Bỗng nhiên, giọng của Lê Thanh Thanh vang lên kéo cô về thực tại:
"Lê Kiến Mộc, chị làm PPT chưa? Ngày mai giáo viên sẽ kiểm tra đấy."
Lê Kiến Mộc không đáp. Lê Thanh Thanh quay đầu lại, thấy cô đang thẫn thờ, liền giơ tay quơ quơ trước mặt cô:
"Này! Chị đang nghĩ gì thế, đại sư?"
Lê Kiến Mộc hoàn hồn, lẩm bẩm: "Đang nghĩ Côn Luân ở đâu…"
Lê Thanh Thanh ngạc nhiên: "Núi Côn Luân à? Chị định đi du lịch hả? Hay là cả phòng mình cùng đi chơi đi?"
Có người hứng thú nói chen vào: "Mình không muốn đi núi Côn Luân đâu, đến thảo nguyên cưỡi ngựa còn hơn!"
Lê Kiến Mộc lắc đầu. Cô không nói đến Côn Luân mà mọi người đang nghĩ đến…
Chưa kịp giải thích, Lê Thanh Thanh đã quay sang mọi người:
"Chắc chắn không phải du lịch rồi. Gần đây, chị ấy đâu có thời gian đi chơi, đúng không?"
Trương Văn Tĩnh tò mò hỏi:
"Gần đây cậu bận lắm à?"
Lê Thanh Thanh lắc đầu, cười nhẹ:
"Không phải đâu. Không phải trước đây mình đã nói với mọi người rồi sao? Chị Lê Kiến Mộc trước đây được nuôi ở bên ngoài, rất nhiều trưởng bối trong nhà và bạn bè đều chưa từng gặp mặt chị ấy. Thế nên cha mẹ mình quyết định tổ chức một buổi tiệc vào thứ Bảy để chào mừng chị ấy, cũng tiện giới thiệu cả hai bọn mình với mọi người."
"Hai người á? Nhà cậu còn ai không biết cậu nữa à?"
Lê Thanh Thanh cười:
"Chuyện này có gì lạ đâu. Trước đây mình học ở nước ngoài, năm nay mới về nước chưa được bao lâu. Ngoại trừ bạn trai mình và mấy người bạn thân từ nhỏ, trong giới cũng không có ai biết đến mình cả."
Trương Văn Tĩnh cảm thán:
"Cha mẹ cậu thú vị thật đấy. Hai cô con gái, một người nuôi tận phương Nam, một người lại đưa ra nước ngoài."
Lê Kiến Mộc khẽ giật mình nhưng không nói gì.
Lê Thanh Thanh xua tay cười:
"Haizz, nhà đông con thì vậy thôi. Anh ba mình còn được gửi vào quân đội từ nhỏ cơ mà."
Lê Kiến Mộc đột nhiên hỏi:
"Vậy tại sao em lại ra nước ngoài du học?"
Lê Thanh Thanh ngẩn người một lúc rồi gãi đầu, hơi ngượng ngùng:
"Chuyện này... Thật ra là vì bạn trai em."
Cô hơi ngừng lại, ánh mắt mang theo chút hoài niệm rồi kể:
"Lúc nhỏ, cha mẹ em rất bận rộn, các anh trai cũng có việc riêng nên em cứ va va chạm chạm, bị thương suốt. Mà bị thương thì đau, đau thì em lại khóc. Mà mỗi lần em khóc là Chu Tuấn Ngạn sẽ chạy đến."
"Em nhớ lúc đó mình thấy tủi thân lắm, cảm giác như cha mẹ và anh trai đều không cần mình nữa. Đúng lúc ấy, em nghe nói anh ấy cũng không có cha mẹ, thế là lập tức cảm thấy đồng bệnh tương liên, rồi hai bọn em cứ thế thân nhau. Sau đó, mỗi lần em khóc anh ấy sẽ dỗ dành, còn dẫn em về nhà ăn cơm. Chú ba nhà họ Yến mua đồ chơi cho anh ấy, anh ấy cũng lén lút chia cho em một ít."
"Ngày qua ngày, tình cảm của bọn em càng lúc càng tốt. Lúc ấy em cảm thấy anh ấy còn quan trọng hơn cả cha mẹ và anh trai mình. Thế nên khi mười mấy tuổi, chú ba nhà họ Yến muốn đưa anh ấy ra nước ngoài, em đã khóc lóc làm ầm lên, ép cha mẹ cũng phải cho em đi theo…"
Câu chuyện vừa kết thúc, cả phòng rơi vào im lặng trong giây lát.
Trương Văn Tĩnh bật cười:
"Không ngờ hai người còn có một đoạn quá khứ ngây thơ như vậy."
Cát Tân Nguyệt mơ màng nói:
"Thanh mai trúc mã đúng là đẹp nhất."
Trịnh Linh cảm khái:
"Không hổ là hào môn, mới mười mấy tuổi đã được đưa ra nước ngoài du học. Nếu là nhà mình, chắc chắn ba mẹ luyến tiếc lắm. Nhưng mà cha mẹ cậu bận đến mức ấy sao? Mình cứ tưởng cậu được nuông chiều như công chúa cơ."
Lê Thanh Thanh nhún vai:
"Thực ra cũng không hẳn. Sau này mình mới biết, mấy năm đó nhà mình gặp khá nhiều chuyện không thuận lợi. Từ sức khỏe của cha mẹ, công ty, đến chuyện bên nhà cậu mình, mọi thứ đều rối ren cả. Cha mẹ bận tối mắt tối mũi, thế nên đành để giúp việc chăm sóc mình."
Lê Kiến Mộc chợt lên tiếng:
"Vậy chuyện em ra nước ngoài, có thể xem như do Yến Đông Nhạc dốc sức chủ trương không?"
Lê Thanh Thanh gật đầu:
"Ừm, cũng có thể nói vậy. Nhưng mà thực ra chú ba Yến gia làm thế cũng có lý do. Anh Tuấn Ngạn không mang họ Yến, ngoại trừ chú ba thương anh ấy ra thì những người khác đều lo anh ấy sẽ tranh giành lợi ích của nhà họ Yến. Đưa anh ấy ra nước ngoài, tránh khỏi những người đó, cũng giúp anh ấy phát triển tốt hơn."
Mọi chuyện nghe có vẻ rất hợp lý, không có chỗ nào đáng ngờ.
Nhưng trong lòng Lê Kiến Mộc vẫn có chút cảm giác không đúng.
Yến Đông Nhạc làm bất cứ chuyện gì, hình như đều có mục đích.
Nghĩ đến buổi tiệc sắp tới, cô chợt nhớ ra xấp thiệp mời mà Hoắc Uyển đã đưa cho mình trước đó.
Cô lục lọi trong ngăn tủ, rút ra vài tấm rồi đưa cho mấy người bạn cùng phòng, mỉm cười:
"Thứ Bảy này mọi người có rảnh không? Tới dự tiệc với mình nhé!"
Trịnh Linh và Trương Văn Tĩnh không do dự chút nào, thậm chí còn hào hứng:
"Đương nhiên rồi! Đã mong chờ từ lâu!"
Chỉ có Cát Tân Nguyệt là hơi chần chừ, rồi hỏi nhỏ:
"Chắc là phải mặc lễ phục thật đẹp đúng không?"
Lê Thanh Thanh hiểu ý cô liền bật cười:
"Không cần đâu, coi như một buổi tụ tập thôi. Người lớn thì lo chuyện của người lớn, bọn mình cứ vui vẻ là được. Mặc váy hay quần đều ổn hết, thậm chí mặc đồng phục cũng chẳng sao. Dù gì cũng để mọi người trong giới thấy được, chúng ta chính là sinh viên của đại học Bắc Thành – trường top đầu cả nước!"
Nghe vậy, Cát Tân Nguyệt mới thở phào nhẹ nhõm.
"Vậy thì tốt quá. Để mình nói với phụ huynh một tiếng, tuần này không đi dạy thêm nữa."
Sáng thứ bảy, dù không cần phải ăn mặc quá cầu kỳ, nhưng Lê Kiến Mộc vẫn quyết định đi mua một bộ quần áo mới. Dù sao cũng không thể khiến bạn cùng phòng mất mặt được.
...
Ngoài mấy người trong phòng ký túc xá, cô còn mời Chu Soái, đương nhiên Lý Muội cũng không thể thiếu.
Chiều thứ sáu, Lê Vấn Bắc đích thân lái xe đến đón hai người.
Từ sau khi chuyện hai chị em Lê Kiến Mộc bị lộ ra ngoài, mỗi lần xuất hiện, họ đều trở thành tâm điểm chú ý. Nhưng vì lần trước Lê Thanh Thanh nổi giận, nên không còn ai dám đến gần hóng chuyện nữa.
Thế nhưng, hôm nay khi Lê Vấn Bắc đến đón, sự xuất hiện của anh vẫn khiến đám đông phấn khích đến mức la hét ầm ĩ. Tin tức nhanh chóng lan truyền trên mạng.
May mà lần này không có ai chặn đường vây kín.
Trên xe, nghe tiếng la hét bên ngoài, ánh mắt Lê Thanh Thanh tối sầm lại, trông như muốn giết người.
Lê Kiến Mộc thì vẫn giữ vẻ mặt bình thản, dù sao cũng nằm trong phạm vi có thể chấp nhận được.
Lê Vấn Bắc chắp tay trước ngực, cười hì hì:
"Anh sai rồi, xin lỗi hai vị bà cô! Lần sau tiểu nhân đảm bảo sẽ khiêm tốn hơn, tuyệt đối không gây thêm phiền phức. Mong hai vị rộng lượng bỏ qua, cho anh một cơ hội!"
Lê Thanh Thanh khoanh tay trước ngực, liếc anh ta từ trên xuống dưới một lượt:
"Anh nhận lỗi nhanh như vậy, chắc chắn là có chuyện muốn nhờ đúng không?"
Lê Vấn Bắc cười ngượng ngùng, quay sang nhìn Lê Kiến Mộc:
"Mộc Mộc à, Mộc Mộc…"
Lê Kiến Mộc bật cười:
"Anh hai, có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi."
"À, chính là anh có một người bạn gặp chút rắc rối, muốn nhờ em giúp một tay. Ngày mai em có rảnh không?"
Lê Thanh Thanh lập tức cắt ngang:
"Anh bớt nói lời vô nghĩa đi! Ngày mai trong nhà có yến tiệc, Lê Kiến Mộc là nhân vật chính, anh nói xem có tiện không?"
"Anh cũng biết thế, nhưng mà người bạn kia của anh gặp chuyện hơi gấp. Em xem có thể giúp một chút được không, Mộc Mộc?"
Lê Kiến Mộc suy nghĩ một lát rồi gật đầu đồng ý.
Giới giải trí vốn dĩ là một thế giới đầy màu sắc và bí ẩn, cô cũng muốn nhân cơ hội này để tìm hiểu thêm.
Trên đường về, cô hỏi thẳng:
"Anh hai, người bạn của anh là ai? Chuyện cụ thể thế nào?"
"Ôn Vũ Hiên, là thành viên trong nhóm nhạc cũ của anh. Em có nhớ cậu ấy không?"
Lê Kiến Mộc lắc đầu.
Cô vốn không quan tâm nhiều đến giới giải trí, ngoài việc biết Lê Vấn Bắc có rất nhiều fan, đồng thời cũng có không ít anti-fan, thì những chuyện khác cô hoàn toàn không rõ.
Lê Vấn Bắc thở dài, tỏ vẻ tiếc nuối:
"Em gái à, nếu rảnh rỗi thì tìm hiểu về quá khứ huy hoàng của anh trai em một chút. Em sẽ phát hiện anh cũng rất có sức hút đấy!"
Lê Thanh Thanh bĩu môi, nhớ lại tạo hình cũ của anh ta, liền chậc lưỡi:
"Chậc chậc, bớt tự luyến đi. Nói chuyện chính đi!"
"Rồi rồi!" Lê Vấn Bắc nhún vai, rồi nói tiếp: "Chuyện là gần đây Ôn Vũ Hiên đặc biệt xui xẻo, mà không phải xui bình thường đâu, xui đến mức kỳ lạ luôn!"
Lê Kiến Mộc nhướng mày:
"Cụ thể là sao?"
"Ban đầu, chỉ là uống nước bị sặc đến mức phải nhập viện. Dân mạng trêu chọc cậu ấy là 'tiểu thịt tươi chuyện bé xé ra to', nhưng thực tế cậu ấy suýt chết vì sặc nước thật!"
Lê Vấn Bắc ngừng một chút rồi tiếp tục:
"Rồi lúc quay phim, cậu ấy đang đi trên đất bằng cũng có thể tự ngã. Nếu chỉ ngã thôi thì cũng chẳng sao, nhưng phía trước hai bước là một vũng nước, cậu ấy lại ngã thẳng vào đó. Cứ thế nằm im, mãi không dậy được. Nếu không phải nhân viên hậu trường phát hiện có gì đó không ổn, có lẽ cậu ấy đã chết đuối rồi!"
Lê Thanh Thanh nhíu mày:
"Nghe có vẻ hơi bất thường đấy…"
"Chưa hết đâu!" Lê Vấn Bắc tiếp tục: "Sau khi cảm thấy đoàn làm phim không hợp với mình, cậu ấy chuyển qua tham gia một chương trình tạp kỹ. Kết quả là trong lúc biểu diễn, micro đột nhiên tắt tiếng, khi rút thăm thì toàn trúng kết quả tệ nhất. Những chuyện này còn có thể cho là xui xẻo bình thường. Nhưng đến khi tham gia hoạt động ngoài trời, biển quảng cáo bên ngoài tự nhiên đổ xuống, đập trúng trán cậu ấy một cách hoàn hảo! Nếu lúc đó anh không nhanh tay kéo cậu ấy ra, chắc cậu ấy đã mất mạng rồi!"