong lòng thấp thỏm bất an.
Tối nay, liệu ông có thể nhìn thấy điều gì không?
Bất giác, ông cảm thấy căng thẳng.
Chẳng bao lâu sau, tiếng nước ngừng chảy. Phương phu nhân tắm xong, bước ra khỏi phòng tắm. Ông nghe thấy động tĩnh, lập tức nhắm mắt giả vờ ngủ.
Cửa phòng mở ra, bà đi vào, trên tay vẫn cầm một cốc sữa.
Nhìn thấy ông đã ngủ, bà im lặng một lát, rồi khẽ giọng gọi:
"Chồng à? Chồng, anh còn chưa tắm rửa mà."
Lương Trung hơi hé mắt, rồi lại nhanh chóng nhắm lại, giọng nói mơ hồ:
"Hôm nay không tắm..."
“Anh có muốn uống một ít sữa không? Uống chút cho dễ ngủ hơn.”
“Không cần, anh sắp ngủ rồi, đừng làm ồn.”
Phương phu nhân vội vàng đáp: “Được rồi, được rồi, vậy anh nghỉ ngơi trước đi. Em không làm phiền nữa, em sang xem Nguyệt Nguyệt.”
“Ừm.”
Lương Trung trả lời nhỏ giọng, lắng nghe tiếng bước chân bà ta rời đi, rồi cửa phòng khẽ khàng đóng lại.
Ông muốn ngồi dậy xem hai mẹ con họ nói gì, nhưng lại sợ làm kinh động đến họ. Hơn nữa, bụng ông quá no, cảm giác khó chịu dâng lên, khiến mí mắt cũng trĩu nặng. Trong cơn lơ mơ, ông thiếp đi lúc nào không hay.
Chẳng bao lâu sau, ông cảm thấy hô hấp trở nên nặng nề. Có thứ gì đó như đè lên ngực, khiến ông khó chịu vô cùng.
Ông muốn mở mắt, nhưng mí mắt nặng trịch, không cách nào nhấc lên được. Một áp lực vô hình đè chặt lên người, đầu óc cũng nặng nề, kéo ông xuống một vùng tối vô định.
Đột nhiên, một cơn gió lạnh buốt luồn vào eo, lan ra khắp cơ thể, rồi tràn vào đại não. Cảm giác nặng trĩu trong đầu nhanh chóng tan biến. Giống như một người sắp ngất lịm giữa ngày hè oi bức, bỗng được đưa vào căn phòng mát lạnh của điều hòa.
Ý thức của ông ta dần tỉnh táo lại.
Có lẽ bây giờ mở mắt ra sẽ không quá khó khăn.
Nhưng trước khi kịp hành động, một mùi hương kỳ lạ xộc vào mũi.
Đó là mùi hương trầm thường thấy vào dịp lễ tết trong từ đường, cũng giống như mùi vàng mã cháy trong những ngày Thanh Minh.
Mùi này… tại sao lại xuất hiện trong nhà ông?
Ngay sau đó, ông cảm nhận được có người đi tới bên cạnh mình.
Một ngón tay mềm mại chạm nhẹ vào vùng giữa chân mày.
Ngay lập tức, cảm giác đè nén khi nãy quay trở lại. Ngực ông như bị đè nặng, hít thở khó khăn, đầu óc trở nên trĩu nặng, hỗn loạn.
Ông ta muốn cựa quậy, muốn phản kháng, nhưng cơ thể như bị trói chặt, hoàn toàn bất lực.
May thay, ngón tay kia chỉ dừng lại trong chốc lát rồi rời đi.
Cảm giác trói buộc dần tan biến, một cơn gió mát lạnh lại tràn vào cơ thể, giúp ông dần lấy lại tỉnh táo.
Dường như người kia tưởng rằng ông vẫn bị bóng đè, nên không để ý, tiếp tục làm chuyện của mình.
Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra.
Giọng nói của Phương Nguyệt vang lên:
“Mẹ, xong chưa ạ? Chú Vương gọi điện tới, bảo mẹ nghe máy đi!”
Phương phu nhân hoảng hốt nhìn về phía giường. Thấy Lương Trung vẫn ngủ say, không có động tĩnh gì, bà mới thở phào nhẹ nhõm.
Bà ta cau mày, nhỏ giọng trách con gái:
“Nói nhỏ thôi! Nếu để cha con nghe thấy thì sao?”
Phương Nguyệt bĩu môi, lẩm bẩm:
“Nghe thấy thì nghe thấy thôi, mẹ lại tìm cha mới cho con là được mà. Dù sao ông ta cũng không sống được bao lâu nữa.”
Phương phu nhân trừng mắt nhìn con gái, sau đó nhanh chóng rời đi, đóng cửa lại.
Trên giường, Lương Trung nghe rõ mồn một toàn bộ cuộc đối thoại.
Tim ông thắt lại, đầu óc trống rỗng, vừa đau đớn vừa giận dữ.
Cố gắng hết sức, ông mở mắt ra—và cảnh tượng trước mắt khiến ông suýt thét lên.
Phòng ngủ quen thuộc chỉ có duy nhất một chiếc đèn trần màu trắng. Nhưng không biết từ bao giờ, trên tường lại xuất hiện những ánh đèn đỏ u ám.
Chúng không hề rọi sáng căn phòng, mà tất cả đều hướng về một điểm.
Lương Trung chậm rãi quay đầu theo hướng ánh sáng chiếu tới.
Một hốc tường không biết từ khi nào đã xuất hiện ngay vị trí vốn treo bức tranh phong cảnh. Bên trong hốc tường ấy, một bức tượng thần kỳ lạ được thờ cúng.
Đó là… một con cóc?
Nhưng con cóc này không giống với bất cứ con cóc nào ông từng thấy. Đôi mắt nó khẽ động đậy, như thể đang nhìn chằm chằm vào ông.
Lương Trung lập tức nhắm nghiền mắt lại, tim đập thình thịch. May mà khi nãy ông chỉ hé mắt, con cóc kia chưa kịp phát hiện ra.
Dù vậy, nỗi sợ hãi vẫn bám chặt lấy ông.
Ông vẫn không thể cử động, vẫn bị trói chặt trong cơn ác mộng này, và hơn hết… vẫn cảm giác rõ ràng rằng có một thứ tà ác đang theo dõi mình.
Cả đêm hôm đó, ông không sao chợp mắt.