Cố Ngụy ra sân bay đón, đưa thẳng mọi người về nhà ăn cơm. Sau khi chào hỏi mọi người xong, anh đi vào bếp phụ giúp tôi nấu cơm.
Thời tiết mùa hạ nóng nực, nấu cơm là công việc khiến người ta mệt mỏi nhất. Vì thế mấy việc xào, nấu, hấp, chiên,… đều rơi lên đôi vai Cố Ngụy. Có điều, thân là một người nhân hậu, tôi đã làm hết khâu sơ chế, rửa sạch và thái hết các loại thực phẩm, cho sẵn ra đĩa rồi.
Lúc Cố Ngụy bước vào tôi đã sơ chế gần xong, liền đeo tạp dề cho anh rồi nhìn anh bưng đĩa lên, cho thức ăn vào chảo. Đột nhiên tôi nhớ ra: “Haizz, anh có nhớ anh đã từng nói, thầy Lâm nấu ăn toàn là bà xã rửa sẵn thái sẵn thức ăn rồi, thầy Lâm chỉ phụ trách cho thức ăn vào chảo không?”
Cố Ngụy khựng lại: “Hả?”
“Thầy Cố, thế bây giờ là ai? Cũng là vợ rửa sẵn thái sẵn thức ăn, người đó chỉ việc cho thức ăn vào chảo?”
Cố Ngụy tức giận quay người lại chọc lên mặt tôi. Tôi không nhịn được bật cười.
Bếp gia đình thường không phải là phòng riêng, vì thế…
“Nấu bữa cơm thôi mà hai người còn phải âu yếm nhìn nhau à?” Cố Tiêu đứng từ xa nói với vào: “Nhanh lên, đừng để bà bầu bụng đánh trống.”
Lúc ăn cơm, mọi người lại nói tới chủ đề hạ nhiệt, chị họ hỏi: “Mùa hè hai đứa không nằm chiếu trúc sao?”
Tôi chỉ thích giường mềm, từ nhỏ đã không cần chiếu trúc, Cố Ngụy cũng không cần dùng bởi vì không tốt cho các khớp xương. Thế là tôi chưa cần suy nghĩ nhiều đã đáp: “À, chiếu trúc không thấm mồ hôi.” (Đây đúng là một lí do bình thường đến quá bình thường luôn)
Đột nhiên tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm tôi và Cố Ngụy, sau đó từ chị họ cho tới Cố Tiêu đều thể hiện biểu cảm vô cùng mờ ám. ( ͡° ͜ʖ ͡°)
Andreas kinh ngạc buông một câu: “Ôi tình cảm hai vợ chồng em mặn nồng thật đấy.”
Tôi rất muốn úp mặt vào bát cơm luôn cho rồi… Cái gì với cái gì vậy?!
– ————————–
Cố Ngụy đã đăng kí một cái thẻ bơi, đưa Lục Nguyệt xuống bể bơi. Con vịt cạn như tôi chỉ có thể ngồi trên bờ, ngâm chân xuống bể.
Dưới sự hướng dẫn của Cố Ngụy, đôi chân mũm mĩm của Lục Nguyệt đang ra sức đạp nước, tập trung được một lúc con bé thấy mệt liền đưa tay về phía tôi, đòi tôi bế, sau đó cứ thế chui trong lòng tôi, không chịu xuống nước nữa.
Cố Ngụy: “Lục Nguyệt, xuống đây.”
Lục Nguyệt lắc đầu: “Hong…”
Cố Ngụy: “Lục Nguyệt, xuống đây.”
Lục Nguyệt tiếp tục lắc đầu: “Hong…”
Hai tay Cố Ngụy ôm chắc eo tôi, nhấc cả hai chúng tôi xuống nước.
Tôi và Lục Nguyệt: “Áaaaa!!!!”
Bể sâu tận một mét sáu mà anh cũng dám ra tay. Tôi vùng vẫy và đã tự uống phải một ngụm nước ngâm chân của chính mình.
Lục Nguyệt học bơi rất nhanh, nhanh tới mức khiến tôi nghi ngờ liệu con bé có biết bơi từ trước, chỉ là lâu rồi chưa xuống nước mà thôi. Sau hai ngày là đã có thể ôm phao tự bơi rồi. Vì thế, tôi trở thành đối tượng cần bồi dưỡng của hai bọn họ.
Cố Ngụy đỡ eo tôi: “Chân đạp nước. Nhanh lên một chút.”
Lục Nguyệt nằm trên phao: “Mợ cố lên.”
Cả bể bơi chỉ có mình tôi là học viên lớn tuổi, cảnh tượng đáng ngượng ngùng đến mức nào.
