Ăn trưa xong, mọi người bắt đầu đi tham quan thành cổ. Trần Thông lại một lần nữa chứng minh “đàn ông cũng có một số ít bị mù đường”. Lại cộng thêm việc thành cổ này lối đi lằng nhằng như bát quái vậy. Rất nhanh Trần Thông đã không phân biệt được đông, tây, nam, bắc nữa rồi. Dòng người qua lại tấp nập đã khiến chúng tôi lạc nhau.
Cố Ngụy lôi điện thoại ra, nhìn tên trên màn hình, rồi dúi thẳng vào tay tôi.
Trần Thông: “Hai người đang ở đâu?”
Tôi: “Hai người đang ở đâu?”
Trần Thông: “Anh cũng không biết bọn anh đang ở đâu nữa.”
Tôi: “…”
Trần Thông: “Anh nhìn thấy chỗ nào trông cũng giống nhau.”
Tối: “Anh phải tìm chỗ nào có nước đã, con sông bao quanh thành cổ ấy. Theo chiều nước chảy là đi vào thành, ngược chiều nước chảy là đi ra bên ngoài, như thế sẽ không lạc đường nữa. Lúc ăn cơm chúng ta hẹn nhau ở ngoài cổng nhé.”
Trần Thông: “Haizzz, được rồi.”
Tôi cúp điện thoại, nghiêng đầu nhìn Cố Ngụy đang đứng ngay bên cạnh. Anh tỏ ra rất vui vẻ, vẻ mặt mãn nguyện, thong dong dạo bước: “Sao thế?”
Tôi nghi hoặc: “Anh không bị mù phương hướng đấy chứ?”
Cố Ngụy: “Ở nơi như thế này mà còn cần phương hướng sao?”
Tôi: “…” Cũng đúng.
– —————–
Lúc ăn tối, chị Trần thuận miệng hỏi: “Siêu thị ở gần khách sạn nhất là ở đâu?”
Trần Thông: “…”
Chị Trần: “Ở đâu bán hoa quả?”
Trần Thông: “…”
Ba người chúng tôi ngồi ăn uống say sưa, chỉ có Trần Thông ôm điện thoại, mặt mũi khổ sở tra bản đồ. Tôi không đành lòng, bèn lấy cuốn sổ tay ra đưa cho anh ấy.
Trần Thông: “Đây là cái gì?”
Tôi: “Bản đồ em vẽ đấy. Mấy lối đi chính xung quanh khách sạn, những công trình kiến trúc đánh dấu, siêu thị, bệnh viện, hàng ăn, bến xe, lịch trình các chuyến xe đi ngắm cảnh, tuyến đường chúng ta sẽ quay trở lại, tất cả đều ở trong này.”
Trần Thông quay ngoắt đầu lại, phẫn nộ nhìn Cố Ngụy: “Cậu!”
Cố Ngụy nhanh chóng đáp lại: “Sao thế?”
Trần Thông: “Cậu!”
Cố Ngụy: “Ừm.”
Trần Thông: “Cậu cố ý!”
Cố Ngụy rất thản nhiên: “Không thể bởi vì bệnh nghề nghiệp của bà xã tôi mà hạ thấp khả năng sinh tồn của cậu.”
Tôi: “…” Anh Cố à, anh có thể nói những lời khen giống như khen ngợi một chút được không?
Ăn xong, Trần Thông nói: “Hiệu Hiệu, buổi tối em có muốn ngủ với Cố Ngụy không?”
Tôi trợn tròn mắt, đây là câu hỏi kiểu gì thế?!
Ánh mắt lạnh lẽo âm u của Cố Ngụy quét về phía Trần Thông.
Trần Thông: “Khụ, không phải. Ý anh là nếu như em cảm thấy ở chung với Cố Ngụy không tiện thì em có thể ở chung phòng với bà xã anh, còn anh và… ”
Cố Ngụy nói đầy ẩn ý: “Tôi không muốn ở cùng phòng với cậu.”
Và thế là vấn đề phòng ngủ đã phân chia xong xuôi.
Mùa du lịch, các khách sạn đều đông khách, Trần Thông chỉ đặt được hai phòng giường đôi.
