Phương phu nhân mím môi, cúi đầu, lặng lẽ gắp thức ăn đặt vào bát của Lương Trung.
Chẳng mấy chốc, bát cơm trước mặt ông đã chất đầy như một ngọn núi nhỏ.
"Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, cứ ăn trước đã."
Lương Trung liếc nhìn bà một cái, rồi im lặng cúi đầu ăn.
Vị dầu mỡ len lỏi qua từng kẽ răng, tràn ngập khoang miệng, nhưng lại khiến dạ dày ông nhộn nhạo khó chịu. Mặc kệ cảm giác đó, ông vẫn ép mình phải tiếp tục, từng đũa, từng đũa cơm như một nghĩa vụ nặng nề.
Phương phu nhân dõi theo ông ăn, khóe môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười.
Nụ cười đó vừa vặn lọt vào mắt Lương Trung khi ông bất chợt ngẩng lên.
“Cười gì vậy?”
“Không có gì,” bà nhẹ nhàng đáp, giọng điệu mang theo chút dịu dàng. “Chỉ là nhìn thấy chồng ăn cơm em nấu, em cảm thấy rất hạnh phúc.”
Bà ta nắm lấy tay ông, ánh mắt sâu thẳm như muốn giam cầm người đối diện.
"Chồng à, gặp được anh thật sự là điều may mắn nhất trong cuộc đời em."
Khóe môi Lương Trung hơi cong lên, nhưng nụ cười đó phảng phất sự hoài niệm xa xăm.
"Anh cũng vậy."
Chỉ là… đã từng.
Dùng bữa xong, Lương Trung quay về phòng nghỉ ngơi.
Phương phu nhân đứng dậy, nhẹ nhàng nói:
"Chồng à, hôm nay anh mệt rồi, nghỉ trước đi. Em ra ngoài gọi điện cho Nguyệt Nguyệt, lát nữa em vào ngủ sau."
"Ừ."
Khi cánh cửa phòng sắp khép lại, bỗng giọng ông vang lên:
"Vợ à."
"Hửm?"
"Em yêu anh không?"
Phương phu nhân khựng lại trong giây lát, sau đó bật cười khe khẽ.
"Chúng ta đã là vợ chồng bao nhiêu năm rồi, nói mấy lời này không thấy ngại sao?"
Bà khép cửa lại, bỏ lại Lương Trung một mình trong căn phòng tĩnh mịch.
Ông nằm đó, mắt mở trừng trừng nhìn trần nhà, trong lòng có cảm giác nặng trĩu khó tả.
Chẳng bao lâu sau, hơi thở ông dần đều, mí mắt khép lại.
Ngoài cửa, một bóng dáng lặng lẽ đẩy cửa bước vào.
Ánh đèn mờ nhạt được bật lên, chiếu rọi góc tường.
Bên trong hốc tường, một pho tượng con cóc dần hiện ra. Đôi mắt nó, đục ngầu nhưng tựa như đang sống, lặng lẽ quan sát căn phòng, tựa hồ như vị quân chủ đang tuần tra lãnh địa của mình.
Lương Trung vẫn giữ nguyên tư thế, nhưng trong lòng đã dậy sóng.
Ông không ngủ.
Ông cảm nhận rõ ràng từng chuyển động xung quanh.
Phương phu nhân tiến đến bên hốc tường, cúi đầu, cung kính cắm ba nén nhang trước pho tượng con cóc. Sau đó, bà lặng lẽ làm một số nghi thức kỳ lạ mà ông không nhìn thấy rõ.
Giữa bầu không khí tĩnh lặng, một câu nói của bà vang lên:
"Tiên nhân, đã đến lúc đưa Lương Trung đi rồi."
Những lời nói lạnh lùng ấy như một lưỡi dao sắc bén, cắt nát chút tình cảm cuối cùng trong lòng ông.
Ngay sau đó, ông cảm thấy trên người mình có thứ gì đó nhảy xuống. Nó dẫm mạnh lên đỉnh đầu ông, tạo ra một áp lực nặng trịch.
Cơn choáng váng ập đến.
Thứ đó tiếp tục nhảy đến ngực, rồi xuống bụng, mỗi cú dẫm đều mang theo cơn đau thấu xương.
Lương Trung nghiến chặt răng, cơ thể co rút dữ dội, toàn thân run rẩy. Ông không kìm được mà bật ra những tiếng rên rỉ thống khổ.
Trong cơn đau đớn cùng cực, ông mở bừng mắt. Tròng trắng lộ ra, mồ hôi túa đầy trán, cả người như đang giãy giụa trong địa ngục.
"A...!"
Tiếng kêu của ông khiến Phương phu nhân hoảng hốt lùi lại một bước, theo bản năng đưa tay che miệng.
Nhưng đã quá muộn.
Bên ngoài, một giọng đàn ông vang lên lo lắng:
“Có chuyện gì vậy?”
Ngay sau đó, cửa phòng bật mở.
Trong tầm mắt Lương Trung, một người đàn ông trung niên bước vào, nhẹ nhàng ôm lấy Phương phu nhân từ phía sau.
Bà ta không phản kháng, chỉ lặng lẽ đưa tay chỉ về phía ông.
Người đàn ông đó nhìn thoáng qua Lương Trung, không chút sợ hãi trước vẻ mặt vặn vẹo vì đau đớn của ông, thậm chí còn bình thản vỗ vai bà ta, giọng điệu mang theo chút trấn an.
“Biết thì biết. Để ông ta hiểu rõ mọi chuyện vào giây phút cuối cùng, cũng coi như giúp ông ta nhắm mắt xuôi tay.”
Phương phu nhân nhìn người đàn ông một lúc, rồi lại quay sang nhìn Lương Trung.
Bà ta chậm rãi buông tay.
Ánh mắt có chút phức tạp.
Lương Trung từng đối xử rất tốt với bà. Cuộc sống của hai người cũng không tệ.
Nhưng ông quá bảo thủ.
Hơn nữa, ở thời điểm này, ông không thể giúp bà ta được gì nữa.
Bà ta và con gái cần một cuộc sống mới.
Những điều này, Lương Trung không thể mang lại.
Vậy nên, không thể trách bà ta được.
Nếu có trách, chỉ có thể trách ông không biết tiến lên, không có chí hướng.
Từng ấy năm, ông chỉ quanh quẩn với mấy chuyện vụn vặt ở trường học, chưa từng có tham vọng vươn xa hơn.
Bà ta khẽ thở dài, giọng nói dịu dàng nhưng lạnh lùng đến tàn nhẫn:
"Chồng à, đừng trách em. Em cũng không muốn như thế. Nhưng chỉ có cách này mới tốt cho em và Nguyệt Nguyệt. Anh yêu em mà, phải không? Vậy thì… hy sinh vì em một lần cuối đi."
Lương Trung toàn thân run rẩy dữ dội, như thể vừa chịu một cú giáng mạnh.
Ông cố gắng cử động, muốn gượng dậy, nhưng cơ thể đã hoàn toàn tê liệt, không cho ông bất cứ cơ hội phản kháng nào.
Hơi thở ông gấp gáp.
Nhưng rồi, không thể thở nổi nữa.
Lực đạo trong cơ thể ông như bị rút cạn.
Cả người đổ ập xuống giường.
Đôi mắt dần khép lại.
Phương phu nhân và người đàn ông đứng ở cửa phòng ngủ, chăm chú nhìn vào cảnh tượng trước mắt.
"Chết rồi sao?"
"Chắc chắn là chết rồi chứ?"
"Em lại kiểm tra đi."
Nghe vậy, Phương phu nhân lập tức tiến lại gần Lương Trung.
Bà ta cúi xuống, đặt tay lên mũi ông ta để cảm nhận hơi thở. Sau khi xác nhận không còn dấu hiệu nào của sự sống, bà ta khẽ thở phào, rồi quay lại nhìn người đàn ông, giọng chắc nịch:
"Chết rồi."
Người đàn ông bật cười, tỏ vẻ hài lòng:
"Vậy thì tốt. Đợi thêm nửa tiếng nữa, anh sẽ cho người chuẩn bị xe đưa ông ta tới bệnh viện. Đến lúc đó, em nhớ khóc cho thật thảm thiết vào."
Dứt lời, ông ta vươn tay, vuốt ve gương mặt bà ta, ánh mắt mang theo sự thích thú:
"Chậc chậc... Sao còn trang điểm thế này? Lỡ bị ai đó chụp lại thì không tốt đâu. Nhớ đấy, đừng trang điểm, càng thê thảm, càng chật vật càng tốt!"
Phương phu nhân lườm ông ta đầy oán trách:
"Phụ nữ trang điểm vì người mình thích, không phải vì anh tới nên em mới trang điểm hay sao?"
Người đàn ông cười nhẹ, cúi xuống hôn lên má bà ta:
"Sau này còn nhiều cơ hội mà, ngoan."
"Em biết, em đâu phải người không hiểu chuyện."
Người đàn ông bật cười ha hả, sau đó lại cúi xuống hôn bà ta lần nữa.
Hai người cứ thế quấn quýt bên nhau, hoàn toàn không coi thi thể của Lương Trung ra gì.
Một lát sau, Phương phu nhân chợt nhớ ra điều gì đó, khẽ hỏi:
"Đúng rồi, lần trước em nhờ anh làm bảo hiểm giúp, anh đã chuẩn bị xong chưa?"
Người đàn ông nhướn mày, cười trêu chọc:
"Người phụ nữ độc ác này, vừa giết chồng xong mà trong đầu đã nghĩ đến tiền bảo hiểm rồi à?"
Phương phu nhân nhếch môi, ánh mắt lóe lên sự tính toán:
"Chết cũng đã chết rồi, đương nhiên phải tận dụng lợi ích lớn nhất. Tiền của công ty bảo hiểm không lấy thì phí lắm. Anh đừng nói với em là anh không cần nhé? Đó là mấy chục triệu đấy, đủ để giúp anh xử lý bà thím già nhà anh, thậm chí còn có thể... tặng quà cho cấp trên để thăng chức nữa."
Người đàn ông bật cười, nắm lấy tay bà ta:
"Đều cho anh sao? Em nỡ à?"
"Có gì mà không nỡ? Em yêu anh như vậy, dù sao... anh cũng sẽ cưới em mà, đúng không?"
Nghe vậy, nụ cười của người đàn ông càng thêm sâu, ôm lấy bà ta rồi tiếp tục quấn lấy nhau.
Không lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng xe dừng trước cửa.
Phương phu nhân nhanh chóng chỉnh lại quần áo, lau sạch lớp trang điểm trên mặt, sau đó vừa khóc vừa chạy ra ngoài.
Sự náo loạn bất ngờ này khiến hàng xóm trong tòa nhà tỉnh giấc, nhóm chat chung lập tức nổ ra những lời bàn tán.
Rất nhanh, tin tức lan truyền khắp nơi: Chủ nhiệm đại học Bắc Thành, Lương Trung, qua đời!
Người ta nói rằng ông ta vì đọc được những bình luận ác ý về con gái mình trên mạng nên tức giận đến phát bệnh, lên cơn đột quỵ rồi không qua khỏi. Khi xe cấp cứu đưa ông ta rời đi, ông ta đã hoàn toàn ngừng thở.
Những lời bàn tán trong nhóm chat nhanh chóng thay đổi.
Có người nói môi trường internet hiện nay thật đáng sợ, bạo lực mạng quá kinh khủng.
Có người nói Phương Nguyệt còn trẻ, có lẽ chỉ vì ghen tuông nhất thời, chẳng đáng để đẩy mọi chuyện đến mức này.
Có người thương tiếc cho Phương phu nhân và con gái, cho rằng họ mới thực sự là nạn nhân.
Chỉ trong chớp mắt, dư luận xoay chiều, lòng thương hại đối với gia đình Phương Nguyệt bỗng tràn lan khắp nơi. Giống như thể, những kẻ hai ngày trước còn chửi rủa gia đình họ bây giờ hoàn toàn không phải là họ.
Đây chính là hiệu ứng mà Phương phu nhân mong muốn.
Khi xe cấp cứu rời đi, một bóng người xuất hiện trong căn hộ của Lương Trung.
Lê Kiến Mộc lặng lẽ bước vào phòng ngủ, nhẹ nhàng gỡ bức tranh treo trên tường xuống, để lộ một hốc tường ẩn phía sau.
Bên trong hốc tường, một con cóc bằng gốm sứ được đặt ngay ngắn. Đôi mắt của nó, vốn dĩ vô tri vô giác, bỗng nhiên khẽ nhúc nhích, trong đó hiện lên một tia căng thẳng rõ rệt.
Lê Kiến Mộc vươn tay, lòng bàn tay lóe lên ánh sáng kỳ lạ, chộp lấy con cóc.
Con cóc vùng vẫy dữ dội như muốn giãy thoát, nhưng toàn bộ cơ thể nó đã bị phong tỏa trong linh khí rực rỡ, hoàn toàn không thể trốn đi đâu được. Nó chỉ có thể trừng mắt nhìn cô, đôi mắt đầy oán hận.
Lê Kiến Mộc khẽ cười:
"Ánh mắt này... hung dữ thật."
Ngón tay cô siết chặt lại, chặt đến mức con cóc sắp nôn ra thứ gì đó, nhưng ngay khoảnh khắc đó, cô lại buông tay.
Ngay sau đó, cô giơ tay, nhẹ nhàng vỗ lên trán nó một cái.
Con cóc lập tức co rút lại, trở thành một món đồ trang trí bằng nhựa vô tri vô giác, nằm im trong hốc tường.
Lê Kiến Mộc cầm món đồ lên, tiện tay ném vào trong ba lô, khẽ lẩm bẩm:
"Làm bạn với đồng loại của mi đi."
Sau khi hoàn thành công việc, cô giơ tay lên, tản đi luồng âm khí đang bao trùm căn phòng, rồi lặng lẽ rời đi.