Thứ nhất, về ngủ nướng. Tôi không biết các bác sĩ khác thế nào nhưng riêng Cố Nguỵ có nếp sinh hoạt rất lành mạnh. Cuộc sống của anh không phải kiểu nghiêm khắc chấp hành từng giây từng phút, nó tưởng như rất đơn giản, rất thảnh thơi nhưng thực ra lại chặt chẽ như một thói quen, một bản năng quy củ. Anh nhạy cảm với thời gian đến độ,đôi khi tôi tự hỏi, liệu kiếp trước phải chăng anh là một cái đồng hồ? Tôi từng để ý, anh đi ngủ không bao giờ cài báo thức, trưa ngủ 40 phút, tối ngủ 7 tiếng 30 phút, cứ đủ thời gian là tự động tỉnh.
Mà tôi, cuối tuần có thể không làm gì nhưng nhất định phải ngủ nướng! Sau khi biết tôi bị cảm, sốt, đau dạ dày,… chỉ cần ngủ một ngày là khỏi, anh rất hứng thú với cấu tạo sinh lý của tôi: “Sau khi trưởng thành còn có thể ngủ như trẻ sơ sinh… Hay là não em dậy thì muộn.”
Thực ra thì sau khi lên cấp 2, tôi cũng bớt dần những ngày ngủ quên trời quên đất. Cái gọi là ngủ nướng đơn thuần chỉ là thứ bảy ngủ đến khi tự tỉnh, tầm tám giờ hơn gì đó, thay vì phải vật vờ bò dậy từ bảy giờ kém mười lăm… So vớinhững người như Tam Tam – ngủ xuyên từ tối thứ sáuđến cả ngày thứ bảy không cần biết sáng trưa chiều tối gì sất, và Tiểu Thảo – chưa đến bữa trưa chưa rời giường, tôi cảm thấy mình còn quy luật tự chủ chán. Nhưng giấc ngủ nướng nhỏ nhoi của tôi, với Cố Nguỵ, chỉ là mây bay. Anh cực ít khi ngủ nướng, còn ít hơn cả tôi, bình thường sáu rưỡi dậy, cuối tuần bảy giờ…
Thế là vào những ngày anh không phải tăng ca và tôi ngủ ở nhà anh, chuyện lúc bảy rưỡi sáng…
“Dậy đi.”
Quay đầu, ngủ tiếp.
“Nắng đến mông rồi này.”
Quay người, ngủ tiếp.
“Ngủ nữa là đầu em phẳng lì đấy.”
Chui xuống gối, ngủ tiếp.
“Dậy ăn sáng không muộn mất bây giờ.”
Phẫn nộ! Tung chăn, ôm cổ anh: “Bác sĩ, để em ngủ một tí,chỉ một tí nữa thôi.” Gục vào cổ anh, mắt nhắm nghiền nhưng tay chân không quên trói chặt… Chỉ có kéo anh xuống nước may ra tôi mới ngủ tiếp được.
Cố Nguỵ: “…”
Cuối cùng, “một tí” sau – tức tám giờ, tôi bị anh xách dậy đánh răng rửa mặt.
Thứ hai, về huyết áp thấp. Huyết áp của tôi thấp hơn bìnhthường, mỗi khi thức dậy phải nằm ngay đơ một lúc mới tỉnh hẳn được. Và thế là khoảng thời gian năm phút cho hồn nhập về xác của tôi đã trở thành thờigian định kỳ phát bệnh “ngây thơ” của đứa-trẻ-lớn-tuổi này. Thổi lông mi, nghịch ngón tay, chọc mặt, bện tóc,… hành hạ tôi muôn hình vạn trạng.
Nhìn anh cười tít mắt tự đùa tự vui, tôi bất lực: Trong sâu thẳm đáy lòng của một người đàn ông luôn có một đứa trẻ, mình phải có mẫu tính mẫu tính mẫu tính mẫu tính.
Tôi hỏi: “Con ngoan, con đang làm gì vậy?”
Ai đó, cười tít mắt chọt chọt mặt tôi.
“Đừng chọc, mặt mẹ to lắm rồi.”
Chuyển sang chọt chọt tai…
“Chọc nữa em cắn đấy.”
Một khuôn mặt dí lại đây sẵn sàng mời tôi xơi.
Mình tên là bất lực bất lực bất lực…
Cố Nguỵ thường rất chín chắn,nhưng thỉnh thoảng cũng biết dỗi biết hờn.
“Bác sĩ, em sắp đi An Huy, khoa em tổ chức du lịch.”
“Đi bao lâu?”
“Năm ngày.”
“Sau đó đến nghỉ lễ, em về luôn thành phố Y?”
“Ừ.”
Cố Nguỵ chống cằm, nhìn máy tính không nói gì.
Hai phút sau, tôi ngửi thấy mùi không ổn ở quanh đây…
“Cố Nguỵ, anh đang dỗi đấy à?”
“Anh thể hiện rõ ràng như thế?” Cố Nguỵ lạnh băng nhìn màn hình, đọc như niệm chú, “Trung bình một tuần gặp nhau 3 lần, mỗi lần khoảng 2 tiếng, một tháng 24 giờ, tương đương vớimột ngày. Một năm trừ nghỉ đông, nghỉ hè, các kiểu nghỉ lễ tầm 3 tháng, còn lại 9 tháng…”
Tôi chặn lời: “Cố Nguỵ…”
Anh quay lại: “Lâm Chi Hiệu,sao lần nào đi em cũng thoải mái vậy?”
Bỗng nhiên, tôi không biết nói gì.
Cố Nguỵ quay đi, tiếp tục im lặng nhìn màn hình.
