• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mỗi lần mở máy tính lên, màn hình sẽ nhảy ra đủ loại tin tức: gây gổ đánh nhau, đe doạ khủng bố, giết người cướp của,…


Cố Nguỵ từng kết luận, tôi và Tam Tam mà gặp phải những cảnh nhảy lầu hay thắt cổ, chắc chắn sẽ không dịu dàng mềm mỏng lương thiện khuyên nhủ người ta, mà sẽ…


“Nhảy đi, có gan thì nhảy đi, có phải động tác khó khăn gì đâu mà cứ do dự mãi thế, có cần người khác đẩy hộ không?” Giọng điệu này là của Tam Tam.


“Haizz, tự làm tự chịu.” Dáng vẻ người qua đường không liên quan gì này chính là tôi.


Thế nên, tôi cần tìm một người có lòng nhiệt huyết, còn Tam Tam phải tìm một người có đủ bình tĩnh, tỉnh táo.


– —————


Một lần đi dạo phố cùng Tam Tam thấy xe lấy máu, nhóm A và nhóm O trong kho máu bị thiếu, chúng tôi bàn bạc một chút liền đi hiến máu. Lúc xếp hàng ở trước xe lấy máu, hai cô gái đi ngang qua đứng ở chỗ tuyên truyền nói chuyện phiếm.


Giáp: “OMG, ngàn vạn lần đừng hiến máu. Lần trước sau khi ta hiến máu thì thời gian hành kinh đều không bình thường.”


Ất: “Đúng! Tôi ở trên Thiên Nhai* thấy có một người nói rằng, lần trước sau khi cô ấy hiến máu, đầu choáng váng cùng mệt mỏi suốt hai tháng, cân nặng cũng bị tụt, còn bị ốm nữa đấy!”


*Diễn đàn giải trí Thiên Nhai, được sáng lập ngày 1 tháng 3 năm 1999, là một diễn đàn internet lớn ở Trung Quốc.


Tam Tam nghe thấy liền bĩu môi: “Cô ấy rút là 200cc hay 2000cc vậy?”


Ất: “Phụ nữ phải học cách yêu thương bản thân. Cậu xem có vài phụ nữ ngốc nghếch, lại đi hiến máu?” Nói xong hai người nhìn về phía chúng tôi.


Lúc ấy xếp hàng chỉ có tôi và Tam Tam là nữ, hơn nữa Tam Tam vừa phải tăng ca vừa bị cấp trên gây khó dễ, cảm xúc tương đối bị kích thích, vì thế liền nổi giận đi qua: “Cô gái, có phải xem nhiều thứ não tàn trên Thiên Nhai quá rồi không? Không ai kè dao lên cổ cô bắt cô hiến.”


Giáp: “Thế sao bác sĩ, y tá sao chưa bao giờ hiến máu?”


Tam Tam: “Sao tất cả bác sĩ và y tá tôi quen biết đều hiến vậy? Chẳng lẽ loại chuyện này cũng là kiểu người phân theo nhóm, vật họp theo loài?”


Ất kéo kéo Giáp: “Được rồi, đừng nóng”, sau đó quay sang chúng tôi cười đến ngọt ngào, “Chị gái, hiến xong chị nhớ về uống 200cc canh gà để bổ máu nhé.”


Tam Tam: ” Ở trường môn sinh học của cô là do giáo viên ngữ văn dạy à, canh gà có thể trực tiếp tiến vào mạch máu.”


Người hiến máu và các y tá xung quanh đều bật cười.


Tôi kéo cánh tay Tam Tam, nói với hai cô gái đó: “Tôi chúc các cô thân thể khỏe mạnh, vĩnh viễn đừng rong huyết, vĩnh viễn không phải lên bàn phẫu thuật, tránh cho đến lúc đó không có ai ngốc nghếch đi hiến máu để cứu các cô.”


Cuối cùng hai cô gái đó vội vàng rời đi.


