- Sao lại khóc?
- Là tại em nên anh mới bị thương, nếu lúc đó em nhìn kĩ đường thì xe không xảy ra tai nạn. Nếu không xảy ra tai nạn anh cũng không liều mình cứu em, là em có lỗi với anh. Xin lỗi, thật xin lỗi...
Cô ứa nước mắt nói, Nam Cung Hạo Thiên chỉ biết thở dài, nhìn cô khóc như vậy tim anh như bị ngàn dao đâm, rất đau!
Anh ra lệnh cho Hắc Ảnh dừng động tác băng bó lại, không thể cãi lời Hắc Ảnh chỉ biết nhìn anh bước về phía cô. Nam Cung Hạo Thiên ôm cô vào lòng an ủi, khoé môi Hắc Ảnh giật giật sau đó ra hiệu cho Bạch Băng cùng mình rời đi. Trong phòng giờ chỉ còn lại anh và cô, bầu không khí im ắng đến đáng sợ. Anh là người phá vỡ nó
- Không cần phải tự trách, biết chưa? Hử?
- Nhưng...
- Đó không phải lỗi của em, là do anh làm em buồn, là do anh tự dưng nổi nóng với em, nên em mới như vậy. Tất cả là do anh...
Vương Tử Huyên nghe anh nói thì mắt mở to hết cỡ, nhìn anh giống như nhìn người ngoài hành tinh vậy. Một người kiêu ngạo, lãnh khóc. Một tổng tài của Tập đoàn thế giới thế nhưng lại nhận là mình có lỗi?
Nhìn biểu hiện của cô anh chỉ biết cười nhẹ, rồi nhìn cô hỏi
- Đói bụng không?
Nghe anh nói cô mới thấy đói, trưa nay cô là không có ăn cơm mà đưa đồ ăn đến cho anh. Sau đó cãi vã với anh một hồi cũng chẳng có tâm trạng nghĩ đến. Vương Tử Huyên nhìn anh gật gật đầu, anh không có nói gì chân bước khỏi phòng
- Anh đi đâu?
- Mua đồ.
Cô nhìn bóng anh khuất dần mà buồn bã, cô ước gì hai người cứ như vầy mãi. Anh quan tâm cô, chăm sóc cô, lo lắng cho cô...nhưng sau hôm nay, cô nghĩ tất cả sẽ về lại quỹ đạo cũ. Bởi vì, người anh yêu, quan tâm không phải cô. Vương Tử Huyên làm sao không biết anh đang nghĩ gì? Cô biết rất rõ là đằng khác, nếu không sai anh lại xem cô như người con gái kia mà đối xử? Xem cô là thế thân của cô ấy?
Hỏi cô tại sao biết ư? Vì hôm trước khi Nam Cung Nguyệt đi ra nước ngoài quay phim, cô đã hỏi tên người con gái anh yêu. Nam Cung Nguyệt lắc đầu nói
"Mình không chắc chắn, nhưng lúc anh nói mơ đều gọi cô gái đó là Huyên. "
Tim cô nhói lên khi biết được điều đó, bây giờ nghĩ lại cảm thấy bản thân thật may mắn khi cùng tên với cô gái kia. Bởi vì, nhờ thế mà anh quan tâm cô một chút, dù biết sự quan tâm ấy không thuộc về mình, nhưng như vậy cô cũng mãn nguyện.
- Đang nghĩ gì?
Một giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên khiến cô giật mình. Vương Tử Huyên nhìn người đến thì nở nụ cười
- Anh về rồi.
- Ừ, đang nghĩ gì mà thất thần?
Vương Tử Huyên lắc đầu, nếu cô không nói anh cũng không ép. Nam Cung Hạo Thiên đưa bát cháo cho cô rồi nói
- Em nên nằm ở đây thêm một tuần nữa rồi về.
- Vâng.
************
Hai ngày sau, Cố Dạ Bạch từ Singapo về thì ngay lặp tức đến tìm anh.
- Thiên, cậu gọi tôi về có gì sao?
Cố Dạ Bạch ung dung ngồi xuống sofa, hai chân vắt chéo. Mà anh cũng không để ý, anh không vòng vo mà vào thẳng vấn đề
- Khi nào cậu cưới Nguyệt nhi?
Nụ cười trên khuôn mặt của Cố Dạ Bạch có chút cứng đờ khi nghe anh hỏi.
- Sao lại hỏi vậy?
- Vì mình muốn cậu đi làm một việc, hẳn một năm mới trở về.
- Cái gì?
Cố Dạ Bạch không tin nhìn anh, sau đó uất ức nói
- Tôi vừa về chưa được bao lâu lại muốn điều tôi đi?
- Lúc mười lăm tuổi tôi phải rời khỏi Nguyệt Nguyệt, lúc đó không cam nhưng phải làm sao? Chỉ mong cô ấy đừng đau lòng, kết quả Nguyệt Nguyệt khóc cả tuần, rồi không muốn nhìn mặt tôi nữa?
- Khi tôi đi, cô ấy cũng không ra tiễn tôi. Lúc đó cậu biết tôi đau và cô đơn lắm không? Đi du học không được người mình yêu ra tiễn?
Nam Cung Hạo Thiên vẫn im lặng của nghe Cố Dạ Bạch nói. Anh biết như thế là quá đáng nhưng đây là yêu cầu của Cố lão gia, ông muốn thử thách Cố Dạ Bạch nên anh đành chấp nhận.
- Tôi biết như thế là bất công với cậu, tôi cũng không muốn nhưng đây là do cha cậu đề xuất.
- Tôi biết rồi.
Cố Dạ Bạch đứng dậy ra ngoài, bây giờ hắn ta cần không gian yên tĩnh.
Đêm xuống, anh quay trở lại bệnh viện thì cô đã ngủ, thật ra cô đã có thể xuất viện nhưng anh muốn cô bình phục nhanh nên mới bắt cô ở lại.
Nam Cung Hạo Thiên nhìn khuôn mặt đẹp mê người của cô anh lại nhớ đến người kia. Tại sao? Tại sao ngay lúc anh muốn quên cô gái anh đã yêu thì hình bóng cô lại hiện về, để rồi anh xem Vương Tử Huyên là cô gái đó mà đối xử? Tại sao?!
Anh bước lại gần bên cô, nhìn cô một hồi lâu ánh mắt anh hiện lên tia mất mát
- Xin lỗi, anh không nên đối xử với em như vậy. Xem em như cô ấy...
Lời anh vừa dứt, cô khẽ cựa người quay lưng về phía anh. Một giọt nước mắt rơi trên khuôn mặt cô sau đó thấm vào gối. Vương Tử Huyên cố khắc chế cảm xúc của mình, cô nhắm mắt trong lòng tự nói
- Em sẽ không trách anh, Thiên, vì em yêu anh.