Đối với việc ở chung với Cố Ngụy, tôi vốn dĩ cảm thấy rất bình thường, nhưng bỗng nhiên Trần Thông hỏi như thế, lại cộng thêm ánh mắt đượm ý cười sâu xa của chị Trần khiến toi lại ngượng ngùng.
Cố Ngụy: “Biểu cảm của em kiểu gì thế?”
Tôi: “Đâu có gì.”
Cố Ngụy: “Ngoan ngoãn ngủ đi, đừng có nghĩ lung tung.”
Tôi thẹn quá hóa giận: “Ai… ai… ai suy nghĩ lung tung.”
Cố Ngụy nói như không: “Thế là anh suy nghĩ lung tung rồi.”
Tôi: “Anh định làm gì?”
Cố Ngụy cười vô cùng dịu dàng, mang theo chút ranh mãnh: “Anh mà muốn làm gì anh đã làm từ lâu rồi, còn để cho em nhởn nhơ tới tận bây giờ sao?”
Tôi lại một lần nữa chắc chắn rằng, anh Cố nho nhã lịch sự thực ra là một phần tử nguy hiểm vô cùng.
Cố Ngụy quăng cả người đang cứng ngắc là tôi lên giường, nói: “Ngày mai phải đi leo núi tuyết. Đêm nay phải ngủ sớm còn giữ sức.”
Tôi nhìn khuôn mặt nghiêng kề sát của anh, hai mắt đờ đẫn không thể di chuyển: “Cố Ngụy… anh… anh… nếu như… nếu như một ngày đẹp trời nào đó… anh… anh… anh phải nói trước với em một tiếng, để em còn chuẩn bị tâm lí.”
Cố Ngụy: “Ừ, được. Anh sẽ báo trước đó một tuần.”
– ——————-
Núi tuyết Ngọc Long tháng 6, nhiệt độ không khí cùng độ ẩm tương đối hài hòa, hơi lành lạnh nhưng không rét buốt, cũng không quá ẩm ướt, không khí rất trong lành.
Cố Ngụy ngắm đỉnh núi tuyết phủ trắng phía xa xa, còn tôi nhìn ngắm khuôn mặt nghiêng nghiêng của anh. Giữa bãi cỏ rộng lớn cùng những hàng cây hồng đậu sam, gương mặt anh càng trở nên anh tuấn mà tinh tế.
Lần đầu tiên lên núi tuyết Ngọc Long, bên cạnh tôi là bố mẹ. Họ đứng dưới mưa phùn bay bay, mỉm cười trao nhau nụ hôn.
Lần thứ hai lên núi tuyết Ngọc Long, tôi đi một mình.
Lần thứ ba lên núi tuyết Ngọc Long, bên cạnh tôi chính là người tôi yêu. Anh nghiêng đầu nhìn tôi, mỉm cười vui vẻ: “Em có muốn cầu nguyện gì không?”
Tôi nói: “Được đấy.” Tôi mong sao hai chúng tôi sẽ luôn ở bên nhau, bầu bạn cùng nhau cho tới những năm tháng cuối của cuộc đời.
Trước đây tôi đã từng đọc một bài viết nói rằng phụ nữ sẽ bắt đầu già đi từ sau hai mươi lăm tuổi, vì thế “hãy cứ già đi một cách tao nhã”. Tôi của bây giờ chưa với được tới khí chất của tao nhã, chỉ có thể thản nhiên chấp nhận điều này. Tuy nhiên, có Cố Ngụy ở bên cạnh, tôi cảm thấy yên lòng hơn rất nhiều, bởi vì tôi biết rằng, có một người sẽ nắm lấy tay tôi, cùng tôi già đi.
– —————–
Tháng 7, tôi bắt đầu “bước chân vào đời”, vừa đi làm vừa tiếp tục học. Ở cơ quan, tỷ lệ nam nữ không được cân đối, đi làm, đi học, đi thực tập thì đa phần cũng là người độc thân.
Ngày đầu tiên đi làm, nam đồng nghiệp A ở phòng nghiên cứu bên cạnh sang phòng tôi, hỏi một chị nhân viên trong phòng rằng: “Chị Lưu, cô gái mới đến là người ở đâu thế?”
Chị Lưu: “Chĩa mũi tên về hướng khác đi, người ta có đối tượng rồi.”
Đồng nghiệp A: “Làm gì có đôi vợ chồng nào không chia rẽ được, chỉ có Tiểu Tam có quyết tâm hay không thôi.” (Tính cách của anh ta tương đối nhạt nhẽo.)
Chị Lưu: “Đối tượng của người ta là bác sĩ ngoại khoa đấy.”
Đồng nghiệp A: “Ồ, thế thì thôi vậy, không có duyên phận rồi.” Quay đầu đi luôn.
Tôi phát hiện nghề nghiệp của Cố Ngụy có lực sát thương rất lớn nhé.
– ———–
Tầm tuổi như chúng tôi, việc hay phải làm nhất chính là đi dự đám cưới. Theo như lời của Người Qua Đường A: “Giống như kinh nguyệt vậy, hằng tháng đều khiến người ta phải mất máu.” (Nhân cách của tên này chỉ được đến thế thôi.)
Có một lần đi ăn cưới xong, tôi quay trở lại căn hộ của Cố Ngụy, vừa lướt điện thoại vừa nói: “Tháng sau còn hai đám nữa.”
Lúc đó Cố Ngụy đang ngồi ở bàn máy tính: “Ban đầu anh nhìn các tiền bối kết hôn, sau đó tới bạn đồng học, bây giờ đang đến giai đoạn chứng kiến các hậu bối kết hôn rồi.”
Tôi ngẩng đầu lên: “Anh muốn kết hôn?”
Cố Ngụy nhanh chóng quay đầu lại, đôi mắt to tròn như chú cún nhỏ, rất ngoan ngoãn gật đầu, gật đầu, gật gật đầu.
Tôi “Ồ” một tiếng sau đó liền đi vào tắm.
Tới khi tôi bước ra, anh vẫn luôn giữ nguyên vẻ mặt chu môi ấy nhìn tôi, sau đó lại thong thả quay mặt vào màn hình máy tính.
Trên người anh, đôi khi sẽ xuất hiện những biểu cảm như động vật nhỏ vậy, khiến tôi cảm thấy đáng yêu chết đi được.
Nghĩ lại thì tôi đã khiến anh phải “nội thương” không biết bao nhiêu lần rồi.
– ————-
Công việc và tình cảm đều thuận lợi khiến tôi cảm thấy vô cùng thư thái. Con người ta hễ thoải mái thì tính cảnh giác sẽ buông lỏng.
Một ngày tháng 8, Cố Ngụy tới cơ quan tìm tôi, liền bị mọi người vây xem.
Chị Lưu cùng phòng hỏi không chút do dự: “Bác sĩ Cố, khi nào chúng tôi mới được uống rượu mừng của hai người?”
Cố Ngụy cười tít mắt, đáp: “Sắp rồi. Đợi cô ấy lấy lại được động lực là được.”
Tôi nhìn anh, hoàn toàn chẳng lấy lại được chút động lực nào.
Suốt cả đường đi tôi đều trong trạng thái mơ mơ màng “Anh đang cầu hôn sao? Đúng không? Không phải chứ? Hay là thế nhỉ? Không phải đúng không?”, cho tới khi được anh đưa tới một tiểu khu xa lạ, bước vào một căn nhà xa lạ.
Cố Ngụy đưa một bức sơ đồ thiết kế cho tôi: “Công ty nội thất đã sắp xếp hết rồi, cấu trúc cơ bản cũng xong xuôi rồi, em cho chút ý kiến đi.”
Tôi đảo mắt một vòng khắp căn nhà, ba giây sau mới phản ứng được: “Cố Ngụy, không đùa như anh được đâu.”
Cố Ngụy nhìn tôi, khóe mắt dạt dào ý cười: “Đối phó với em cần nhanh chóng, chuẩn xác, dứt khoát.”
Sau đó tôi liền lôi điện thoại ra gọi cho mẹ, còn đang băn khoăn không biết làm sao để thông báo cho bố mẹ chuyện “tình hình này có lẽ hai người sắp phải có thê một anh con rể rồi”, thì lại bất ngờ hay tin, hai người họ thậm chí đã gửi tiền cho hai đứa “sửa sang phòng cưới” từ tháng trước rồi. Lúc này tôi hoàn toàn câm nín.
Cố Ngụy chọc chọc vào tay tôi: “Đây là kết cục mà mọi người đều mong muốn, Cố phu nhân ạ.”
Thời gian trước, tôi làm thực nghiệm không mấy thuận lợi, vì thế trong lòng có một chút áp lực không nói rõ được.
“Bác sĩ, em buồn ngủ tới mức không mở nổi mắt ra nữa rồi.”
“Thế thì nhắm mắt ngủ đi.”
“Nhưng em không ngủ được.”
Bác sĩ vô cùng bất lực: “Em nằm chéo giường đi.”
Mỗi lần tôi nằm chéo giường, hai chân duỗi thẳng, gác tay lên trán, đều cảm thấy mình giống như một đường thẳng dài vậy, vô cùng thoải mái.
Nhưng Bác sĩ thì lại xui xẻo rồi, giường trong căn hộ của anh bề ngang là một mét năm mươi, tôi mà nằm chéo giường, thân hình cao hơn một mét tám của anh sẽ chẳng biết nhét vào đâu được nữa, cuối cùng chỉ có thể ấm ức nằm chéo theo tôi.
Lúc đi chọn giường cho nhà mới, nhân viên cửa hàng hỏi: “Hai vị muốn chọn kích thước như thế nào ạ? Kích thước tiêu chuẩn một mét năm mươi, một mét tám mươi đều có ạ.”
Cố Ngụy chọn luôn một chiếc giường bề ngang hai mét không chút do dự.
– —————–
Cuối mùa hạ oi bức của thành phố X, mỗi khi không có tiết học, không có việc gì, tôi lại trốn trong căn hộ của Cố Ngụy, vừa nghiên cứu tạp chí nội thất, vừa vẽ vời lên giấy, thuận tiện nghiên cứu xem làm thế nào để có thể vỗ béo Cố Ngụy lên một chút. Những khi không có công việc, Cố Ngụy vừa tính toán tiến độ thi công của nhà mới, vừa phải làm chuột bạch thử nghiệm đủ loại món ăn do tôi làm ra, cũng coi như là béo lên được vài cân.
Một bác thợ xây đứng tuổi trong nhóm thợ nói: “Hai đứa các cháu tính tình dễ chịu thật đấy. Nhà tầng trên cũng là phòng cưới của hai vợ chồng trẻ, mỗi khi bất đồng ý kiến đều cãi nhau ầm ĩ, thiếu chút nữa là đánh nhau.”
Cố Ngụy: “Cháu rất tin tưởng vào gu thẩm mĩ của cô ấy.”
Tôi bĩu môi: “Bởi vì em đã nhìn trúng anh sao?”
Cố Ngụy nhìn tôi cười híp mắt, không nói gì.
– —————-
Ngày tháng trôi qua thư thái tới nỗi gần như quá mức bình lặng cho tới một ngày cuối tháng 9, chúng tôi đi thăm ông nội như thường lệ, ở trong phòng bếp, Cố Ngụy nói với tôi: “Hiệu Hiệu, anh phải ra nước ngoài tu nghiệp, đi Berlin ít nhất là nửa năm.”
Có đôi khi cuộc sống giống như một dấu chấm hỏi chưa kịp xóa đi, nó sẽ chẳng bao giờ diễn ra theo một kịch bản viết sẵn nào đó. Khi tôi tưởng mình sẽ được ở bên Cố Ngụy hằng ngày thì lại biết tin anh phải đi Berlin tu nghiệp. Đầu óc tôi giống như một tấm bảng đen đầy chữ đột nhiên bị một chiếc giẻ lau xóa sạch sẽ không còn chút nào cả.
Đính hôn chính là “vốn định kết hôn nhưng thời gian không cho phép”.
Sau khi biết tin Cố Ngụy phải ra nước ngoài, hai người chúng tôi đã trầm lặng một thời gian, không biết nói gì với nhau. Buổi tối, tôi tắm xong, bước ra khỏi phòng tắm, đang chuẩn bị tới phòng dành cho khách thì bị Cố Ngụy chờ sẵn ở ngoài cửa, sau đó kéo thẳng vào phòng anh. Ông nội và bố mẹ Cố đưa mắt nhìn hai chúng tôi sau đó nhanh chóng quay đầu tiếp tục nhìn vào màn hình tivi.