– ——————


So với sự “bao bọc” mà Trần Thông dành cho tôi, thì thái độ của Tam Tam với Cố Nguỵ khá hà khắc, lí trí, thậm chí còn có chút chống đối. Lí do của nó là: có thể rạch dao ngang dọc trên cơ thể người ta, chẳng phải loại lương thiện gì.


Tương lai tốt đẹp mà Tam Tam từng nghĩ tới là như thế này: “Đợi khi mày tới thành phố X, hai chúng ta sẽ dựa dẫm vào nhau, tao đối ngoại, mày lo đối nội, tao chẻ củi, mày nấu cơm.” Kết quả, nó lại nói: “Mày có tới để bồi đắp tình cảm đâu, rõ ràng là đến để vun vén gian tình.”


Tôi không thể hiểu nổi: “Ban đầu không phải chính mày là người cổ vũ tao phải tóm bằng được Cố Nguỵ sao?”


Tam Tam: “Hồi đó tao thấy mày chưa từng va vấp sự đời, sợ mày nghĩ không thông. Ai mà ngờ được, vừa thả ra, mày đã chui luôn vào rọ nhà người ta rồi?! Mày nhìn trúng anh ta ở điểm gì thế?”


Tôi nói: “Anh ấy không cần làm gì cả, cứ đứng ở đó thôi đã như một bức tranh rồi.”


Tam Tam khinh thường: “Trước đây không nhận ra mày lại háo sắc như vậy.”


Tôi thở dài: “Người trẻ tuổi à, đó là do mày chưa gặp được nên không hiểu thôi.”


Về sau, đồng chí Tiêu Trọng Nghĩa anh dũng xuất hiện. Tôi đã ngửi thấy được hương vị màu hồng từ lâu, bởi vì Tam Tam từ lúc còn mơ màng chưa hiểu gì đã thể hiện ra vẻ “háo sắc” của mình rồi.


Nó nói: “Phó giám đốc của bọn họ còn trẻ lắm, mà quan trọng là anh ta rất đẹp trai!”


Tôi hỏi: “Thế nào là đẹp trai?”


Tam Tam: “Chính là… ukm, chỉ cần nhìn thấy là tâm trạng có thể vui vẻ rất lâu, kiểu như thế.”


Thế cho nên, trên đời này thực sự có chuyện yêu ai yêu cả đường đi lối về.


Tam Tam là người có cuộc sống rất sinh động phong phú. Trên người nó luôn có một khí chất mạnh mẽ, quật cường, cho dù trải qua bao nhiêu chuyện đi chăng nữa, khí chất ấy không hề biến mất, ngược lại lại trở thành điểm đáng quý. Tam Tam cũng đã từng có mối tình đầu ngây ngô trong sáng. Thời cấp ba, nó là lớp trưởng, cũng có chút mập mờ qua lại với lớp phó. Có điều khi ấy ngoại trừ Kim Thạch và Ấn Tỉ ra rất ít người mạo hiểm yêu sớm. Thế nên hai người cũng chỉ có thể “tình trong như đã, mặt ngoài còn e”.


Sau khi thi đại học, Tam Tam đến thành phố X, còn bạn lớp phó kia lại tới thành phố Z, hai người bắt đầu yêu xa. Sau đó, tình tiết câu chuyện lại quenn thuộc tới mức không thể quen thuộc hơn, lớp phó kia vừa “một lòng si tình” với Tam Tam, lại vừa thâm tình dịu dàng với một cô bạn gái khác. Tam Tam có thời gian rảnh, bèn lén tới thành phố Z, muốn cho anh ta một món quà bất ngờ, kết quả thì có bất ngờ, nhưng không phải món quà. Mọi chuyện vỡ lở, nó chỉ chửi một câu “Khốn khiếp”, sau đó quay về, vùi mặt trong lòng tôi khóc cả một đêm. Từ năm lớp mười một tới năm ba đại học, Tam Tam đã đợi cậu ta bốn năm rưỡi.


Tôi an ủi nó: “Không sao. Tuổi trẻ ai mà không yêu phải vài kẻ khốn nạn.”


Sau khi buồn bã, Tam Tam lại bắt đầu tức giận. “Chị đây còn đang trong độ tuổi thanh xuân phơi phới, sợ cái gì chứ!” Từ đó về sau, không thấy Tam Tam cho bất kì người đàn ông nào cơ hội nữa, “Tập trung kiếm tiền, đàn ông đâu có đáng tin cậy bằng tiền!”


Sau khi đi làm, một lần họp lớp, Tam Tam gặp lại anh bạn lớp phó kia. Nó ứng phó trôi chảy, khi về đến nhà mới gọi điện cho tôi: “Tao thật sự đã nghĩ thông suốt rồi, nhưng vẫn thấy buồn.”


Nghĩ thông là việc của trí não, đau lòng lại là việc của con tim. Đó là kí ức màu hồng duy nhất của Tam Tam trong cả tuổi thanh xuân.


Tam Tam còn chưa ổn định lại tâm trạng, thì trong nhóm bạn bè đã bắt đầu có mấy lời bàn tán ra vào.


Buổi tối hôm họp lớp đó, Tam Tam uống hơi nhiều, có một người cùng bàn rất nhiệt tình ngỏ ý muốn đưa nó về nhà.


Nó rất cảm động, lại đang có men say, nên thuận miệng kể lại chút chuyện xưa. Cũng chẳng phải chuyện nghiêm trọng gì, nhưng có nhắc tới tình cảm với lớp phó năm đó. Chuyện này đối với những người có tâm cơ, đủ để biên tập thành một câu chuyện với 7749 tình tiết phức tạp rồi. Lại thêm cậu lớp phó kia ôm lòng thù hận, thêm mắm dặm muối, câu chuyện càng lúc càng đi xa, lời đồn càng lúc càng sôi sục.


Tam Tam vô cùng giận dữ: “Bạn cùng bàn của mình năm đó sao có thể bịa ra câu chuyện như thế? Cô ta không có chút cảm giác áy náy nào sao?”


Mặc dù Tam Tam luôn thể hiện là ra ngoài là một cô gái trẻ tuổi đầy nhiệt huyết, hò hét suốt ngày, nhưng thực ra trong cốt tuỷ nó vẫn rất dịu dàng. Nó luôn nghĩ tốt về người khác, cũng vì điểm này mà chịu không ít thiệt thòi. Tôi không muốn những ngày tháng sống vui vẻ của Tam Tam bị phá huỷ bởi những chuyện tương tự, vì thế mới nhắc nhở nó: “Nhớ lấy, sau này đừng bao giờ để cho những người không thân thiết với mình nhìn thấy vết thương lòng của mình. Chuyện đó trong mắt họ chỉ là một câu chuyện để hóng thôi, chứ chẳng thương xót gì mày đâu.”


Tôi vẫn luôn nghĩ, một cô gái tốt như thế, bao giờ mới có một người đàn ông tốt xuất hiện, yêu thương cô ấy, che chở cho cô ấy, cho cô ấy một cuộc sống bình yên?


Lúc Tiêu Trọng Nghĩa theo đuổi Tam Tam, lại đúng lúc nó đang là một con nhím cả người đầy gai nhọn. Tiêu Trọng Nghĩa thấy khó nhưng không nản, vẫn liều mình xông pha về phía trước, mấy kẻ ngáng đường, phá bĩnh, chia cách, đều bị anh ta gặp thần giết thần, gặp quỷ giết quỷ, dọn dẹp sạch sành sanh.


Trước khi từ bỏ việc chống cự, Tam Tam có hỏi một câu: “Anh nhìn trúng tôi ở điểm gì?”


Tiêu Trọng Nghĩa nhìn Tam Tam: “Sao nhất thiết phải có lí do? Chỉ bởi vì anh muốn ở bên em thôi.”


Từ đó, Tam Tam hoàn toàn lún sâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK