Hơn hai mươi năm trước, Đào Châu Phong từng làm việc ở Hàn lâm viện, là đồng liêu của Chu Công Toại, vụ thảm án đó ông vô cùng đau lòng. Ông hãy còn nhớ, trong thảm hoạ đó, chỉ có Chu Trung Khiêm nhi tử nhỏ tuổi nhất của Chu Công Toại may mắn thoát chết.
Chu Trung Khiêm lúc đó chỉ mới hai, ba tuổi, được mẹ nuôi ôm vào lòng nhảy xuống sông, đầu đập trúng thanh gỗ rực lửa, nhưng lại trôi vào bờ, may mắn nhặt lại được cái mạng.
Đào Châu Phong cùng vài vị đồng liêu khác quyên góp chút tiền, gửi tặng cho đứa trẻ này và gia phụ của Chu Công Toại, nhưng đã bị Chu lão gia từ chối.
Chu lão thái công nói: “Con trai ta oan không nói hết, chết không nhắm mắt, số tiền này có tác dụng gì chứ?”
Nước mắt của Lữ Trọng Hoà rơi xuống, hoà lẫn với vệt máu chảy xiêu vẹo trên mặt y.
Trương Bình không đành lòng nhìn y, tiếp tục nói: “Lúc học trò tra xét án cũ, phát hiện sau khi kết án, anh em Mã Hồng và Mã Liêm lại đột nhiên xuất hiện trong quyển hộ tịch của Huyện Cam Lương Tây Bắc. Học trò đã đích thân đi điều tra, phát hiện ra Mã Hồng và Mã Liêm đã được Đậu đại nhân bí mật dời hộ tịch đi, gửi cho một gia đình nghèo ở Huyện Cam Lương Tây Bắc nuôi nấng, cũng đã ghi lại danh sách mấy vị quan giúp Đậu đại nhân xử lý việc này. Các vị đại nhân lúc nào cũng có thể truyền gọi vào hỏi. Còn về Mã Hồng, Mã Liêm, họ thật ra chính là con của thuỷ phỉ Ngưu Bá.”
Bốc Nhất Phạm không khỏi sững sờ: “Tại sao Đậu đại nhân lại làm vậy?”
Đào Châu Phong thở dài nói: “Tấm lòng Đậu đại nhân bao la bát ngát, đến con cái của hung đồ giết sư ông ấy cũng dốc hết lòng chăm sóc, thật đúng là tấm gương cho người trên thế gian này.”
Đặng Tự cười nhạt nói: “Bản tự đoán rằng, Đậu Phương làm như thế là vì muốn tìm ra tung tích của hung thủ thực sự đã sai khiến Ngưu Bá từ hai đứa trẻ này.”
Mấy đứa con của Ngưu Bá vẫn còn sống trên đời này, có lẽ nắm giữ bí mật nào đó, hoặc có thể hung thủ sẽ không an tâm, tự khắc lộ ra tung tích.
Đối với Đậu Phương ngày ấy không cách nào tra ra được chân tướng mà nói, chút manh mối nhỏ nhoi này còn tốt hơn là không có gì.
Trương Bình nói: “Năm đó Đậu đại nhân nghĩ gì quả thực cũng không sao biết được. Nhưng khi học trò đến nhà của Mã Hồng và Mã Liêm ở Huyện Cam Lương, còn tìm thấy một vài bức thư, là bút tích của Đậu đại nhân, chứng minh Đậu đại nhân vẫn luôn quan tâm đến hai anh em họ, dù gia cảnh nghèo khó nhưng họ vẫn có thể đi học đọc sách. Bọn họ hoàn toàn không biết thân phận của mình, đều xem Đậu đại nhân là thúc phụ mình kính trọng nhất. Nhưng lúc Đậu đại nhân liên lạc với họ, thân phận mà ông sử dụng chính là chủ nhân của nhà in Tư Hiền.”
Đậu Phương đã làm trái với quy định phàm là mệnh quan triều đình không được kinh doanh, tự mình mở ra nhà in Tư Hiền.
Dụng ý của ông có lẽ là muốn tiện cho việc tìm kiếm manh mối của bản phỏng “Lan Đình tập tự” của Gia Cát Trinh. Hung thủ nếu như thực sự lấy đi bản phỏng này, có khả năng sẽ bán đi hoặc viết phỏng theo. Nhà in chính là nơi kiếm được thông tin dễ dàng nhất.
Thế nhưng Đậu Phương chờ hơn hai mươi năm cũng chẳng tra ra bất cứ điều gì. Lúc này hai đứa con của Ngưu Bá đã trưởng thành, học hành cũng đã thành tài, trưởng tử Mã Hồng còn qua được kỳ thi kiểm tra của Quận Tây Bắc, đến Kinh Thành tham gia kỳ thi Hội.
Cũng chính vào lúc này, Đậu Phương lại phát hiện trong Kinh Thành, có một sĩ tử cũng đến tham gia kỳ thi, bút tích chừng như phỏng theo “Lan Đình” của Gia Cát Trinh. Người này, cư nhiên lại chính là Trần Tử Thương cháu của Trần Văn Định, bằng hữu của Chu Công Toại ân sư ông.
“Cho nên vụ án của Trần Tử Thương định sẵn đã là án oan, bởi vì, người từng bước từng bước bẫy y, đạo văn y, vu oan y, làm cho đến khi y tan nhà nát cửa chính là Đậu Phương. Mẹ của Trần Tử Thương lấy cái chết kêu oan, muốn nói cho Liễu đại nhân biết, con trai bà vì nét chữ mà bị tội, hung thủ thật sự đang ngồi trên công đường Hình bộ.”
Mã Hồng là đồng phạm của Đậu Phương, hắn đã cùng Đậu Phương gây nên thảm án sáu năm trước, lúc bị giết, vẫn không nói ra sự thật.
Đến cuối cùng hắn có biết thân phận của mình hay không, hay là cam tâm tình nguyện dùng mạng mình để báo đáp ân tình của Đậu Phương, quả thật không cách nào biết được.
“Sau khi án oan của Trần Tử Thương qua đi, lại chính Đậu đại nhân đã thay đổi hộ tịch cho Mã Liêm. Từ đầu cho đến cuối Mã Liêm vẫn không biết sự thật, việc này chỉ cần nhìn việc hắn muốn báo thù Vân đại nhân và Vương đại nhân là biết.”
Sau vụ án của Trần Tử Thương, Đậu Phương cũng cảm thấy đại thù đã báo, Mã Hồng cũng đã vì việc này mà chết, cho nên ông muốn tha cho hậu nhân cuối cùng của Ngưu Bá, để hắn yên ổn tiếp tục sống.
Cho nên ông đã đổi hộ tịch cho Mã Liêm chuyển đến Huyện Vọng Sơn Quận Thục, để lại nhà in Tư Hiền cho con trai của Chu Công Toại là Chu Trung Khiêm, rồi uống thuốc độc tự vẫn.
“Thế nhưng Mã Liêm không biết chân tướng của việc này, hắn nghĩ rằng, thúc phụ là người tốt, huynh trưởng cũng là người tốt, chỉ vì Vân đại nhân lật lại vụ án cho Trần Tử Thương, phán Mã Hồng tội chết, hắn muốn báo thù cho huynh trưởng, cho nên mới đến Kinh Thành, nương nhờ thúc phụ. Hắn không biết thúc phụ chính là Đậu Phương, và cũng đã chết rồi. Có lẽ Chu công tử đã nói với hắn, thúc phụ bệnh qua đời. Mà, dù Đậu Phương đã buông tha cho Mã Liêm, nhưng Chu công tử hoàn toàn không có ý này.”
Chu Trung Khiêm giãy giụa, ra hiệu mình có điều muốn nói, Đặng Tự ra dấu cho nha sai lấy giẻ khỏi miệng y.
Chu Trung Khiêm giọng khàn khàn nói: “Không sai, cha hắn giết cả nhà ta, tại sao ta phải tha mạng cho hắn chứ!”
Trong trí nhớ mơ hồ của một đứa trẻ năm đó như y, đêm hôm đó vĩnh viễn là một cơn ác mộng.
Trong mơ chỉ là những đoạn rời rạc, cả vùng trời ngập ánh lửa đỏ, rát cháy da thịt tựa như kim châm muối xát, đao quang xông đến trước mặt, tiếng kêu thảm thiết của đàn ông phụ nữ, còn có nước lạnh như băng, xông vào trong khoang mũi, cổ họng, khiến y ngạt thở đầm đìa mồ hôi lạnh mà tỉnh dậy.
Nhưng ác mộng cửa nát nhà tan đã định sẵn vĩnh viễn trói buộc y cả đời, không cách nào thoát ra được.
Y nghiến răng đến bật ra máu, nha sai lại nhét giẻ vào trong miệng y.
Trương Bình tiếp tục nói: “Kế hoạch báo thù của Mã Liêm không hề nói cho người của nhà in Tư Hiền biết. Đầu tiên hắn không từ thủ đoạn để leo cao, rồi còn cố ý huỷ hoại danh tiếng của mình, sau đó, cuối cùng hắn cũng đã nương nhờ được một nhánh của Vương tiểu công tử, còn liên lạc với Liễu đại nhân, chuẩn bị trong kỳ thi, tịch thu chứng cứ gian lận.”
Vương Tuyên cứng cổ nói: “Có chứng cứ gì chứ, bản công tử và cha ta, còn ca ta nữa, cả nhà ta là quang minh lỗi lạc!”
Vương Nghiên nhìn y chằm chằm nói: “Câm miệng, trên công đường, không được gào thét!”
Trương Bình thản nhiên quay xuống dưới nói: “Trong kỳ thi Mã Liêm đã cố ý gây ồn ào, là bởi vì hắn cho rằng, đề gian lận là đề Hiền, đề trước đó hắn giữ cũng chính là đề Hiền, nhưng lại không ngờ rằng, nơi mà hắn được xếp cho ở lại là trường thi đề Luân. Cho nên hắn cố ý gây ồn ào, muốn báo cho người ngoài trường thi biết, trường thi đã có thay đổi. Rồi còn có phù văn dưới giường, sợ rằng không phải người gian lận khắc lên mà chính người bắt gian lận đã khắc.”
Kẻ gian lận thậm chí có thể tuỳ ý sắp xếp trường thi, mua bán đề thi, đến mức còn mưu mô luôn cả việc tiến cử bài thi, cho nên vốn chẳng cần phải liều lĩnh viết ký hiệu dưới giường làm gì, lại khiến kẻ khác nắm thóp được đuôi.
Chỉ có đề Luân và đề Hiền là dưới giường có khắc mấy dấu tích này, sợ rằng chính là do người bắt gian lận sớm đã nhận được tin, mấy điểm thi này sẽ có chuyện mờ ám, cho nên mới khắc dấu lên, một khi thu đề lấy được bằng chứng xác thực sẽ xếp mấy phù văn đó lại theo thứ tự, chính là bùa thỉnh quỷ, ý là, trong trường thi này có quỷ.
Lông mày Đặng Tự càng lúc nhíu càng chặt, một Tiểu lại từ sau bình phong đi ra, lẳng lặng nhét một mảnh giấy vào tay ông.
Trương Bình lại nói: “Còn nữa, Mã Liêm hắn và…”
Đặng Tự đột nhiên giơ tay nói: “Vụ án này, bản tự đại khái đã rõ, đợi sau khi đối chiếu chứng cứ sẽ thăng đường thẩm định.”
Ông chỉnh lại y phục rồi rời khỏi công đường.
Trương Bình ra khỏi Đại lý tự, nắng có chút chói mắt, cái bóng hắt xuống mặt đất vô cùng đậm nét.
Trương Bình cúi đầu nhìn cái bóng dưới chân mình, Vương Nghiên bước thong thả đến cạnh hắn, nói cứng: “Vụ án này sẽ được phơi bày. Vụ này, bản bộ viện thừa nhận ngươi xử đẹp lắm, nhưng mà ngươi xử vụ án này rồi, không chắc sẽ có kết quả tốt nào đâu, tự mình cầu phúc đi.”
Trương Bình ậm ừ một tiếng, từ từ đi về trước. Hắn biết có một số chuyện sẽ không cho hắn nói tiếp đâu.
Ví dụ như, kỳ thực sáu năm về trước, Vân Đường vốn đã tra ra chân tướng của vụ án Trần Tử Thương, nhưng do triều đình giấu nhẹm đi sự thật, bảo toàn danh tiếng cho Đậu Phương, chỉ khắc bài văn bút tích của Trần Tử Thương lên từ đường, công bố sự thật mịt mờ.
Nếu như năm đó công bố chuyện này ra, có lẽ sẽ không có chuyện nhiều năm sau Mã Liêm bị giết rồi.
Lại ví dụ như, hai a hoàn của Liễu gia chết bất đắc kỳ tử trong nhà giam kỳ thực cũng giống như Mã Hồng và Mã Liêm, chính là dùng tính mạng của mình, cố sức đạp đổ cái mà họ gọi là tội ác chăng?
Làm như thế thật sự có đáng hay không?
Trương Bình đứng trên đường, mặt trời nơi tầng không, người dưới ánh nắng, dưới chân luôn có bóng người.
Phố xá náo nhiệt, nhà cửa, khách bộ hành, đường lớn lối nhỏ, muôn hình muôn vẻ, không đơn thuần chỉ có hai màu trắng và đen.
Trương Bình đương thất thần, một giọng nói vang lên bên cạnh hắn.
“Ngươi phá được vụ án to thế này, ta không dám tiếp tục uỷ khuất để ngươi ở lại tệ phủ nữa rồi.”
Lan Giác đứng cách hắn ba bốn bước chân, khẽ ngậm cười nhìn hắn.
Trương Bình cụp mắt xuống.
“Học trò, sẽ lập tức dọn đi.”
Nét cười trên mặt Lan Giác càng thêm rõ một chút: “Bản bộ viện còn phải về Ti bộ, ngươi cứ tự mình về phủ trước đi. Huy nhi mấy ngày này không gặp ngươi cứ hỏi mãi, làm ta đau cả đầu. Trước mắt ngươi không cần phải làm việc, cho nghỉ ba ngày đấy, tịnh dưỡng tinh thần cho tốt rồi nói tiếp. Nếu như thiếu tiền, có thể đi đến phòng lương ứng trước tiền của tháng sau.”
Trương Bình trầm mặc một hồi, mới rầu rĩ nói: “Học trò đa tạ Lan đại nhân.”
Lan Giác leo lên kiệu quan trước cửa Đại lý tự, trực tiếp trở về Lễ bộ.
Chạng vạng tối, nha sai đem cái áo dính máu lục soát được ở nhà “Lữ Trọng Hoà” trở về Đại lý tự.
Mấy hôm sau, vụ án sĩ tử Mã Liêm bị giết đóng lại, lập tức xử chém hung thủ Lữ Trọng Hoà.
Vương Tuyên ngồi oan một chập trong lao, về phủ rồi, Vương thái sư cũng không nói gì nhiều.
Trần Trù ra khỏi đại lao, ôm lấy Trương Bình khóc lóc thảm thương: “Trương huynh, huynh chính là ân công lớn nhất kiếp này của tôi! Kiếp này tôi làm trâu, kiếp sau làm ngựa cũng sẽ báo đáp huynh! Huynh chính là …”
Trương Bình trước khi biến thành phụ mẫu tái sinh của Trần Trù đã kịp thời ngăn cản y.
Trần Trù mua một đống vàng mã, đến đốt ở từ đường Trần Tử Thương, khóc than không thôi.
Mẹ của y được cha Trần Tử Thương lén lút nuôi ở trong một căn nhà bên ngoài.
Nhưng bà là một người phụ nữ thông minh, biết chính phu nhân của Trần phụ sinh con trai, bản thân thân phận thấp hèn, cũng không có gì để tranh giành, nên đã muốn một mảnh đất, mua một trạch viện nhỏ, tự mình sống qua ngày.
Trần phụ cảm thấy bà rất hiền lành, cho nên sau khi chính phu nhân đã có con trai, ông thỉnh thoảng vẫn đi tìm bà, cứ thế mà sinh ra Trần Trù.
Sau khi sinh hạ Trần Trù, mẹ y ngày càng thêm lo lắng, sợ chính phu nhân cho rằng bà muốn tranh tài sản, không bỏ qua cho bà, cho nên bà đã dứt khoát mang theo đứa nhỏ và tiền tài, lén lút dọn đến Quận Tây Bắc, từ đó đoạn tuyệt với Trần phụ, không nhờ lại vì thế mà may mắn thoát được một kiếp nạn.
Trần Trù vừa khóc vừa nói: “Mẹ tôi thường nói, nếu không phải của mình thì đừng nghĩ, đừng cầm, không có kết quả tốt đâu. Bà ấy quả thật quá thấu hiểu lẽ trời rồi.”
Khóc xong rồi, Trần Trù lại hỏi Trương Bình, “Tại sao Tào huynh lại biến thành Lan đại nhân? Huynh đến phủ Lan đại nhân rồi, có phải sau này công danh đã có chỗ trông nhờ rồi không? Huynh phát tài rồi, đừng quên cất nhắc tôi đấy.”
Trương Bình ủ ê nói: “Không biết nữa.”
Mọi thứ trong triều đình vẫn như cũ. Hình bộ dưới sự lãnh đạo mưa thuận gió hoà của Đào Châu Phong, do Vương Nghiên đứng đầu, tiếp tục chăm chỉ cần cù cùng Kinh Triệu phủ và Đại Lý tự tranh đua giành giật án lẫn nhau.
Lại bộ tiếp tục nỗ lực thanh trừng lại trị, tẩy rửa vua dân.
Lễ bộ vì hôn sự của Hoài Vương vẫn bận đến độ vắt chân lên cổ mà chạy.
Nhưng có một việc trước đại hôn của Hoài Vương nhất định phải đưa ra đáp án rõ ràng.
Lễ bộ Thượng thư Cung Tụng Minh cầm bảng danh sách tiến sĩ của kỳ thi năm nay dâng lên Vĩnh Tuyên Đế: “Hoàng thượng, danh sách kỳ thi Đình lần này, phải chăng là hai mươi chín người này?”
Vĩnh Tuyên Đế nhấc bút lên: “Thêm tên Trương Bình vào vị trí ba mươi đi. Để Đào Châu Phong làm thầy của hắn.”