Kết quả, một hôm nào đó, bỗng nhiên anh ai oán: “Em ngủ cứ như Tiểu Long Nữ ấy, anh kiếm cho em một sợi dây nhé?”
Sau đó anh liền nằm ngủ như một đạo sĩ, vô cùng đoan chính. Suốt cả một đêm, ngay cả mép chăn cũng không lộn xộn, lúc bắt đầu nào lúc kết thúc vẫn y xì.
Chẹp, còn làm ra vẻ tủi thân lắm. Nếu nói tới tủi thân thì tôi mới là người tủi thân đây này.
Những người đang yêu, thực sự, tăng thêm một độ cũng chê nóng, giảm đi một độ là chê lạnh, có người buồn bực vì bạn gái quá bám dính lấy mình, nhưng cũng có người lại rối rắm vì bạn gái quá lạnh nhạt, ví dụ như Cố Ngụy. Anh không nói ra (chắc cũng chẳng biết phải nói như thế nào), chỉ có điều lần nào anh cũng dùng ánh mắt hấp háy kia để nhìn tôi, cứ như thể tôi là một pho tượng cứng đơ không động đậy được vậy. Anh đâu biết rằng thực ra trong lòng tôi cũng đang gào thét dữ dội.
Về sau, không biết từ khi nào, hai người nằm như theo trường phái đường thẳng song song đã ngủ theo hình thức CC (nằm nghiêng, ôm từ phía sau), mặc dù đã thân mật hơn nhiều, nhưng nói chung, là vẫn rất nghiêm chỉnh.
Sau khi Cố Ngụy đi tu nghiệp về, tôi đã chuyển sang cuộn tròn trong lòng anh để ngủ. Nhưng tôi vẫn là một cô gái kiên trì với lập trường của bản thân, những chuyện làm ảnh hưởng tới giấc ngủ và tinh thần làm việc của anh, tôi kiên quyết không làm.
Sau khi đăng kí kết hôn thì… Mặc dù đã yêu đương bốn năm, khi đi ngủ đôi khi chân tay hai người cuốn lấy nhau, điều này vẫn khiến tôi vô cùng ngượng ngùng.
Cố Ngụy: “Anh có làm gì em đâu, em đỏ mặt cái gì?”
Tôi: “Khụ, khụ… đâu có.” Em chỉ thấy ngại thôi.
Cố Ngụy đỡ trán: “Trời **, anh phải làm gì với em đây…”
Cuối cùng, hôn lễ đã diễn ra, tuần trăng mật tới rồi, có thể không cần phải lo nghĩ đến chuyện ngày hôm sau đi làm nữa rồi. Đi tới Berlin, có Cố Nguy làm hướng dẫn viên du lịch kiêm phiên dịch viên khiến cho tôi cảm thấy nhẹ nhõm và thả lỏng hơn nhiều, vì thế, gác chân, gối lên tay… Người này đã không bỏ lỡ chiếc gối ôm bằng thịt là tôi đây nữa.
Cố Ngụy: “Cuối cùng em cũng lột bỏ lớp da cừu, biến thân thành sói rồi.”
Sau khi rời khỏi Berlin, chúng tôi đi về hướng tây, tới Anh. Cả Tây Âu đã bước vào mùa hạ, hai chúng tôi quyết định không ở những thành phố cư dân đông đúc, vì thế, hành trình tiếp theo toàn là các thị trấn nhỏ.
Từ Manchester đi tới Sheffield, rồi lại đi tới Nhà Chatsworth, hoàn toàn chỉ bởi vì ánh hào quang của ngài Darcy. Khu trang viên phong cảnh như tranh xuất hiện trong bộ phim Kiêu Hãnh Và Định Kiến ấy đã khiến tôi muốn tới thăm một lần từ lâu, thậm chí còn muốn nghiêm túc cố gắng tìm thấy căn phòng dương cầm của quý cô Darcy nữa.
Dáng vẻ hoàn mỹ của tòa kiến trúc được xây dựng gần năm thế kỉ để làm bối cảnh cho bộ phim chuyển thể từ cuốn tiểu thuyết viết từ hai thế kỉ trước, không cần phải sửa sang lại mà vẫn kiên cố, không hề rêu phong, có lẽ đây chính là nét quyến rũ của trang viên này. Tôi chạy tới bãi cỏ ven hồ, Cố Ngụy chậm rãi đi theo phía sau.
Tôi cười nói: “You can only call me Mrs. Gu when you are completely, and perfectly, and incandescently happy.” (Anh chỉ có thể gọi em là Cố phu nhân khi anh cảm nhận được niềm vui hạnh phúc trọn vẹn, hoàn mĩ và rực rỡ.)
Cố Ngụy phối hợp tới mức không thể ăn ý hơn được nữa: “Then how are you today, Mrs. Gu?” (Vậy hôm nay em cảm thấy thế nào, Cố phu nhân?)
Nếu như nói đi Chatsworth chỉ để thỏa mãn tâm hồn thiếu nữ của tôi dành cho một bộ phim tâm lí tình cảm kinh điển, vậy thì đi Cambridge hoàn toàn bởi vì chút lãng mạn không đáng để trông chờ của Cố Ngụy. Suốt cả chặng đường Nam tiến đi tới Cambridge, tôi cứ tưởng tượng khung cảnh phải rất cổ kính, tĩnh lặng, nhưng không ngờ lại đẹp đẽ và nên thơ tới khó tả.
Chúng tôi vừa bước tới nơi đã đón một cơn mưa phùn bay bay, nét đặc sắc của nước Anh. Hai chúng tôi thuê hai chiếc xe đạp, không che ô, tắm chút mưa cho thêm lãng mạn.
Cách lý giải của Cố Ngụy về tuần trăng mật chính là: tìm một nơi không có ai quấy rầy, chỉ có hai người, cùng nhau trải qua những ngày an yên. Hai ngày ở Cambridge chính là hai ngày thỏa mãn nhất. Chiều chiều cả hai cùng ngồi trên một chiếc ghế đá đọc sách, đọc mỏi mắt rồi sẽ cùng đắp một tấm chăn mỏng nằm nghe sách audio, sau đó tôi chui vào lòng Cố Ngụy, vùi trên sofa ngủ một giấc. Khi tỉnh dậy, đập vào mắt tôi chính là khuôn mặt nghiêng đang kề sát của anh cùng nền trời xanh thăm thẳm.
– ———————————
Sau khi rời khỏi Anh, cả tôi và Cố Ngụy đều không mấy thích thú với đường phố Paris lãng mạn rực rỡ, vì thế, chúng tôi chỉ dành một ngày của chuyến đi cho viện bảo tàng Louvre. Đi suốt cả một ngày, đến tối, gần như tôi phải dựa vào người Cố Ngụy để anh lôi về khách sạn. Sau khi nghỉ ngơi một đêm, chúng tôi liền đi tới Tây Ban Nha, từ Bắc Băng Dương tĩnh lặng đi tới vùng Địa Trung Hải nồng nhiệt, khói lửa.
Vừa đặt chân tới địa phận Barcelona, anh Cố đã bắt đầu hào hứng. Anh tới đây chỉ đơn thuần là để xem bóng đá, những cái khác sao cũng được. Thân là một người không phải fan quả bóng tròn, tôi tới đây đơn giản chỉ để thưởng thức các công trình kiến trúc, những cái khác sao cũng được.
Ra sân vận động ngồi xem bóng đá khác hoàn toàn lúc ở nhà ngồi xem tivi. Cả sân vận động Camp Nou chìm đắm trong tiếng hô vang của người hâm mộ, dường như ai cũng bị cuốn vào bầu không khí sôi động ấy. Trong vòng hai tiếng đồng hồ, anh Cố tập trung xem không hề rời mắt, cả người hướng về phía trước, mỗi khi bóng chuẩn bị vào gôn, anh đều nắm tay tôi, hai mắt gần như phát sáng, hoàn toàn không mảy may phát hiện tôi đang đường đường chính chính ngang nhiên mà cầm điện thoại chụp trộm anh.
Anh Cố rất hài lòng với Barca, thức ăn ngon, phong cảnh đẹp, ánh nắng rực rỡ chiếu rọi muôn nơi, người dân nhiệt tình hiếu khách. Cuối cùng, anh cũng thực hiện được ước mơ “Khi rảnh rỗi không có việc gì làm thì xem trận bóng, xem xong đi làm cốc rượu, bà xã ở ngay bên cạnh, muốn hôn liền có thể hôn”.
– —————
Ngày hôm sau, chúng tôi đi thưởng thức thành phố được mệnh danh là thành phố của Gaudi này, cảm thán vị thiên tài đã mất để lại bao nhiêu giá trị cho thành phố này. Ăn tối xong, Cố Ngụy tiếp tục đưa tôi đi về phía đông nam, cho tới khi ngửi thấy mùi gió biển.
Bãi biển không quá đông người, ánh dương chiếu rọi, mây bay trên bầu trời, cảnh đẹp khó mà miêu tả hết được. Tôi vui vẻ tháo giày sải bước chạy về phía biển. Cố Ngụy cười tít mắt, thong thả theo sau.
