• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy ngày sau Trương Bình nhận được hồi thư của Lan Giác, nhìn bức thư chỉ có lác đác hai dòng, Trương Bình trầm tư rất lâu.

Hắn tra xét huyện chí, vô tình phát hiện nhiều năm về trước Cô Gia Trang từng có một thí sinh tham gia thi Hội, tên gọi Cô Thanh Chương, đồng khoá với Lan Giác và Tri phủ Quận Mộc Thiên tiền nhiệm, nay là Ngự sử Lưu Tri Hội.

Trong huyện chí có ghi, lúc Cô Thanh Chương tham gia thi hội chưa đến mười chín tuổi, trong kỳ thi Huyện và Quận đều đứng thứ hai nhưng lại chết trong kỳ thi Hội năm ấy. Trong huyện chí không có ghi Cô Thanh Chương đạt thứ mấy trong lần thi Hội nhưng trên bảng không có tên y. Không biết là chết trước hay sau khi kỳ thi diễn ra.

Dựa theo những tư liệu mà Trương Bình thu thập được, Cô Gia Trang trước giờ luôn cô độc lánh đời, trong hồ sơ có ghi trước đây và sau này đều không có người của Cô Gia Trang tham gia hội thi, Cô Thanh Chương là trường hợp duy nhất.

Nhưng trong bản biên sửa của Lưu Tri Hội, tên của Cô Thanh Chương đã bị gạch bỏ, chỉ ghi là trong danh sách tuyển của kỳ thi Quận, có một “Cô sinh”, kẹp chung trong đám giấy tờ, không hề liệt kê danh mục ghi chú gốc gác. Đến kỳ thi Hội cũng chỉ viết vỏn vẹn một câu, năm này không ai trúng tuyển.

Trương Bình cảm thấy vô cùng cổ quái, bộ huyện chí này là do Lưu Tri Hội chủ biên, số lượng dày như thế, so với huyện chí bản trước, ghi chép chi tiết hơn rất nhiều, cho thấy Tri phủ tiền nhiệm Lưu Tri Hội rất thích khảo cứu sử liệu, thêm thắt này nọ, nhưng đối với những việc liên quan đến Cô Gia Trang và Cô Thanh Chương, có thể giảm liền giảm, có thể bỏ liền bỏ, cảm thấy không giống với tác phong của ông.

Kỳ thi Hội năm đó, trạng nguyên chính là Lưu Tri Hội, thám hoa là Lan Giác.

Thư hồi âm của Lan Giác gửi về chưa đầy hai ngày, thư của Đào Châu Phong cũng đã đến nơi.

Một xấp giấy dày cộm, viết đầy sự quan tâm và những lời dạy bảo ân cần của Đào Châu Phong đối với tên học sinh Trương Bình này. Trong lòng Trương Bình cảm thấy rất ấm áp, từ bé hắn đã không cha không mẹ, một mình lớn lên ở đạo quán. Ngoại trừ quán chủ đạo trưởng đã qua đời một tay nuôi hắn khôn lớn, Đào Châu Phong chính là trưởng bối quan tâm đến hắn nhất.

Trong đống giáo huấn của Đào Châu Phong, Trương Bình đã tìm thấy đáp án hắn muốn…

Hắn thỉnh giáo Đào Châu Phong, bản thân không hiểu việc biên soạn địa phương chí, có bản như châu ngọc của Lưu Tri huyện trước mắt càng thêm hoang mang, không biết mỗi lần biên tu địa phương chí có quy định gì hay không, bao lâu thì biên soạn huyện chí một lần, nếu lỡ như Huyện Nghi Bình làm lâu rồi, có khi nào sẽ phải biên soạn lại hai lần không.

Trong thư Đào Châu Phong nói, quy định bản triều về địa phương chí là khoảng mười đến mười lăm năm thì sửa một lần, lúc biên tu sẽ ghi lại số trang, ghi chép lại những chuyện lớn đã xảy ra mỗi năm. Lưu Tri Hội biên tu lần đó là đã phá vỡ quy tắc, do y dâng thư lên triều đình nói địa phương chí lần trước của Quận Mộc Thiên có quá nhiều sơ sót, nên xin biên soạn lại lần nữa.

Đến việc Thiệu Tri huyện lại phá luật để Trương Bình sửa huyện chí lại lần nữa là có dụng ý gì, Đào Châu Phong sợ sau khi Trương Bình suy đoán xong sẽ nảy sinh khúc mắc với Thiệu Tri huyện, cho nên nói vòng vo, tìm ra một đống lý do, xoá bỏ những suy nghĩ về chuyện này của Trương Bình.

Trước mắt tư liệu không đủ, Trương Bình không thể tuỳ tiện đoán định điều gì. Hắn chỉ muốn khai thác thêm thông tin về người tên Cô Thanh Chương.

Bản thân sau khi kể lại kỳ duyên của mình cho Trương Bình nghe, Trần Trù lại càng thêm nỗ lực loanh quanh cạnh Trương Bình hơn so với trước, dò la xem hắn đã tra đến bước nào rồi.

Trương Bình tìm kiếm ghi chép về Cô Thanh Chương trong kho tư liệu, Trần Trù bèn lượn xung quanh, moi móc đóng giấy Trương Bình để trên bàn, nhìn thấy Trương Bình viết hai cái tên trên một tờ giấy trắng… Cô Thanh Chương, Lưu Tri Hội.

Trần Trù mắt sáng rực hỏi: “Chao ôi Trương huynh, sao huynh lại viết tên của Lưu Ngự sử bên cạnh một người họ Cô? Chẳng lẽ huynh nghi ngờ hai người đó có liên quan à?”

Trương Bình không trả lời.

Trần Trù lại nói: “Nếu như huynh muốn điều tra vị Lưu Ngự sử này, hỏi Lan đại nhân nói không chừng sẽ hỏi ra đấy. Ông ta và Lan đại nhân đối đầu nhau. Ôi, cũng không thể nói là đối đầu, những nhân vật như hai người họ phải tính là trong lòng hận đến mức muốn cắn chết đối phương luôn chứ, nhưng gặp mặt nhau thì hoà nhã vô cùng, chỉ có thể nói… giữa hai người nọ, không thể nào thoải mái được.”

Trương Bình quay mạnh người: “Sao?”

Trần Trù nhìn ánh mắt ngạc nhiên của hắn, nói: “Không phải chứ, người trong Kinh Thành đều nghe qua chuyện này, huynh không biết sao?”

Trương Bình lắc đầu: “Không biết.”

Trần Trù nhất thời đắc ý, cầm tách trà lên, nhấp hai ngụm mới chậm rãi nói: “Ân oán giữa hai vị Lưu đại nhân và Lan đại nhân đã kết từ rất lâu rồi. Hai người họ là đồng khoá, nghe nói năm đó lúc thi Đình, vốn phải là Lan đại nhân đậu Trạng nguyên. Nhưng đáng tiếc Lan đại nhân ngoại hình quá ưu tú, tuổi tác lại còn trẻ, sau khi tiên đế nhìn xong nói, người thế này không làm thám hoa thì tìm đâu ra người hợp làm thám hoa hơn y? Cho nên Lan đại nhân trở thành thám hoa, huynh nói có thua thiệt không?”

“Còn có người nói, gia thế của Lan đại nhân không tốt, không thích hợp làm Trạng nguyên cho nên dùng Lưu đại nhân và một người khác ép y, ngoại hình chỉ là cái cớ thôi. Nghĩ lại cũng đúng, nếu như Lan đại nhân có xuất thân giống như Liễu Đồng Ỷ ngày nay thì cho dù ngài ấy có đẹp hơn nữa, mấy người khác đều sẽ như thần giữ cửa ở trong miếu, cũng không đến mức đến Trạng nguyên cũng làm không được, bị giáng xuống làm Thám hoa. Còn Lưu đại nhân, vì Lan đại nhân bị ép xuống hai cấp nên ông ấy mới đỗ Trạng nguyên, cho nên trong lòng cũng khó chịu, giữa hai người họ vì vậy mà nảy sinh khúc mắc.”

“Sau đó Lan đại nhân cưới tiểu thư của Liễu thái phó gia, nghe nói Liễu tiểu thư quyết theo ngài ấy, nhưng Liễu lão thái phó không đồng ý. Nhìn thì thấy Lan đại nhân như leo lên được cây trượng già rất lợi hại nhưng thật ra mỗi ngày trong triều đều bị cây trượng già chèn ép, còn Lưu đại nhân thì thăng tiến rất nhanh. Đầu tiên làm được Tri phủ thực quyền, sau đó về triều đã là vị quan nổi tiếng. Lan đại nhân đợi đến khi Liễu lão thái phó quy thiên rồi, không dễ dàng gì mới leo lên được vị trí thứ hai trong Lễ bộ. Hiện giờ Lưu Tri Hội là Ngự sử, chức quan lớn hơn ngài ấy nửa cấp. Ây, nhưng mà hai vị này đều là nhân vật…”

Trương Bình chờ Trần Trù thổn thức xong lập tức hỏi: “Vậy huynh có nghe qua người tên Cô Thanh Chương này không?”

Trần Trù mặt mù tịt lắc lắc đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK