Mục lục
Đại Lão Huyền Học Livestream Bốc Gạch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba người nhanh chóng tiếp cận ranh giới phía bắc của thôn Thiên Tây.

Lúc này, sương mù dày đặc như tường chắn đã bao phủ toàn bộ thôn, kết giới âm khí lơ lửng trong không trung. Trên cao, mặt trăng máu đang chậm rãi hạ xuống, dường như muốn giáng xuống ngay giữa thôn.

Chu Tiền Tiền còn đang lo lắng về cách tiến vào, thì đã thấy Lê Kiến Mộc nhẹ nhàng vung tay.

Một làn gió vô hình quét qua, sương mù dày đặc trước mặt tách ra như có bàn tay vô hình dẫn đường, để ba người thản nhiên bước vào trong.

Không gian trong thôn tối mịt, im lặng một cách kỳ lạ. Có tiếng người vang lên đâu đó, nhưng lắng tai thì chẳng thấy gì khác.

Không còn tiếng chim kêu, chó sủa. Thay vào đó, là những âm thanh mơ hồ như tiếng trẻ con đang cười đùa, thút thít.

Chu Tiền Tiền lạnh sống lưng. Theo bản năng quay đầu nhìn lại phía sau…

Nhưng con đường dẫn vào thôn đã biến mất. Không còn ngã tư, không còn đồng ruộng hay sườn đất. Chỉ là một biển sương mù dày đặc, mờ mịt đến mức không thấy gì.

Đúng lúc ấy, một bóng quỷ vụt qua trước mặt họ.

“Hì hì…”

Tiếng cười trẻ con vang lên ngay bên tai như tiếng thì thầm giữa màn đêm khiến da đầu Chu Tiền Tiền run rẩy. Anh hoảng hốt kêu khẽ một tiếng, vội đưa tay bịt miệng, đồng thời siết chặt tay áo Lê Kiến Mộc.

“Lê đại sư, đây… đây là chuyện gì thế?”

Tiếng cười càng lúc càng nhiều, vang vọng khắp xung quanh.

“Hì hì hì…”

“Ha ha ha… Mẹ ơi, con đến tìm mẹ đây…”

“Nhà con ở ngay đây, cha mẹ con trở về rồi…”

“Ông nội, ông nhìn cháu đi, cháu không hề làm lãng phí tiền của nhà mình mà… ông đừng bỏ cháu mà…”

Từng tiếng gọi non nớt vang lên, trẻ con khóc cười lẫn lộn, giọng nói văng vẳng bên tai khiến người nghe sởn gai ốc. Trong không trung, những bóng ma nhỏ xíu lướt qua trước mặt họ.

Chu Tiền Tiền nhìn một lúc, càng hoảng hốt hơn — tất cả đều là những đứa bé gái, có đứa chỉ mới vài tháng tuổi, có đứa chập chững biết đi, có đứa tầm hai ba tuổi, nhưng không một ai còn sống.

“Lê đại sư, quỷ… là quỷ hết, nhiều như vậy, thôn này làm sao bây giờ?” Chu Tiền Tiền siết chặt tay Lê Kiến Mộc, trong lòng sóng gió ngút trời.

Lê Kiến Mộc nhẹ nhàng gạt tay anh ta ra, ánh mắt thản nhiên: “Oan có đầu, nợ có chủ. Chúng ta cứ quan sát đi.”

Chu Tiền Tiền nghe vậy thì như sụp đổ: “Quan sát gì chứ! Đây là quỷ! Quỷ thật đấy! Nếu bọn họ làm hại người thì sao? Cả thôn đều đang gặp nguy hiểm!”

Lê Kiến Mộc liếc mắt nhìn anh, giọng bình tĩnh: “Vậy anh đi mà cứu. Đi theo bọn họ, đi hỏi, đi khuyên, đi đánh nếu cần. Hoặc là… lắng nghe câu chuyện của bọn họ.”

Chu Tiền Tiền cứng người, lặng im nhìn Lê Kiến Mộc một hồi lâu. Cô vẫn đứng đó, bình tĩnh không nhúc nhích, như thể không có gì bất thường. Cuối cùng, Chu Tiền Tiền mím môi, quay người bước theo một bóng ma nhỏ.

Lê Kiến Mộc nhìn theo bóng anh ta xa dần.

Có lẽ, tất cả Huyền Sư khi còn trẻ đều từng nghĩ thế giới chỉ có hai màu — trắng là thiện, đen là ác. Nhưng cuộc đời không đơn giản đến thế.

Lê Kiến Mộc dìu bà cụ đi về phía nhà họ Vương.

Nhà họ Vương là căn nhà duy nhất trong thôn vẫn còn sạch sẽ, không hề có linh hồn nào quanh quẩn, chỉ có tiếng la hét và hỗn loạn từ bên trong vang vọng ra.

“A a a…”

Tiếng kêu thảm thiết của một người phụ nữ vang lên từ gian phòng sát vách nhà chính, khiến người nghe cũng rợn người.

Lê Kiến Mộc và bà cụ vừa đến trước cửa, còn chưa kịp gõ, thì bên trong đã vang lên tiếng tranh cãi lo lắng.

“120 còn chưa tới à? Đám người bệnh viện làm gì vậy? Gọi cả tiếng rồi còn chưa tới!”

“Điện thoại đâu? Di động không có tín hiệu nữa hả?”

“Sao xe trong thôn lại hỏng hết vậy? Một đám hại người! Nếu vợ tôi có mệnh hệ gì, tôi cầm dao phay đến nhà từng đứa cho mà xem!”

“Giờ làm sao? Ai trong thôn biết đỡ đẻ chứ?”

“Người biết đỡ đẻ thì toàn là người già rồi, tay run mắt mờ, còn ai làm nổi nữa?”

“Cha, cha có biết ai còn đỡ đẻ được không? Con nhớ vợ của Trụ Tử trước kia đều sinh ở nhà mà.”

Một ông cụ nằm trong gian lều bên chuồng heo, thoi thóp trên chiếc đệm cũ kỹ ẩm mốc. Mùi chuồng heo lẫn mùi nước tiểu bốc lên nồng nặc, khiến ai tới gần cũng phải nhíu mày bịt mũi.

Ông cụ nằm quay mặt về hướng bắc, mắt mơ màng nhìn lên mái nhà. Bầu trời đỏ rực, một vầng trăng máu treo lơ lửng trên ngọn cây, như sắp rơi xuống bất cứ lúc nào.

“Cha, cha nói gì đi chứ! Thằng cháu thứ hai của cha đã chăm sóc cha bao năm nay, giờ cần cha mở miệng một câu mà sao khó thế?”

Ông cụ bị lắc mạnh đến suýt ngã xuống, nhìn chằm chằm vầng trăng rồi run rẩy lẩm bẩm: “Tới rồi… tới rồi…”

“Cái… cái gì tới rồi cơ?”

Đúng lúc ấy, Lê Kiến Mộc gõ cửa “cốc cốc”.

Cửa chỉ khép hờ, cô gõ một tiếng lễ phép rồi đẩy nhẹ, lộ ra bà cụ đứng bên cạnh.

Người nhà họ Vương nhìn họ, ngạc nhiên hỏi: “Cô là ai?”

Lê Kiến Mộc trả lời ngắn gọn: “Cần giúp không? Bà cụ này biết đỡ đẻ.”

“Bà cụ?”

Ánh mắt người trong nhà chuyển sang bà cụ, ánh mắt phức tạp. Họ nhận ra ngay bà, nhưng trong lòng lại ngập ngừng.

Thực ra nhà họ chẳng có thù oán gì trực tiếp với bà cụ. Chỉ là từ đời trước đã có mâu thuẫn, rồi truyền miệng mãi về sau. Hai nhà gần nhau, nhưng sống như hai thế giới — gặp mặt cũng không chào nhau lấy một câu.

Trước kia từng có người hỏi chuyện về bà cụ, nhưng mỗi lần nhắc đến, ông cụ Vương đều sa sầm mặt mày, ra lệnh người trong nhà không được nói đến.

Lúc thấy bà cụ chủ động bước tới, mọi người trong sân không khỏi sinh ra tò mò. Biết đâu giữa bà cụ và ông cụ Vương thực sự từng có mối thù sâu như biển thì sao?

Dù không có thù oán gì, nhưng bà ấy cũng đã ngoài tám mươi tuổi, mắt mờ chân yếu, giờ còn ra tay đỡ đẻ cho người khác được ư?

Đám người trong nhà Vương gia nhìn nhau, không ai dám lên tiếng. Ông cụ Vương vốn nằm im lìm trên giường bỗng giãy giụa định ngồi dậy.

Một người con trai vội vàng bước tới giữ lấy vai ông, lên tiếng can ngăn:

"Cha! Cha định làm gì thế? Đừng có mà vùng vằng nữa, lỡ ngã xuống lại phải lau rửa cho cha đấy!"

Một người khác cũng chen vào, vẻ bất mãn:

"Nằm yên đi, cha. Đừng gây thêm chuyện."

Ông cụ Vương đưa cánh tay gầy trơ xương chỉ về phía cửa.

Bà cụ dường như nhận ra điều gì, chậm rãi bước tới.

Các con ông cụ Vương lại đè ông xuống giường, giữ ông lại theo kiểu đối phó qua loa.