Màn đêm buông xuống, du khách thưa dần.
“Hồi em còn nhỏ, lần đầu tiên được thầy Lâm đưa tới rạp xem phim chính là xem vở nhạc kịch Carmen.” Sân khấu ở chính giữa, một chiếc váy đỏ rực rỡ, một điệu Flamenco nồng nhiệt mà quyến rũ, niềm vui và nỗi bị thương của cô gái người Digan, một mình cô đứng đó cũng có thể trở thành một đóa hoa tươi thắm.
Tôi lôi điện thoại ra, mở bản Carmen lên, xách tà váy đỏ thướt tha, đi chân trần trên bãi cát. Tôi nhảy cho Cố Ngụy xem, không cuồng dã, cũng chẳng gợi cảm, đoạn cuối thậm chí còn quên vài bước nhảy, khiến chính mình cũng phải bật cười. Cố Ngụy ngồi trên bãi cát, hơi ngẩng đầu lên, ý cười nhè nhẹ, hai mắt sáng long lanh.
Bây giờ nhớ lại, ánh trăng đêm đó mới đẹp làm sao.
Rời khỏi Barcelona, đi tới Madrid, sau khi dạo chơi một ngày, chúng tôi qua trở về thành phố X, kết thúc chuyến đi trăng mật.
Trên máy bay, tôi tựa vào vai Cố Ngụy, lim dim ngủ. Anh khẽ hôn lên trán tôi: “Ngủ đi. Tân hôn vui vẻ.”
Tam Tam ra sân bay đón, lấy cớ là đến đòi quà, thực chất chính là ra để hóng chuyện.
Tiêu Trọng Nghĩa quả nhiên là thủ đoạn cao thâm. Chúng tôi mới đi có nửa tháng mà anh ta đã đăng kí kết hôn với Tam Tam xong xuôi đâu đó rồi.
Về tới nhà, tôi với Tam Tam tán gẫu bốc phét cả một tiếng đồng hồ vẫn chưa khép miệng, ăn cơm tối xong lại tiếp tục chém gió. Hơn bảy giờ, trời đổ mưa, Tam Tam liền quyết định ngủ lại nhà tôi một đêm.
Tuổi tác lớn dần đúng là không thức nổi nữa. Trước đây chúng tôi trùm chăn tán gẫu đến nửa đêm canh cũng không vấn đề gì, bây giờ còn chẳng thức được tới mười hai giờ. Cộng thêm việc tôi bị chênh lệch múi giờ, ngủ cử nửa tỉnh nửa mê.
Ngày hôm sau tôi díp mắt bò dậy, còn chưa làm xong bữa sáng, Tiêu Trọng Nghĩa từ trên trời rơi xuống đã lôi Tam Tam đi.
Tôi vứt luôn nồi chảo ở đấy, chạy như bay tới thư phòng, lôi Cố Ngụy vào phòng ngủ, bắt anh nằm lên giường, còn mình thì chui vào trong lòng anh: “Em ngủ một lát thôi.” Có mùi hương quen thuộc của anh ở bên, tôi đã có thể ngủ ngon rồi.
Lúc tỉnh lại, tôi thấy tay chân mình quấn lấy Cố Ngụy như bạch tuộc vậy…
Anh ném cuốn sách trong tay xuống, nhìn tôi bằng ánh mắt trêu chọc: “Thế nào, ngủ có đã không?”
Tôi không kịp suy nghĩ gì, tiếp lời luôn: “Đã! Ôm một người đàn ông so với ôm một người phụ nữ, cảm giác sao có thể giống nhau được?” Sau đó tôi phát hiện, mình nói sai rồi…
Cố Ngụy hừ lạnh một tiếng: “Tránh ra cho anh.”
Tôi lập tức ôm chặt chân anh ăn vạ: “Không được. Không có anh em ngủ không ngon.”
Cố Ngụy: “Anh biết. Chân anh tê rồi.”
Tôi: “…”
Buổi tối, tôi bắt đầu chia sẻ ưu phiền của mình với Cố Ngụy, rời xa anh sẽ ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ của tôi.
Tôi: “Thế sau này phải làm thế nào bây giờ?”
Cố Ngụy nhìn tôi: “Cái gì mà phải làm sao? Sau này em còn muốn chạy đi đâu?!”
Tôi túng quẫn: “Em đi công tác hoặc anh đi công tác gì đó…”
Cố Ngụy ra vẻ đắc ý, trêu đùa: “Thế em tự tìm cách đi~”
Tôi: “Lên lịch chia phòng, hạn chế thân mật.”
Cố Ngụy: “Em dám!”