Mục lục
Đại Lão Huyền Học Livestream Bốc Gạch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô ấy không muốn gả cho lão Lưu – người đàn ông mà cha mẹ đã định sẵn. Khi biết họ đã lén nhận 10 vạn tiền "đặt cọc" từ lão Lưu để gom góp mua nhà cho con trai ở thành phố, cô hoàn toàn bùng nổ, làm ầm lên không ngừng.

Cô nói họ là "bán con", nói mình không có nhân quyền, nói họ thiên vị con trai… Tiếng khóc, tiếng gào, từng lời từng chữ đều đẫm sự phẫn uất.

Trưởng thôn và vợ ông ta không thể chịu nổi những lời này.

Từ trước đến nay, trong thôn vốn luôn như vậy – con gái lớn lên là phải gả chồng, nhận chút tiền cưới hỏi, đó chẳng phải chuyện bình thường hay sao? Họ nghĩ, dùng số tiền đó cho ai tiêu cũng không liên quan tới con gái nữa – bởi cô sớm muộn gì cũng sẽ "gả ra ngoài, như bát nước hắt đi".

Họ cho rằng bản thân đã rất tốt với Nữu Nữu rồi.

Từ nhỏ, cô được ăn uống không khác gì anh trai. Trong khi nhiều gia đình trong thôn đối xử với con gái như người giúp việc, bắt làm lụng từ bé, thì Nữu Nữu chỉ cần phụ giúp chút việc nhỏ, chưa từng bị ép buộc quá đáng.

Theo họ, dạy con gái hiền lành, biết việc, chẳng qua cũng chỉ là giúp cô ấy dễ sống hơn khi gả vào nhà chồng. Họ tự nhủ, tất cả đều là vì muốn tốt cho cô.

Giờ lại tìm được người đàn ông có tiền như lão Lưu, không cần làm ruộng vất vả, chỉ cần sống sung sướng cả đời – vậy mà con gái lại phản đối, còn làm loạn đến mức này?

Trong mắt họ, Nữu Nữu thật sự quá cố chấp. Bao nhiêu phụ nữ khác trong thôn ao ước cũng không được. Họ cảm thấy bản thân đã là cha mẹ tốt nhất rồi, cả thôn này không ai yêu con gái công bằng như họ.

Vậy mà cô vẫn không biết điều!

Họ đổ lỗi cho mạng xã hội, cho những người thành phố đã đầu độc suy nghĩ của cô.

"Ích kỷ, không biết đủ, không biết báo ân!" – Cả hai nghĩ vậy, gần như đồng thanh.

Vì thế, ngày hôm đó, khi Nữu Nữu tiếp tục nổi loạn, trưởng thôn và vợ ông đã nổi giận đến cực điểm. Cả hai cùng lao vào đánh cô một trận tơi bời. Đánh xong, họ còn thu điện thoại của cô, nhốt cô trên lầu, bảo cô "tự kiểm điểm lại hành vi của mình".

Nữu Nữu bị nhốt trên lầu, còn hai người thì do chân yếu không leo được, cứ ở dưới nhà như không có chuyện gì.

Tối hôm ấy, họ cố tình không gọi cô xuống ăn cơm, nói là để cô đói một bữa cho bớt bướng bỉnh.

Sáng hôm sau không thấy Nữu Nữu xuống, họ tưởng cô vẫn còn giận dỗi.

Mãi đến ngày thứ ba, nhóm Huyền Sư dọn vào ở tạm trong nhà cô ấy, cần cô ấy phụ việc, vợ trưởng thôn mới miễn cưỡng leo lên lầu gọi cửa. Gọi rất lâu, cuối cùng Nữu Nữu mới mở cửa, còn cúi đầu xin lỗi rất ngoan ngoãn.

Từ hôm đó trở đi, cô phá lệ ngoan ngoãn, không cãi lại, không làm loạn.

Không ai trong hai vợ chồng họ ngờ rằng... lúc đó Nữu Nữu đã chết từ ba ngày trước, chết trong tay chính cha mẹ mình.

Trưởng thôn đột nhiên lắc đầu, như muốn xua đi một sự thật nào đó:

"Không… Không thể như vậy… Rõ ràng sáng hôm đó con bé còn cười đùa vui vẻ, sao có thể đã chết hơn mười ngày? Có phải là các người… có phải là đám Huyền Sư các người làm chuyện đó không?"

Ông ta bỗng như tìm được nơi đổ tội, giọng nói trở nên kích động:

"Đúng rồi! Chính là các người! Các người đã giết con gái tôi rồi còn dùng tà thuật lừa gạt! Là các người làm phép khiến nó trông như đã chết từ lâu!"

Vợ ông cũng hét lên theo:

"Đúng vậy! Là do các người hại con tôi! Các người phải đền mạng cho con tôi, phải đền!"

Lê Kiến Mộc đứng đối diện họ, ánh mắt dửng dưng. Cô lạnh lùng bật cười:

"Đừng vội. Nữu Nữu đúng là đã chết, nhưng quỷ hồn vẫn còn. Dù mấy hôm nay thứ các người thấy không phải là cô ấy thật, nhưng linh hồn cô ấy vẫn chưa đi đầu thai. Muốn biết rốt cuộc cô ấy chết như thế nào, thì lên phía bắc thôn, sẽ rõ ngay. Hai người dám đi không?"

Câu hỏi lạnh buốt khiến cả hai câm nín.

Họ nín thở, cả người lạnh toát.

Bởi trong lòng, họ đã tin lời Lê Kiến Mộc. Chỉ là đang cố vùng vẫy một cách vô ích.

Lê Kiến Mộc cười giễu, đẩy hai người qua một bên, tay không mà nhấc thi thể Nữu Nữu lên.

"Ê! Cô làm gì vậy?" – Trưởng thôn và vợ ông cùng hét lên.

"Muốn biết sự thật? Vậy thì đi theo tôi đến sườn núi phía bắc." – Cô bình thản đáp.

Hai người liếc nhau, sắc mặt tái mét, chân như đóng đinh xuống đất, không ai dám bước theo.

Chỉ có thể đứng nhìn Lê Kiến Mộc khuất dần trong bóng tối, ôm theo thi thể con gái mà họ từng ruột thịt yêu thương – hoặc nghĩ là đã yêu thương.

Văn gia.

Trong phòng khách ấm cúng, Văn Nhân ngồi thư giãn trên ghế sofa, trong lòng ôm Tứ Nha bé bỏng. Một hộp đồ ăn vặt đầy sắc màu để ngay bên cạnh.

Tứ Nha đang gặm kẹo mút, vừa ăn vừa đung đưa đôi chân nhỏ, ánh mắt sáng lấp lánh.

"Ngon quá! Chính là hương vị này!" – Cô bé reo lên, "Ngọt y hệt viên kẹo lần trước chị gái xinh đẹp cho em!"

Văn Nhân chớp mắt, lập tức nhận ra điều gì đó, liền hỏi:
“Chị gái xinh đẹp ư?”

Tứ Nha gật đầu, giọng non nớt kể lại:
“Ừm, giống như em năm vậy. Là một chị gái xinh đẹp từ thành phố, mặc đồ sạch sẽ lắm. Chị ấy đến tìm chị mấy lần rồi, rất tốt với chị. Chị rất muốn chơi với chị ấy, nhưng chị hai lại nói chị ấy giống người xấu, không cho chị ra ngoài gặp.”

Ngừng lại một lát, ánh mắt Tứ Nha đầy tin tưởng:
“Thật ra chị ấy không phải người xấu đâu. Người mặc sạch sẽ như vậy, chắc chắn không thể là người xấu được.”

Nói đến đây, ánh mắt cô bé vô thức rơi xuống bộ đồ Văn Nhân đang mặc, trong giọng nói lộ ra sự ao ước:
“Em năm, em có dư bộ quần áo nào không? Chị cũng muốn mặc đồ sạch sẽ như em.”

Văn Nhân mỉm cười, không chút do dự nói:
“Có chứ.”

Dù không định ở lại lâu, nhưng vì là nghệ sĩ, hành lý của cô luôn chuẩn bị chu đáo. Văn Nhân lấy từ trong túi ra một chiếc khăn lụa lớn, mềm mại và sáng màu, rồi nhẹ nhàng quấn quanh người Tứ Nha vài vòng, khéo léo tạo thành một chiếc váy ngắn đơn giản nhưng vô cùng xinh xắn.

Tứ Nha vui mừng nhảy ra khỏi lòng cô, đi chân trần vòng quanh căn phòng nhỏ, vui sướng reo lên:
“Đẹp quá đi mất! Hôm nay chị cũng được thời thượng một lần. Em năm, bây giờ chị trông giống mấy bé gái bình thường sạch sẽ rồi đúng không?”

“Giống chứ. Chị tư thật xinh đẹp.” – Văn Nhân mỉm cười, đôi mắt đỏ hoe, nhẹ nhàng xoa đầu Tứ Nha.

Tứ Nha là đứa bé sống dai dẳng nhất trong số các chị em của Văn Nhân. Chỉ thiếu một ngày nữa là đầy tháng. Khi mới sinh ra, Tứ Nha rất khỏe mạnh, da trắng hồng, ai nhìn cũng bảo sau này lớn lên chắc chắn sẽ rất xinh đẹp. Cô bé lại hay cười, khiến trái tim vốn lạnh nhạt của cha mẹ Văn cũng từng có lúc mềm lòng.

Nhưng chỉ một ngày trước lễ đầy tháng, Tứ Nha bị cảm lạnh, tiêu chảy, tã lót ướt sũng phân và nước tiểu. Hôm đó, cha Văn chơi mạt chược thua sạch, trở về nhà thì bị mẹ Văn sai giặt tã.

Ông ta cau có chửi ầm lên:
“Một đứa con gái mà bắt tôi phải hầu hạ như con trai? Con bé này đúng là sao chổi! Từ lúc nó sinh ra tôi đánh bài chưa thắng được ván nào. Bẩn thỉu như vậy thì vứt đi! Dù gì cũng chẳng phải con trai!”

Với cái lý do tàn nhẫn và vô cảm ấy, cha mẹ Văn đã quấn Tứ Nha bằng mảnh vải rách rồi ném cô bé ra sườn núi sau nhà, mặc cho ngoài trời đang mưa lớn. Khi chết, Tứ Nha nằm co quắp giữa đất bùn lầy lội.

Trước khi nhắm mắt, cô bé vẫn cố giữ mình sạch sẽ, sợ rằng sẽ bị người khác ghét bỏ vì dơ bẩn.

Và trong tâm trí ngây thơ của Tứ Nha, “người thành phố” chính là biểu tượng của sự sạch sẽ, xinh đẹp, là những người không bao giờ bị cha mẹ ghét bỏ hay vứt đi. Tuy cô bé chẳng biết thành phố thực sự trông như thế nào, nhưng vì ai cũng nói muốn tới đó, nên chắc chắn nơi đó phải rất tốt đẹp.

Tứ Nha mặc chiếc váy do Văn Nhân làm, tung tăng chạy đến bên kia phòng, gương mặt hớn hở:

“Chị hai, chị hai, chị nhìn váy em đi, đẹp không? Em năm làm cho em đấy! Còn có kẹo của em năm mua, ăn ngon cực kỳ luôn!”

Nhị Nha chỉ liếc mắt nhìn em gái, rồi quay đầu, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm ba người đang run lẩy bẩy trong góc phòng – cha Văn, mẹ Văn và cậu em trai nhỏ.

Cha mẹ Văn đã lớn tuổi, bả vai gầy guộc của họ đang dựa sát vào nhau, run cầm cập không dám ngẩng đầu. Em trai Văn thì mặt cắt không còn giọt máu, sợ hãi đến mức tiểu ra quần, nước tiểu loang lổ trên nền gạch, mùi hôi lan khắp phòng.

Tứ Nha nhăn mũi, bịt mũi lại, giọng chê bai rõ rệt:
“Ý, thật là ghê tởm! Thật là dơ!”

Rồi cô bé quay người, từng bước tiến về phía cha mẹ mình, ngẩng đầu hỏi:
“Cha mẹ, em trai thật dơ, thật ghê tởm. Cha mẹ mau đem em ấy ra sườn núi nhỏ phía sau đi. Dơ bẩn thế này, chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới vận may đánh bài của cha!”

Hai người già cúi gằm đầu, không dám đáp một lời, chỉ càng run rẩy dữ dội hơn.

Tứ Nha bỗng nghiêm mặt, giọng đầy giận dữ:
“Cha mẹ nói gì đi chứ! Không phải cha mẹ chỉ cần đứa bé sạch sẽ thôi sao? Em trai bẩn thỉu thế này, em trai dơ rồi, chắc là cũng chết rồi đấy!”

“Không! Không! Em không muốn chết! Em chưa chết mà! Các chị tha cho em đi, cầu xin các chị… chuyện này không liên quan gì tới em cả! Khi các chị chết, em còn chưa chào đời! Em không biết gì hết mà!” – Em trai Văn đột nhiên bật khóc, quỳ sụp xuống, dập đầu không ngừng trước hai chị gái đã chết.

Nhìn thấy vậy, cha Văn và mẹ Văn như bừng tỉnh, giống như cuối cùng cũng hiểu mình phải làm gì. Hai người vội vàng quỳ xuống bên cạnh con trai, nước mắt đầm đìa, giọng run run van xin:

“Cha mẹ không cố ý đâu… Cầu xin các con, tha cho cha mẹ…”

“Lúc đó… mỗi nhà đều muốn có con trai. Không có con trai thì bị coi thường… Cha mẹ thật sự không muốn đâu…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK