Đặng Tự thản nhiên nói: “Trương Bình, nói ra kẻ ngươi cho là hung thủ luôn đi. Nếu có chứng cứ, nêu ra, trên công đường không được giả thần giả quỷ.”
Trương Bình xoay người sang bên, chỉ vào kẻ bên cạnh: “Hung thủ giết Mã Liêm, chính là kẻ này.”
Ngón tay Trương Bình chỉ đến, chính là người bên cạnh Trần Trù.
Hôm đó, cùng Trần Trù uống rượu bên hồ còn có một thư sinh nữa, Lữ Trọng Hoà.
Tất cả mọi người trên công đường đều biến sắc mặt, Trần Trù hốt hoảng tột cùng, há hốc miệng, Đặng Tự nói: “Trương Bình, công đường do tam ti chủ thẩm, không được tuỳ tiện chỉ trỏ hung thủ ở đâu. Ngươi nói Lữ sinh là hung thủ, có chứng cứ gì? Ngươi lại nói hung thủ là kẻ đã chết rồi, chẳng lẽ đang gợi ý với bản tự và hai vị đại nhân, kẻ này còn có thân phận khác?”
Trương Bình cụp mắt nói: “Học trò không giỏi ăn nói, vụ án này lại quá phức tạp, nhất thời không biết nên bắt đầu từ đâu. Đại nhân có thể sai người đến chỗ ở của Lữ Trọng Hoà lục soát, y phục y mặc lúc ra tay tối hôm đó và các vật dụng khác, có lẽ vẫn còn ở trong nhà y, đủ để chứng minh những lời học trò nói là không sai. Thật ra, việc Lữ Trọng Hoà là hung thủ giết Mã Liêm, vốn vô cùng dễ dàng điều tra ra. Chỉ vì Vương đại nhân quá anh minh, tính nhầm mấy lần hung thủ nên mới ra cục diện ngày hôm nay.”
Mặt Vương Nghiên xanh lè, Đặng Tự lập tức sai người đến chỗ ở của Lữ Trọng Hoà tra xét, lại nói: “Trương Bình, mặc dù ngươi nhận được đặc chuẩn của hoàng thượng nhưng trên công đường cũng không được chế nhạo Vương thị lang.”
Trương Bình ngước mắt nhìn Đặng Tự rồi lại ngó Vương Nghiên, mặt vô cùng nghiêm túc: “Học trò nói sự thật mà, hoàn toàn không châm chọc Vương đại nhân. Hung thủ hy vọng quan phủ nhanh chóng đến bắt mình, cố ý để lại rất nhiều manh mối trong nhà Mã Liêm… Học trò hổ thẹn, không biết cách nói.”
Sắc mặt Vương Nghiên càng lúc càng biến chuyển đủ màu, Bốc Nhất Phạm bèn lên tiếng giảng hoà: “Không sao, ngươi không cần căng thẳng, cứ từ từ nói.”
Trương Bình ngừng lại chốc lát, sắp xếp mọi thứ trong bụng rồi mới nói tiếp: “Lúc học trò bị giam trong lao, mọi người có kể cho nhau nghe lý do bị nghi ngờ. Tôi phát hiện trong lời nói của Lữ huynh có sơ hở. Có thể giữa huynh ta và Mã Liêm không có thù. Mã Liêm cũng không móc máy gì huynh ta, vở kịch chế giễu y không phải do Mã Liêm viết.” Sau khi Mã Liêm nổi tiếng, các đoàn kịch đến nhờ gã viết kịch bản rất nhiều, bên cạnh đó do còn phải chuẩn bị thi cử nên đa phần Mã Liêm chỉ cầm tiền đứng tên, đặc biệt là nửa năm gần đây.
Đặng Tự nói: “Mã Liêm nhờ kẻ khác viết thay, tất nhiên sẽ không nói ra, ngươi làm sao biết vở kịch đó không phải do hắn viết? Tại sao Lữ Trọng Hoà lại nói ra mấy lời dối gạt hoàn toàn bất lợi cho mình?”
Trương Bình nói: “Lữ huynh kể, tháng Chạp năm ngoái y đến kinh thành, lại kết giao với một nữ tử, nói là đã bàn xong chuyện nhân duyên nhưng lại bị Mã Liêm viết kịch dè bĩu, thế là hôn sự tan vỡ. Giai đoạn này, có đoán thế nào cũng không đúng. Lúc đó học trò cũng không hiểu, tại sao Lữ huynh lại nói dối như thế.”
Nếu như Lữ Trọng Hoà không có thù với Mã Liêm, vậy thì y không phải là nghi phạm giết Mã Liêm rồi. Thông thường một nghi phạm nói dối đều chỉ để chối tội cho bản thân, nhưng tại sao Lữ Trọng Hoà lại cứ bịa chuyện nói để biến bản thân thành nghi phạm giết người?
Cho nên Trương Bình bắt đầu cho rằng bản thân đã nghĩ sai, hắn đi xem chỗ ở của Mã Liêm, rồi lại kiểm tra trường thi, càng lúc càng đáng ngờ.
“Sau khi học trò kiểm tra nhà Mã Liêm, phát hiện một đầu mối tỏ và một đầu mối ngầm. Hai đầu mối này lại dẫn đến hai hung thủ hoàn toàn khác nhau. Nhưng kẻ giết Mã Liêm, rõ ràng chỉ có một.”
Đầu mối tỏ kia chính là Mã Liêm chết ngộp trong thùng tắm, trước khi chết trên người có vết dao đâm, hung đồ vứt bỏ con dao hung khí tại hiện trường, nhưng không trộm đi mấy thứ đáng giá trong nhà Mã Liêm. Thủ pháp tàn nhẫn như vậy, cho thấy hung thủ có thù với Mã Liêm, nhân lúc Mã Liêm tắm đột nhập vào nhà, giết chết gã ta.
“Tường phòng và then cài cửa nhà Mã Liêm đã bị cạy qua, vật chứng đã bị Hình bộ lấy đi mất. Học trò đoán, có lẽ trên tường có vết bùn?”
Vương Nghiên mặt vô biểu tình gật đầu: “Không sai, trong vết bùn khô có lẫn cỏ, có thể là do hung thủ đạp lên. Ngoài ra trên mặt đất còn có vết đờm khô, có lẫn bã thức ăn, hoặc là của Mã Liêm, hoặc là của hung thủ khạc ra.”
Vết bùn cho thấy hung thủ có lẽ đã từ một nơi ẩm ướt có cỏ đến, vết đờm khô lại nói lên có khả năng hung thủ đã uống rượu trước đó.
Hội đủ hai yếu tố: Ở nơi ẩm ướt và có uống rượu vào đêm Mã Liêm bị giết, đáng nghi nhất chính là Trần Trù, Lữ Trọng Hoà và Hàn Duy Quyển – ba thư sinh đã cùng uống rượu gần từ đường Trần Tử Thương.
Vương Nghiên chắp hai tay sau lưng, liếc nhìn lên công đường: “Trong hồ sơ mà hạ quan chuyển giao cho Đại lý tự đã viết rất rõ những điểm nghi vấn này, nhưng Đặng đại nhân luôn làm như không nhìn thấy.”
Lông mày của Đặng Tự giựt giựt, giọng điệu hoà nhã nói: “Trương Bình, ngươi nói tiếp đi.”
Trương Bình tiếp tục: “Vốn hung thủ cho rằng, với chứng cứ rõ ràng thế này, khẳng định Hình bộ sẽ bắt ba người bọn họ, ba người này đều có thù với Mã Liêm, đều đáng nghi. Muốn loại bỏ nguỵ chứng tìm ra hung thủ thật sự, cứ theo những phương pháp điều tra thông thường. Chính là trước tiên lục soát chỗ ở của bọn họ, rồi tìm ra chứng cứ trong nhà Lữ Trọng Hoà, vậy là vụ án này có thể kết thúc, định án được rồi. Các vị đại nhân nếu không tin lời học trò, có thể đi tìm chứng cứ, sau đó học trò sẽ nói tiếp.”
Chỗ ở của Lữ Trọng Hoà cách Đại lý tự rất xa, cho dù có cưỡi ngựa đi và về, cộng thêm lục soát, ít nhất cũng hơn một canh giờ. Đặng Tự nói: “Thôi được, ngươi cứ nói tiếp đi. Ngươi nói có hai đầu mối, dẫn đến hai hung thủ khác nhau, rồi chuyện gì nữa?”
Trương Bình tiếp: “Vừa nãy học trò đã nói, hung thủ đã tính sai vài người. Người đầu tiên hắn tính sai chính là Vương đại nhân. Vương đại nhân đã lưu ý tới chỗ sơ hở, cũng không dựa theo tính toán của y đi tra soát chỗ ở, lại đi lấy lời khai trước. Bởi vì những người liên quan đến vụ án này quá phức tạp dẫn đến không phá được án.”
Vương Nghiên xanh mặt nói: “Bản bộ viện kiểm tra thùng tắm, phát hiện vết máu trong đó rất kỳ lạ, không giống như Mã Liêm bị tập kích trong lúc tắm, mà là sau khi bị tấn công rồi mới kéo vào thùng tắm nhấn chìm cho đến chết, cho nên cảm thấy vụ án này không đơn giản. Mấy chứng cứ kia, cũng không thể tính là chứng cứ trực tiếp, cho nên không thể tuỳ tiện lục soát, chỉ bắt nghi phạm hỏi cung.”
Trương Bình nói: “Học trò nhìn thấy manh mối ngầm kia, đã suy đoán giống như Vương đại nhân.”
Khoé mắt Vương Nghiên liếc hắn một cái: “Không dám không dám, những người bản bộ viện tra xét đều không phải là hung thủ, làm sao có thể so với ngươi. Trên công đường, ít vòng vo, trực tiếp nói ra đi.”
Lan Giác nãy giờ đứng cạnh bên chỉ chuyên tâm lắng nghe, cảm thấy tình hình trước mắt cực kỳ thú vị.
Vụ án này y nghe cũng như đi trong sương mù, nhưng y biết những điều Trương Bình nói là đúng. Bởi từ lúc Trương Bình chỉ ra Lữ Trọng Hoà là hung thủ, y ta đã không nói bất cứ lời nào, lặng lặng quỳ ở nơi đó, đầu cúi gục, cũng không rõ biểu cảm ra sao. Đây cũng đồng nghĩa với việc nhận tội rồi.
Trương Bình nói: “Manh mối ngầm kia kỳ thực cũng rất đơn giản, hung thủ là người quen của Mã Liêm. Quan hệ của bọn họ rất thân thiết, thân đến nỗi Mã Liêm tự mình mời hắn vào phòng nói chuyện. Hung thủ đã đánh lén Mã Liêm trong phòng ngủ, sau đó lại nhấn nước, làm y bị chết ngộp trong thùng tắm, rồi nguỵ tạo như y bị tấn công trong lúc đang tắm.”
Nhưng hung thủ không ngờ rằng, Mã Liêm vốn thường tắm ngoài sân.
“Thật ra, chỉ cần xác định được điểm này, từ đó suy ra thân phận của hung thủ vô cùng dễ dàng. Mã Liêm là một người rất cẩn thận, vì trên người y có bí mật, sợ kẻ khác phát hiện ra, đến mức bà lão giặt đồ thuê cho y cũng không được vào trong phòng, kẻ nào lại có thể thân thiết với y đến như vậy, trực tiếp đi vào phòng ngủ của y?”
Không khí trên công đường đột nhiên cổ quái hẳn lên, thần sắc của vài vị đại nhân có chút ý vị thâm trường.
Bốc Nhất Phạm vuốt vuốt chòm râu: “Cái này… chỉ có tình nhân thôi…”
Trương Bình nghiêm nghị nói: “Chắc chắn không phải tình nhân, nếu như là tình nhân sao lại không biết việc Mã Liêm hay tắm ngoài sân?”
Bốc Nhất Phạm đơ người: “Vậy thì là ai?”
Trương Bình nói: “Thân phận của người này, chỉ cần suy ra từ quá khứ của Mã Liêm là biết. Nhà Mã Liêm nghèo, năm sáu năm trước, có được cái tên Đông Hồ Cư Sĩ, lại nương nhờ bên thái sư, có thể gian lận trong trường thi, nhất định có người dẫn dắt.”
Kẻ dẫn dắt Mã Liêm, là ai?
Lúc Mã Liêm chắp vá văn chương của Phong Nhược Kỳ để khởi nghiệp, ai đã chống lưng cho gã? Mã Liêm là kẻ thâm hiểm, nhưng lại có thể vững vàng không đổ, ai là chỗ dựa của gã?
“Lúc đầu là Thôi ban chủ dẫn dắt Mã Liêm, nhưng nhiều năm trở lại đây, luôn đứng sau hậu thuẫn Mã Liêm, chính là nhà in Tư Hiền.”
Lông mày Vương Nghiên nhíu lại càng chặt hơn, y cũng đã để ý đến nhà in Tư Hiền, nhưng suy đoán không giống với Trương Bình. Y chú ý tới nhà in Tư Hiền là bởi do những lời nói của Củng Tần Châu và Phong Nhược Kỳ.
Thôi ban chủ là thương nhân trọng lợi, vở kịch đầu tiên của Mã Liêm viết cho đoàn ông ta, ông ta nâng đỡ Mã Liêm cũng là chuyện dễ hiểu. Nhưng nhà in Tư Hiền là nhà in lớn của Kinh Thành. Năm đó danh tiếng của Phong Nhược Kỳ lớn hơn Mã Liêm, tại sao nhà in Tư Hiền thà đắc tội với một số văn sĩ có chút tiếng tăm, vẫn cứ chọn nâng đỡ một tên không rõ tiền đồ, lại còn đạo văn như Mã Liêm.
“Nhà in Tư Hiền là nhà in lớn ở Kinh Thành, nếu nó làm trung gian giúp Mã Liêm nương nhờ Vân thái sư cũng không phải chuyện gì kỳ lạ. Học trò đã đặc biệt đến xem xét qua nhà in Tư Hiền. Trong nhà in, phụ trách tác phẩm của Mã Liêm chính là Nhị chưởng quỹ.
Đại chưởng quỹ của nhà in Tư Hiền nhiều năm nay chưa từng xuất hiện, mọi việc đều do Nhị chưởng quỹ làm chủ. Cũng có tin đồn rằng, Đại chưởng quỹ đã qua đời từ lâu rồi, nhà in vốn đã là của Nhị chưởng quỹ. Thế nhưng có rất ít người gặp đươc vị Nhị chưởng quỹ này.
Chỗ ở của Mã Liêm chính là do nhà in Tư Hiền thuê cho gã, quan hệ giữa gã và vị Nhị chưởng quỹ này, nhất định rất thân thiết.
“Diễn biến của vụ án này, theo học trò đoán, có lẽ là như thế này… Hung thủ đến gõ cửa nhà Mã Liêm, Mã Liêm tiếp đón hắn. Đầu tiên cả hai ở thư phòng, y đi vào phòng ngủ lấy đồ, rồi cũng mất mạng tại đây. Học trò đoán, có thể là Mã Liêm đi lấy lá trà hoặc ấm trà.”
Trương Bình đã kiểm tra qua nhà bếp, phát hiện trước khi Mã Liêm chết đã nấu nước ngâm trà, bình trà nằm trong thư phòng, hung thủ lấy đi một cái tách, chỉ để lại một ly nước, nhưng trong phòng ngủ của Mã Liêm không có chén trà nào cả.
“Lúc hung thủ đến tất nhiên không có mang theo dao, hung khí bị lấy đi từ thư phòng. Trên bức tường trắng nằm đối diện với bát hương, có lẽ vốn treo một thanh đao. Trên vỏ đao có sắt, cho nên bề mặt tường có vết trầy. Giả như bị Hình bộ phát hiện hung khí không phải do hung thủ mang đến, sẽ nghi ngờ không phải Mã Liêm bị tập kích lúc đang tắm, nên y mới cố ý treo một bức tranh chữ khá cũ che đi chỗ treo thanh đao. Đáng tiếc lại để lộ sơ sót. Hai đầu của trục cuốn và dây thừng treo bức tranh chữ này hoàn toàn không có bụi. Hung thủ leo lên bàn lấy đao, vô tình đã làm đổ bát hương. Tro bụi trong bát hương trộn lẫn với bột mài dưới đất.”
Đặng Tự nói: “Nghe ngươi nói vậy, quả thực cũng có lý, nhưng tại sao ngươi nói hung thủ là Lữ Trọng Hoà, chẳng lẽ không phải hung thủ giá hoạ cho Lữ Trọng Hoà à?”
Trương Bình đáp: “Học trò ở trong lao với Lữ huynh, phát hiện trên cẳng chân y có vết phỏng do tàn nhang gây ra. Sau khi hung thủ giết Mã Liêm, bố trí hoàn tất mọi thứ xong, thu dọn thư phòng rồi thay y phục dính máu, gói lại, chỉnh trang lại vẻ ngoài, lúc này mới rời khỏi nhà Mã Liêm, cho nên vẫn còn để lại bằng chứng như thế.”
Đặng Tự nhíu mày: “Bằng chứng gì?”
Trương Bình nói: “Cây lược nhà Mã Liêm, tóc của Lữ Trọng Hoà. E rằng do thời tiết… có bệnh viêm… trên cây lược có dính thuốc mỡ. Có lẽ là sai sót của Lữ huynh khi đã không chà rửa cây lược, cũng có thể do huynh ta cố ý để lại, để khiến quan phủ nhanh chóng đến bắt mình.”
Lữ Trọng Hoà nãy giờ vẫn cúi đầu từ từ ngước mặt lên, trong ánh mắt loé lên tia sáng kỳ quái.
Nha sai hai bên tiến tới, lật ống quần y ra, quả nhiên nhìn thấy trên cẳng chân bên phải có vết bỏng nhỏ.
Đào Châu Phong lắc đầu nói: “Thật không tưởng tượng nổi… Nếu như Lữ Trọng Hoà quả thật là Nhị chưởng quỹ của nhà in Tư Hiền, hắn biến bản thân thành hai người, giết Mã Liêm, làm quan phủ tưởng rằng là hắn, nhưng cũng không phải là hắn, há không phải rất mâu thuẫn sao? Tâm tư của người thanh niên trước mắt kia, bản bộ đường càng lúc càng không hiểu nổi.”
Đặng Tự nói: “Lữ Trọng Hoà là hung thủ, trước mắt có thể chấp nhận được, nhưng việc nói hắn là Nhị chưởng quỹ của nhà in Tư Hiền, chẳng phải ngươi phán đoán quá vô căn cứ, không thực tế gì cả sao. Đào đại nhân nói rất đúng, tại sao hắn cứ phải làm mấy trò khổ sở này?”
Trương Bình ngước mắt nhìn Đặng Tự: “Hàng năm nhà in Tư Hiền đều đặt thuốc mỡ của Tế Thế Đường, điều trị da đầu. Ngoài ra, vẫn còn một vài người đã nhìn thấy qua Nhị chưởng quỹ. Trước khi vụ án này xảy ra, Nhị chưởng quỹ vốn cũng muốn bán nhà in này đi rồi, khế ước đều đã soạn xong, đại nhân có thể đi kiểm chứng. Học trò mới đầu cũng không hiểu, tại sao Lữ huynh phải làm trò này, nhưng sau đó vì một việc, lại ra chân tướng một việc khác, lúc này mới hiểu ra. Lữ huynh làm thế này là bởi y là người tuân theo pháp luật, giết người phải đền mạng. Y sớm đã có dự định giết Mã Liêm, cũng sớm đã tính đến chuyện lấy mạng đền mạng. Y không muốn người khác biết nguyên nhân thực sự tại sao y lại giết Mã Liêm, cho nên mới tạo ra một thân phận khác. Nhưng ngoài Vương Thị lang ra, y lại tính nhầm hai người nữa, một trong hai người đó là Trần Trù. Y không ngờ rằng, Trần Trù lại là đệ đệ của Trần Tử Thương. Vương đại nhân vì cố sức điều tra Trần Trù nên không hoài nghi gì đến y. Người y tính sai tiếp theo chính là Mã Liêm. Y không biết bí mật thực sự của Mã Liêm, bí mật của hắn lại thu hút sự chú ý của Đại lý tự cho nên y trái lại vô cùng an toàn.”
Trương Bình nhìn Lữ Trọng Hoà, thần sắc có nét đau thương: “Lữ huynh, Mã Liêm hoàn toàn không nương nhờ Vân Thái phó và Vương Thái sư, hắn không biết sự thật, hắn chỉ muốn báo thù.”
Lữ Trọng Hoà sững sờ.
Trương Bình lại đảo mắt, tiếp tục nói với bên trên: “Bí mật của Lữ huynh chính là…”
Lữ Trọng Hoà đột nhiên mở miệng nói: “Trương Bình, tôi cầu xin huynh, đừng nói.”
Trương Bình dừng lại, lại nhìn y, gương mặt Lữ Trọng Hoà lộ ra nét lạnh nhạt, nhìn chằm chằm vào Trương Bình: “Tôi đã giết người thì tôi đền mạng, kẻ đáng chết đã chết rồi. Huynh đã biết chân tướng sự việc, có lẽ huynh cũng hiểu. Coi như tôi van xin huynh, đừng nói gì cả.”
Trương Bình im lặng một hồi, nghiêm nghị nói: “Nếu như tôi vì bảo vệ cho danh tiếng của hung thủ vậy thì ba oan hồn của người đã chết của hai vụ án này, tất thảy đều không thể an lòng.”
Thần sắc của Lữ Trọng Hoà cuối cùng cũng lộ ra nét tuyệt vọng, đột nhiên nhắm hai mắt lại, lao về phía cây cột kế bên. Nha sai bên cạnh y nhanh tay lẹ mắt ấn y xuống, tách hai cằm y ra, nhét một miếng vải vào trong miệng y.
Ánh mắt Trương Bình lại hiện lên sự cảm thông cùng không đành, cuối cùng đứng thẳng người, trầm giọng nói: “Mặc dù Lữ Trọng Hoà là hung thủ, nhưng cũng không tính là hung thủ thật sự. Hung thủ thật sự đã chết từ sáu năm trước rồi. Nếu không phải nhờ Lan đại nhân chỉ điểm, học trò cũng không nghĩ ra chân tướng của vụ án này và của Trần Tử Thương hoá ra lại như thế.”