– ———————————-
Chiều cao của bạn nhỏ Lục Nguyệt trước mặt chưa đủ để với tới được vòi nước. Để tiện cho con bé đánh răng rửa mặt, Cố Ngụy đã mua một chiếc bục đứng. Vì thế, không gì có thể làm khó được bạn nhỏ Lục Nguyệt.
Mỗi buổi sáng, sau khi đánh răng rửa mặt xong, con bé lại giúp chúng tôi bôi kem đánh răng lên bàn chải, sau đó lại mang chiếc bục kia ra bàn ăn, phết bơ đậu phộng lên bánh mì, xong xuôi lại mang chiếc bục nhỏ kia tới bên tủ lạnh, tự lấy sữa uống. Bóng dáng nhỏ nhẳn như con quay bé xinh không ngừng di chuyển, hoàn toàn là minh chứng cho câu nói: 20cm – thay đổi cả thế giới.
Có một lần tôi ra siêu thị mua thức ăn về nhà.
“Mợ ơi, đây là rau gì ạ?”
“Bắp cải. Rửa sạch sau đó thái nhỏ là có thể làm món bắp cải xào.”
“Để con giúp.”
“Được.”
Một lát sau, Cố Ngụy bước vào bếp.
“Lâm Chi Hiệu!”
“Hả?”
“Em giám sát chểnh mảng à?”
Tôi vội vàng vào bếp, liền trông thấy một chậu nước đầy bắp cải… Lục Nguyệt đứng một bên, vẻ mặt rất vô tội.
“À…” Chúng tôi cảm thấy không nên đả kích lòng nhiệt tình của bạn nhỏ, vì thế:
“Lục Nguyệt giỏi quá, hôm nay cậu phải xào nhiều một chút rồi.”
Cố Ngụy nhàn nhạt nói: “Cậu muốn xào cũng không phải xào một chảo đầy thế này.”
Thế là chúng tôi ăn bắp cải xào suốt ba bữa liền.
– —————————
Chị họ và Andreas rất coi trọng việc rèn luyện khả năng tự lập cho Lục Nguyệt. Thế là, những khi ở nhà Lục Nguyệt đều tự ngâm bồn, tự tắm rửa. Nhưng tôi và Cố Ngụy đều thích tắm vòi hoa sen, nên trong nhà không có bồn tắm, Lục Nguyệt không có bồn để ngâm và tắm rửa, vì thế, Cố-vô lương tâm-Ngụy đã để con bé tắm trong chậu rửa mặt…
Sau khi tôi căng cực phản đối, Lục Nguyệt đã bắt đầu học cách tự tắm bằng vòi hoa sen.
Sau hai, ba lần, bạn nhỏ Lục Nguyệt đã tự tắm được, tự điều chỉnh độ ấm của nước, độ mạnh yếu của vòi cũng không thành vấn đề. Sau khi con bé tắm xong, tôi sẽ bế ra ngoài, lau khô người, sau đó đến lượt tôi bước vào nhà tắm. Cố Ngụy cũng theo vào. Vừa mới đóng cửa xong. Lục Nguyệt ở bên ngoài gõ cửa: “Cậu ra ngoài đi. Cậu ra ngoài đi. Con trai tắm chung với con trai. Con gái tắm chung với con gái.”
Cố Ngụy không còn gì để nói, bèn mở cửa ra: “Cậu và mợ không giống như thế.”
Lục Nguyệt lắc đầu.
Cố Ngụy: “Mợ là vợ cậu.”
Lục Nguyệt vẫn lắc đầu.
Cố Ngụy: “Giống như bố con và mẹ con ấy. Hai người họ chưa từng tắm chung bao giờ sao?”
Lục Nguyệt tiếp tục lắc đầu.
Cố Ngụy thấp giọng than vãn: “Không có chút tình thú nào thế à…”
Tôi khẽ đạp vào chân anh: “Anh nói cái gì thế?!” Trước mặt trẻ con?!
Cuối cùng, Cố Ngụy bất lực, đành để Lục Nguyệt kéo ra ngoài.
Buổi tối Cố Ngụy tắm xong đi ra, Lục Nguyệt đã nằm trên giường của hai chúng tôi, nghiễm nhiên chiếm dụng nửa bên giường vốn thuộc về anh.
Nét mặt Cố Ngụy bỗng trở nên vi diệu.
Sau đó…
Lục Nguyệt: “Con trai ngủ với con trai, con gái ngủ với con gái.” (Gần đây con bé rất yêu thích logic này)
Cố Ngụy: “Bố con không ngủ với mẹ con à?”
Lục Nguyệt: “Bởi vì bố còn phải chăm sóc em trai trong bụng mẹ.”
Cố Ngụy: “Thế thì cậu cũng phải chăm sóc em trai trong bụng mợ chứ.”
Lục Nguyệt quay đầu sang nhìn tôi: “Trong bụng mợ không có em trai.” (Trẻ con bây giờ cũng thông minh quá rồi)
Cố Ngụy: “Sớm muộn gì cũng sẽ có thôi.”
Tôi thực lòng không thể nghe nổi cuộc đối thoại “nghiêm túc” của hai người này nữa rồi, bèn nói: “Đừng ồn ào nữa. Đêm nay ba chúng ta cùng ngủ chung.”
Lục Nguyệt nhanh chóng lắc mông nằm sát vào bên cạnh tôi, sau đó nhìn Cố Ngụy, vỗ vỗ vào chỗ trống còn lại trên giường.
Cố Ngụy đỡ trán, chấp nhận số phận, nghe theo sự an bài của Lục Nguyệt.
Ba người ngủ chung tới ngày thứ hai, Lục Nguyệt sau khi tắm xong, nằm trên giường gọi điện thoại cho chị họ Cố Ngụy.
Chị họ: “Con đang làm gì đấy?”
Lục Nguyệt vô cùng hào hứng: “Ba người bọn con cùng nhau ngủ. Con nằm giữa cậu và mợ.”
Chị họ và Andreas: “…”
Ngày thứ ba mới giải quyết được vấn đề ba người ngủ chung. Tôi bị cảm, không nặng lắm, nhưng để tránh không lây sang cho Lục Nguyệt, buổi tối sau khi tắm xong tôi chủ động đi sang phòng dành cho khách ngủ. Sau khi uống thuốc xong liền đi ngủ từ sớm.
Lúc gần mười một giờ, Cố Ngụy đẩy cửa bước vào, nằm xuống bên cạnh tôi.
“Lục Nguyệt đâu?”
“Về phòng mình ngủ rồi.”
“…”
“Chẳng nhẽ anh lại phải ngủ với con bé?”
“Không…”
“Ngủ thôi.”
“Anh chạy sang đây để chủ động xin bệnh à?”
Cố Ngụy ôm tôi vào lòng: “Anh là bác sĩ, không lây được đâu.”
What the logic?!
– ————————————-
Cố Ngụy và Lục Nguyệt đã mê mẩn một trò chơi dành cho gia đình: Find The Colour (tìm màu sắc).
Quy định một màu, sau đó lần lượt quan sát các đồ vật xung quanh, gọi tên đồ vật nếu có màu quy định, không được lặp lại, không được ngắc ngứ, ai vấp người đó thua.
Tôi tắm xong ra khỏi phòng tắm thấy hai người họ đang ngồi trên giường chơi Find The Colour.
Cố Ngụy chỉ vào bông hoa nhỏ ở góc dưới bên phải của tờ bìa tạp chí tủ đầu giường, nói: “Pink!” (Màu hồng)
Sau đó Lục Nguyệt nhanh chóng chỉ vào hoa văn trên viền cổ chiếc áo sơmi mà tôi vắt trên thành sofa (Lạy chúa trên cao, cái bé tí tị ti thế mà con bé cũng moi ra được): “Pink!”
Cố Ngụy mở ví ra, chỉ vào một tờ nhân dân tệ: “Pink” (Tiết tháo mất sạch)
Lục Nguyệt lập tức chỉ vào môi mình: “Pink!” (Cuộc thi đã tới hồi gay cấn)
Cố Ngụy đột nhiên chỉ vào tôi: “Pink!”
Lục Nguyệt ngơ ngác nhìn tôi.
Tôi cũng đang ngơ ngơ ngác ngác, chiếc áo choàng tắm tôi đang mặc màu trắng mà…
Cố Ngụy: “Skin.” (Làn da)
Tôi thấy đầu mình sắp bốc khói tới nơi rồi: “Lưu manh!!!”
– ———————————
Trời nóng, cả người cứ thấy uể oải.
“Cố Ngụy, thời tiết bên ngoài có thể nướng chín người ta đấy.”
“Anh tự bắt xe về, em không cần phải tới đón anh đâu.”
Tôi nhìn Cố Ngụy đi từ tòa nhà bệnh viện ra, bèn gọi điện cho anh. Anh đảo mắt nhìn qua màn hình điện thoại, ngẩng đầu lên bèn trông thấy tôi liền mở cửa xa bước vào.
“Không phải đã nói em không cần đến hay sao?”
“Haizzzz, chẳng phải vì em xót anh hay sao?”
Cố Ngụy quay đầu về phía ghế đằng sau xe, nhìn Lục Nguyệt đang mơ mơ màng màng rõ ràng còn chưa tỉnh ngủ: “Bạn nhỏ, sao con cũng tới?”
Lục Nguyệt: “Haizz, haizzz, cả con cả mợ cùng xót cậu mà.”