Nếu phụ huynh đã không có ý kiến gì vậy thì tôi cũng không cần phải lo lắng gì nữa, nằm luôn lên giường Cố Ngụy, chuẩn bị ngủ. Lim dim một lúc, tôi mở mắt ra lại thấy Cố Ngụy đang ngồi bên cạnh, lặng lẽ nhìn tôi.
Nếu nói là không lưu luyến gì, đó là nói dối. Nhưng cơ hội này thật hiếm có, nếu không đi, tôi còn thấy hối hận thay anh. Tôi đưa tay ra, chọc chọc và ngón tay anh: “Coi như em cho anh vay nửa năm, sau này nhớ trả em đấy.”
Tôi liệt kê ra một danh sách dài, sau đó bắt đầu sắp xếp hành lý cho Cố Ngụy, sau đó lại dặn dò anh những việc cần chú ý.
“Sau khi ra ngoài, trước khi quay về tới nơi nhớ cầm sẵn chìa khóa, đừng có tới trước cửa nhà rồi mới lục tìm chìa khóa ra, không an toàn.”
“Được.”
“Ngày nào cũng phải ăn chút hoa quả.”
“Được.”. ngôn tình ngược
“Nếu nằm không quen gối thì để thấp xuống, nâng gáy lên một chút.”
“Được.”
“Trời lạnh ra ngoài nhớ đừng quên đeo găng tay.
“Được.”
“Sau khi tắm xong phải sấy khô tóc, đừng chỉ lau bằng khăn bông.”
“Được.”
Cố Ngụy ngồi trên sofa, tay chống cầm nhìn tôi, đôi mắt chớp chớp.
Tôi: “Ở bên ngoài đừng có lộ ra vẻ mặt này với người khác phái.” Mấy cô nàng đó sẽ bổ nhào vào anh rồi ăn sạch sành sanh mất.
Cố Ngụy ngoan ngoãn “Được”, một lát sau lại khẽ thở dài.
Tiếng thở dài ấy khiến tâm trạng tôi lại trở nên rầu rĩ, cúi đầu chậm rãi thu dọn đồ đạc. Cố Ngụy bước tới, tì cằm lên đỉnh đầu tôi: “Nửa năm nhanh lắm, sẽ rất nhanh lên.” Không biết là đang an ủi tôi hay an ủi chính mình nữa.
Thông báo ra nước ngoài của Cố Ngụy quá đột ngột, vì thế, lễ đính hôn của hai chúng tôi cũng tới một cách đột ngột.
Tam Tam không cho là vậy: “Vội vàng đính hôn như thế còn không phải sợ mày chạy mất sao?”
Tôi: “Tao có thể chạy đi đâu được cơ chứ?”
Cố Ngụy đã quá quen với hình vi ly gián tình cảm của hai vợ chồng Tam Tam: “Đính hôn là bởi vì vốn dĩ định kết hôn, nhưng thời gian không cho phép.”
Hôm lễ đính hôm diễn ra, thời tiết vô cùng dễ chịu.
Trong bữa tiệc, chị họ trêu chọc: “Ngày trước Cố Ngụy nói thế nào cũng không chịu đi xem mắt, mọi người còn tưởng nó định đi xuất gia. Sau này hỏi nó, nó vặn lại: “Vì sao phải đi xem mắt? Chị vội uống rượu mừng của em đến thế sao?” Nghe câu này chị cứ thấy có gì đó sai sai, phải ép cung một hồi lâu nó mới chịu khai ra: “Em có người thích rồi, còn đang theo đuổi”. ”
Tôi nghe mà thấy mây đen đầu đầu. Anh Cố à, anh theo đuổi lúc nào vậy?
Về sau, tôi hỏi Cố Ngụy, sao trước đây suốt thời gian dài độc thân như vậy mà sao anh lại không đi xem mắt. Anh nói, đời người chỉ có vài chục năm, hai con người chẳng có chút nền tảng tình cảm nào ở chung với nhau, anh không muốn để bản thân phải ấm ức như vậy, cũng không muốn đối phương phải chịu ấm ức. Anh cười nói: “Anh chờ đợi mòn mỏi như thế, chẳng phải cuối cùng vẫn đợi được rồi đó sao?”
Nghe nói con người ta mỗi khi có tâm trạng thường rất dễ uống say. Buổi tối hôm lễ đính hôn, tôi chẳng uống bao nhiêu mà không hiểu sao lại say khướt. Nhưng cũng coi như là say một cách khá ngoan ngoãn, chỉ ngồi yên bên cạnh Cố Ngụy, đi được nửa đường thì ngủ mất.
Ngày hôm sau tôi tỉnh lại, Cố Ngụy đã đi rồi, chỉ để lại một mẩu giấy note: Đến nơi sẽ gọi điện cho em.
Tôi cầm mẩu giấy nhắn ngồi trên giường ngẩn ngơ thất thần, một hồi lâu sau mới cảm nhận được tư vị ấy, Cố Ngụy đã đi rồi, ngay cả một câu tạm biệt cũng không có.
Trong vòng hai mươi tư tiếng đồng hồ sau đó, tôi đọc sách, nghe nhạc, quét dọn nhà cửa, nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề: Sao mình có thể uống say được chứ?
Mãi tới rạng sáng, tôi mới nhận được điện thoại của Cố Ngụy. Giọng anh vượt qua một phần ba trái đất truyền tới, lọt vào tai tôi: “Anh tới rồi.”
Từ trên giường tôi ngồi bật dậy, mãi mới tỉnh táo được.
“Tối qua… ai tắm cho em thế?”
Cố Ngụy: “…”
Tôi: “…”
Cố Ngụy: “Khụ…”
Cổ họng tôi khô khốc, “ừm” một tiếng.
Cố Ngụy bật cười: “Em uống say rồi… chủ động dâng lên tận nơi, đương nhiên anh rất vui, có điều em không chút tỉnh táo nào như vậy khiến anh không sao xuống tay được.”
Về sau Cố Ngụy nói cho tôi biết buổi sáng hôm anh đi Berlin, sau khi tỉnh lại, anh thấy cả người tôi cuộn tròn trong lòng anh như con tôm. Anh phải đợi mãi mới tìm được cơ hội thoát thân, sau đó đánh răng rửa mặt rồi ăn sáng. Anh xách hành lí ra khỏi nhà, tới bệnh viện, rồi lại ra sân bay, qua cửa an ninh, lên máy bay, trong lòng vẫn luôn rất bình lặng. Mãi cho tới khi xuống máy bay rồi, gọi điện thoại, nghe thấy giọng nói của tôi từ đầu bên kia gọi một tiếng “Cố Ngụy”, lúc ấy mới cảm thấy “Haizz, sao lại đáng thương như vậy chứ…”.
Cố Ngụy bắt đầu điều chỉnh lại việc chênh lệch múi giờ, thích nghi với căn phòng mới, chiếc giường mới, hoàn cảnh mới, công việc mới, việc học tập mới.
Có một hôm, giờ nghỉ trưa, đồng nghiệp Grtner chỉ vào hình nền trên màn hình điện thoại của anh, hỏi: “William, your wife?” (William, đây là vợ cậu à?).
Cố Ngụy gật đầu.
“Do you have children?” (Cậu đã có con chưa?)
“Not yet.” (Hiện tại là chưa có)
“What kind of person is she?” (Cô ấy là mẫu người như thế nào?)
“She”s… good” (Cô ấy… rất tốt)
“You miss her?” (Cậu rất nhớ cô ấy sao?)
Cố Ngụy chỉ cười mà không nói gì. Anh không biết làm sao để miêu tả cảm giác nhớ nhung tương tư ấy.
Có một lần tan làm, anh và Grtner cùng nhau đi ra ngoài, lúc đi ngang qua lối đi trong sân bệnh viện liền trông thấy một cô bé đang bị một con chó lôi phải chạy theo. Cố Ngụy bất giác bật cười.
Grtner chẳng hiểu đầu cua tai nheo thế nào, Cố Ngụy bèn nói cho anh ta biết: “Trông thật giống vợ tôi. Tôi rất nhớ cô ấy.”