Tôi đắn đo nửa ngày,cuối cùng bỏ cuộc: “Cố Nguỵ, em có thoải mái bao giờ đâu.”
Đây là lần đầu tiên tôi trân trọng một mối quan hệ đến vậy, luôn mong mỏi nó sẽ mãi tốt đẹp, vững bền. Nhưng quanh tôi không có hình mẫu nào cho tôi học hỏi. Tôi không biết phải làm thế nào mới đúng, đành tự ngẫm nghĩ một mình. Đôi lúc tôi chỉ ước mình có thể đọc được suy nghĩ của anh, chứ cứ thế này, gần thì sợ anh nóng, xa thì sợ anh lạnh,rất mệt mỏi.
Cố Nguỵ thở dài, đi về phía tôi:”Sao lại chuẩn bị mếu rồi…”
“Cố nguỵ, anh đi trước, em sẽ liền bước theo sau, dù núi đao biển lửa em cũng xông vào, nhưng anh phải chỉ cho em là lên núi đao hay xuống biển lửa chứ.”
Cố Nguỵ ngửa đầu nhìn trần nhà hồi lâu: “Về thành phố Y muộn một ngày, ở lại với anh đi.”
“Em đang định ở lại một tuần.”
“Thế thì hai tuần đi.”
“…”
Mâu thuẫn của chúng tôi đến rất kỳ lạ mà đi cũng rất lạ kỳ…
Khi trở về thành phố X đã hơn năm giờ chiều. Tôi đi siêu thị rồi về nhà Bác sĩ. Nhắn tin cho anh: “Anh có bận không?”
Không thấy trả lời, chắc là bận. Tôi cất điện thoại, xắn tay xử lý túi ngô nếp.
Nấu chín, để nguội, tách hạt,cho vào máy xay mới nhận ra thùng sữa Telunsu trong bếp đã mất tăm mất tích… Làm thế nào mà anh có thể xử hết trong chưa đầy một tuần vậy?
Tôi đành bật bếp nấu đậu nành rồi vào máy sẽ sữa cùng hạt ngô và đường phèn.
Đến khi Joyoung bắt đầu hoạt động, điện thoại mới rung lên: “Bình thường, mới đi thăm phòng bệnh.”
“Ăn tối chưa?”
“Ăn rồi nhưng không ngon. Anh có mang một quả táo.” (Đồng chí, ai mới là người thích táo hơn…)
“Em mang hồ đào với bánh mặc tử về cho anh nhé.”
“Anh đói.”
Tôi bật cười, tắm với tốc độ ánh sáng rồi đi bốn trạm đến bệnh viện.
Lúc đẩy cửa phòng làm việc, Bác sĩ đang quay lưng về phía tôi đánh máy, giật mình quay lại, mắt anh mở gấp 120% bình thường.
Tôi ôm choàng lấy anh. Bàn tay ấm áp khô ráo, áo blouse trắng sạch sẽ tinh tươm, mùi xà phòng nhàn nhạt phảng phất,cộng lại bằng Bác sĩ của tôi.
Anh nhìn tôi, mắt chớp chớp, rồi chớp chớp. Sao trên đời lại có người vừa khôn khéo vừa ngây thơ như anh chứ?
“Anh ngố hả?”
“…Năm ngày là tính cả thời gian đi về à.” Chàng trai KHTN một lòng chung thủy với những con số
Tôi đặt sữa ngô và bánh mặc tử lên bàn làm việc của anh: “Tranh thủ về còn tẩm bổ cho anh chứ.”
Đang định thò tay ghẹo anh thì có một người chui lên từ bàn đối diện… Chủ nhiệm B.
Tôi đứng ngây như phỗng. Bỗng nhiên có người xuất hiện, tôi quên cả mình định làm gì…
Mắt chủ nhiệm B đảo qua đảo lại giữa hai chúng tôi, cười hì hì: “Tuột dây giày.”
Tôi khá thân với chủ nhiệm B, chú ấy là bác sĩ chính của thầy Lâm. Đầu tôi vận hành tối đa: Mình cần phải giải thích, mình cần phải giải thích, mình cần phải giải thích… Giải thích cái quái gì, yêu nhau thì mang bữa khuya đến cho nhau thôi chứ còn gì nữa! >_<
Và rồi câu đầu tiên tôi thốt lên là: “Mời chú ăn bánh.” 囧…
Chủ nhiệm bật cười: “Không làm phiền các cháu, chú về trước đây.” Sau đó vội vàng dọn đồ, trước khi đi còn biết ý khép cửa lại.
Tôi trân trân nhìn chú ấy bước đi, quay lại, Bác sĩ ôm cốc cười cười: “Em đỏ mặt làm gì?”
“Xấu hổ chết đi được…”
“Thế sau này về gặp ba mẹ anh còn xấu hổ đến thế nào?”
Tôi cảm thấy logic của anh rất khó hiểu:”Anh tập trung uống đi!”
“Em mua chỗ khác à?”
“Không có sữa đúng không? Em không thấy thùng Telunsu đâu cả, anh uống hết rồi đấy à?”
Anh ngây người, nhìn cốc sữa lại nhìn tôi: “Em…”
“Em mua máy làm sữa đậu nành về nhà anh. Không có sữa nên em thêm đậu nành, cho anh thử nghiệm trước đấy.”
Bác sĩ từ tốn uống hết phần còn lại, ôm lấy eo, mặt dán bụng tôi, thở hơi âm ấm, gọi khẽ: “Haizz, Hiệu Hiệu.”
Lòng tôi mềm nhũn.
_________________________________________________
Bác sĩ: Lúc mới dậy nhìn em như bánh bao ấy, nên anh thích chọc.
(Anh có thấy cái bánh bao nào thon thả như thế này không!)