"Cha à, già rồi thì đừng làm loạn nữa. Cha xem người cha bốc mùi như thế kia, còn chỉ với chẳng trỏ. Giờ tối rồi, còn muốn ra cửa làm gì nữa?"

"Trong nhà sắp có thêm người, nếu cha mà không cẩn thận ngã ra chết, thì xui rủi lắm đó, biết không?"

Ông cụ Vương há miệng thở hổn hển, như có gì đó chặn nơi cổ họng khiến ông không thể bật ra thành lời. Đôi mắt trừng lớn, thất vọng tột cùng nhìn chằm chằm bà cụ đang tiến lại gần.

Bà cụ dừng bước trước giường ông cụ, bất chợt nở nụ cười, nhẹ nhàng nói:

"Mấy đứa con trai ông đều hiếu thuận cả đấy. Cái thôn này có mấy ai sống được tới hơn tám mươi đâu? Ông là một trong số ít đó. Ăn uống đủ đầy, chăn ấm nệm êm, ông sống như vậy là có phúc rồi. Đừng gây thêm chuyện nữa, nằm yên nghỉ ngơi đi."

"Hộc… hộc…" Ông cụ Vương thở dốc, cổ họng như bị nhét đầy bông, ánh mắt vẫn không rời khỏi bà cụ, tưởng chừng không thể thở nổi.

Người trong nhà Vương gia nhìn nhau, vẫn không hiểu rốt cuộc hai người già này đang có ẩn tình gì.

Đúng lúc ấy, một người phụ nữ từ phòng trong hốt hoảng chạy ra, la lớn:

"Xe đâu rồi? Sao chưa tới nữa?! Các người đứng đực ở cửa làm gì thế? Xe cấp cứu đâu? Bác sĩ đâu rồi? Nhanh lên, vợ của lão nhị sắp không qua khỏi rồi!"

Cả sân ngay lập tức trở nên náo loạn.

Bà cụ khẽ nghiêng đầu nhìn sang phía Lê Kiến Mộc.

Lê Kiến Mộc nhẹ nhàng vỗ lên vai bà, nói:

"Đi đi. Khi xưa bà sinh cô ấy ra, giờ tự tay đỡ đẻ cứu lấy mạng cô ấy… cũng xem như hoàn thành tâm nguyện của cô rồi."

Đôi mắt bà cụ đỏ hoe, hít sâu một hơi như lấy lại dũng khí, khẽ gật đầu: "Được."

Bà quay người bước vào trong sân, nét mặt trở nên nghiêm túc, lưng dù còng nhưng vẫn gắng đứng thẳng. Chỉ trong chớp mắt, khí thế của bà đã khác hẳn.

"Đừng hoảng loạn nữa! Không kịp đưa đến bệnh viện đâu. Lão nhị, cậu đi nấu nước! Lão tam, chuẩn bị kéo, kim chỉ với lửa! Vợ lão tam, theo tôi vào trong!"

Giọng nói đanh thép của bà cụ khiến người trong nhà Vương gia vốn đang bối rối dần lấy lại bình tĩnh.

Lúc này, chẳng ai còn để tâm bà cụ có đủ sức đỡ đẻ hay không. Họ chỉ cần một người có thể ra quyết định, có thể chỉ huy—và bà chính là người đó.

Bà cụ rảo bước vào phòng trong.

Lê Kiến Mộc ngẩng đầu nhìn vầng trăng tròn trên cao một lát rồi xoay người rời khỏi Vương gia, hướng thẳng về phía nhà trưởng thôn ở phía nam thôn làng.

Chu Tiền Tiền đi theo một đứa bé chỉ tầm tám tháng tuổi, lơ lửng bay tới trước cửa một căn nhà.

Bên trong, cả nhà đang dùng bữa tối, vẫn chưa nhận ra những điều kỳ lạ đang xảy ra ngoài sân.

Một thanh niên tầm hơn hai mươi tuổi lẩm bẩm:

"Sao hôm nay Đại Hoàng không sủa vậy ta?"

Người phụ nữ trung niên ngồi đối diện đặt đũa xuống, đáp lời:

"Nó không sủa không phải tốt à? Hôm qua còn nghe con than phiền nó ăn nhiều, đánh nó phát run kia mà."

Thanh niên hừ nhẹ: "Thì con chơi với nó thôi, ai bảo nó vô dụng chứ. Bảo cắn người thì không biết, làm con bị ăn đòn oan."

Người đàn ông lớn tuổi hơn cau mày trừng mắt nhìn con trai:

"Con len lén vén váy con gái nhà người ta, không đánh mày thì đánh ai? Lần sau phải nhìn cho kỹ, gái thành phố người ta quý như vàng, cha mày không có khả năng lo hậu quả đâu. Bị người ta đánh chết rồi, cha mẹ còn chẳng rảnh nhặt xác cho mày!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK