Cao Tri phủ ho một tiếng đáp: “Xem ra khi không có mặt thúc thúc thì đứa cháu bình thường quá nhỉ. Phạm nhân dưới công đường kia mau báo tên họ. Ngươi đã tự xưng như thế, chắc là kẻ đọc sách thánh hiền, văn điệp cá nhân đâu?”
Liễu Đồng Ỷ đáp: “Học trò là tú tài Mai Dung ở Huyện Khúc Lâm, giấy tờ văn điệp đều ở trong hành lý tại quán trọ cả, đại nhân có thể cho người đi kiểm tra.”
Cao Tri phủ nói: “Huyện Khúc Lâm dưới quyền kiểm soát của Kinh Triệu phủ, các ngươi đến Quận Mộc Thiên làm gì?”
Liễu Đồng Ỷ đáp: “Gia thúc có bệnh nên đến đây để cầu trị bệnh.”
Cao Tri phủ nhướn mày: “Bộ không tìm được danh y trong Kinh Thành hay sao mà phải bỏ gần tìm xa, đến chỗ Nghi Bình nhỏ xíu này?”
Liễu Đồng Ỷ trả lời: “Người nhà đã từng đưa thúc phụ đến Kinh Thành chữa trị qua nhưng không thấy khởi sắc chút nào. Việc đến Nghi Bình chữa bệnh chỉ cũng xem như còn nước còn tát mà thôi.”
Cao Tri phủ đập bàn một cái: “Giỏi cho câu còn nước còn tát! Thúc phụ đó của nhà ngươi rốt cuộc là bị bệnh gì? Đã tìm đến đại phu nào? Bản phủ lập tức sai người đưa họ đến đối chất với ngươi.”
Liễu Đồng Ỷ cúi đầu, nhất thời không đáp, Cao Tri phủ lại đập bàn một cái nữa: “Mau trả lời đi!”
Liễu Đồng Ỷ chần chừ một lúc rồi mới nói: “Bệnh của gia thúc chính là bệnh điên…còn triệu chứng lúc phát bệnh, lúc nãy đại nhân cũng đã nhìn thấy rồi đấy…”
Cao Tri phủ lại đập bàn lần nữa, cắt ngang câu nói của y: “Bệnh điên? Hay cho câu bệnh điên! Cho rằng ở trên công đường giả điên giả dại là có thể qua mắt được bản phủ? Dự tính được đường về của bản phủ, mai phục sẵn, rồi có ý phục kích. Tâm trí mưu lược như thế, há ra trong cái điên xuất hiện tuệ căn à! Bệnh điên thế này bản phủ cũng muốn được thế đấy.”
Liễu Đồng Ỷ vội vàng quỳ xuống đất: “Đại nhân minh giám! Gia thúc quả thật không có ý muốn hành thích đại nhân! Con dao trong tay ông ấy làm bằng giấy, đại nhân có thể cho các vị sai nha đem lên công đường kiểm tra. Xông đến lúc đại nhân hành giá, đáng chịu phạt nặng nhưng gia thúc và học trò tuyệt đối không phải thích khách! Đại nhân chỉ cần lục soát chỗ trọ và khám người gia thúc và học trò sẽ biết tuyệt đối không có vũ khí! Đại nhân anh minh, khẩn cầu người minh xét!”
Thị vệ dưới công đường đem đại đao kia lên, lúc truy bắt đã đánh nhau với Đặng Tự nên đao đã bị gãy thành mấy khúc, rơi rớt khắp nơi, không thể chắp vá hoàn chỉnh lại được. Nhưng quả nhiên là làm bằng giấy, đến cây côn cũng dùng giấy cứng uốn lại thành, rồi quét màu lên. Ruột rỗng bên trong cũng đã được kiểm tra, hoàn toàn không có độc.
Cao Tri phủ hỏi: “Đã kiểm tra kỹ lưỡng chỗ ở chưa?”
Thị vệ bẩm nói, đã tra qua hết rồi, đến từng miếng ngói cũng lật tung lên, quả thật không có hung khí nào khác nữa.
Liễu Đồng Ỷ lại nói: “Đại nhân, nhiêu đây đã đủ chứng minh sự trong sạch của thúc phụ và học trò rồi!”
Cao Tri phủ khẽ nheo hai con mắt: “Cho dù vật chứng đã thế, nhưng bản phủ cũng không thể phán bừa tội trạng của hai chú cháu ngươi. Tạm thời tin lời ngươi nói vậy. Thúc phụ của ngươi đã điên đến mức này, thế sao lại để một đứa cháu là ngươi dắt hắn đến đây?”
Liễu Đồng Ỷ đáp: “Thúc phụ không có con nối dõi, gia đình buôn bán, với lại Nghi Bình không xa lắm cho nên gia đình đã để học trò và một nô bộc đi cùng ông. Do tiền đã dùng hết nên nô bộc trở về nhà lấy thêm vẫn chưa trở lại, chỉ còn một mình học trò. Nhất thời không coi sóc tốt thúc phụ nên mới để ông xông đến chỗ đại nhân. Thúc phụ phát điên không biết chuyện, tội ở học trò, xin đại nhân trách tội.”
Cao Tri phủ khẽ gật đầu: “Đối đáp hay lắm, vừa có thể thoái thác mọi chuyện vừa thể hiện tấm lòng hiếu thuận. Nhưng mà, vừa nãy bản phủ hỏi ngươi, đến Nghi Bình đã tìm đến danh y nào xem bệnh, sao lại cứ ấp úng không trả lời?” Rồi quay đầu nhìn sang bên, “Thiệu Tri huyện, trong huyện có đại phu nào giỏi về trị bệnh điên? Người dân quận huyện kế bên đã ngưỡng mộ đến mức đến xem bệnh thì nghĩ tất ngài phải biết.”
Thiệu Tri huyện lau mồ hôi trên trán: “Việc này…đại nhân thứ tội, hạ quan chưa từng nghe qua!”
Cao Tri phủ lại nhìn chúng quan đang đứng bên nghe: “Các người có biết là ai không?”
Trương Bình cúi đầu không lên tiếng, Cao Tri phủ cố tình gọi tên hỏi: “Trương Huyện thừa?”
Trương Bình bước ra khỏi hàng, hành lễ đáp: “Hạ quan vừa đến Nghi Bình, biết không nhiều, lời nói không đáng tin.”
Cao Tri phủ cười như không cười: “Trong lúc biên soạn huyện chí chắc chắn phải có mục nhân vật, ở chư nghiệp lương tú[1] đều phải ghi chép hết sở trường của mỗi người, chưa từng nghiên cứu à?”
Trương Bình đáp: “Chưa từng, vẫn chưa sửa đến mục kỹ nghệ.”
Cao Tri phủ cười khẽ một cái: “Ngươi biên soạn sách cứ như bọ hung đẩy cầu, có tới đâu là chắp tới đó.”Ánh mắt lại quét tới những người khác, “Được rồi, trong số các ngươi, ai đã ở Nghi bình trên mười năm thì trả lời câu hỏi của bản phủ.”
Những người bên cạnh Trương Bình đều tiến lên thỉnh tội, Lý Chủ bộ nói: “Đại nhân thứ tội, ty chức vô năng, ba đời đều cư ngụ ở huyện này nhưng chưa từng nghe nói trong huyện có danh y chuyên chữa bệnh điên.”
Đường Thư lại cũng nói: “Nhà ty chức bốn đời đều ở Nghi Bình cũng chưa từng nghe thấy. Trong huyện chỉ duy có Biển Thước Đường ở hẻm Đại Cổ được xem như giỏi về bóc thuốc trị chấn thương.”
Cao Tri phủ nhìn xuống Liễu Đồng Ỷ bên dưới công đường: “Các đời cư trú ở huyện này đều chưa từng nghe nói đến danh y nào cả, rốt cuộc ngươi nghe thấy ở đâu, họ danh y đó là gì, ở đường nào hẻm nào?”
Ánh mắt Liễu Đồng Ỷ có chút mập mờ: “Học trò…học trò…”
Cao Tri phủ đập bàn cái rầm: “Mau mau nói ra!”
Liễu Đồng Ỷ đáp: “Học trò đã dẫn gia thúc đi đến rất nhiều đại phu, nhất thời không thể nhớ ra…”
Cao Tri phủ cười lạnh: “Hay cho câu không thể nhớ ra, huyện Nghi Bình to bao nhiêu chứ, mau gọi tất cả những người hiểu y thuật đến đây, sợ không đứng hết công đường này đâu. Ấp úng mập mờ như thế, chẳng lẽ là có quỷ? Là không thể nhớ ra hay vốn đã không có? Đại phu xem gần đây nhất tên họ gì chắc phải nhớ nhỉ, mau mau khai ra đi, đừng để bản phủ dùng hình!”
Liễu Đồng Ỷ do dự hồi lâu, cúi đầu nói: “Đại phu gần đây xem bệnh cho gia thúc là họ…Hoàng.”
Thiệu Tri huyện nhíu mày nói: “Bản huyện nhớ ở Nam Quan của huyện chỉ có Thiện Nhân y quán có đại phu họ Hoàng, châm cứu rất giỏi, mùa xuân năm trước đã về cõi tiên rồi.”
Cao Tri phủ lại đập bàn: “Chẳng lẽ quỷ đến xem bệnh điên cho thúc phụ ngươi à?”
Liễu Đồng Ỷ vội nói: “Bẩm đại nhân, vị xem bệnh cho thúc phục của học trò ở đầu cầu nhỏ Đông Quan, họ Hoàng, tên hình như là Thuý Thuý.”
Thiệu Tri huyện và Lý Chủ bộ đều vô cùng kinh ngạc.
Cao Tri phủ nói: “Ồ? Là nữ nhân à? Huyện Nghi Bình quả là nhân tài đông đúc nhỉ, lại còn lòi ra một nữ thần y nữa này?”
Thiệu Tri huyện nói: “Bẩm, bẩm đại nhân, Hoàng bà mụ này hạ quan cũng có biết. Nghe nói đỡ đẻ rất hay, vị trí thai không ngay, sinh non hay sinh muộn gì, cứ tìm bà ta đa phần đều mẹ tròn con vuông.”
Cao Tri phủ lại đập bàn cái rầm: “Ăn nói lung tung hay nhỉ! Bệnh điên thì tìm bà đỡ đẻ làm gì? Chẳng lẽ đến xem bệnh không phải thúc phụ ngươi mà chính là thím của ngươi? Người đâu, đem côn lên!”
Liễu Đồng Ỷ lại quỳ xuống đất: “Đại nhân minh giám, học trò không dám bịa chuyện. Học trò tìm bà mụ Hoàng vì bà ấy có…có phép trừ tà diệt yêu…”
Cao Tri phủ vỗ bàn, đột nhiên đứng dậy: “Hoá ra là thuật vu cổ! Bản phủ bình thường hận nhất chính là tà thuyết này! Có bệnh không chữa, lại trị theo kiểu đường ngang ngõ tắt, thật là lố lăng buồn cười!”
Gương mặt Liễu Đồng Ỷ vô cùng chua xót: “Đại nhân, đây cũng vì còn nước còn tát mà thôi, mãi không thấy thúc phụ khá lên, thuốc nào cũng uống hết cả. quả thật là sau khi phá ổ hoàng thử lang kia xong gia thúc mới phát điên…”
Cao Tri phủ giận dữ: “Khốn nạn! Nhân sinh ở thế gian này, trên đầu là trời xanh, dưới chân là đất bằng, hít vào thở ra đều là khí trong lành, sao lại có quỷ thần? Ngươi là kẻ đọc sách mà lại tin mấy thứ này, sao có thể xứng đáng với lời dạy của thánh nhân chứ!”
Liễu Đồng Ỷ im lặng không nói gì.
Thiệu Tri huyện vội khuyên nhủ Cao Tri phủ bớt giận, Cao Tri phủ ngẩng đầu nhìn trời mà than: “Bản phủ nhận được thánh ân, trộm ngồi nơi đây, bản thân tự biết vô năng, ngày đêm đều tận tuỵ. Vậy mà không ngờ trong huyện thành dưới sự quản lý của mình lại nghe gần xa có tà thuật vu cổ, bản phủ làm sao có thể nhìn mặt thánh nhân đây? Làm sao nhìn mặt chúng dân!”
Thiệu Tri huyện run rẩy cùng chúng quan lại huyện nha đều nhất tề nằm phục xuống thỉnh tội, Trương Bình cũng quỳ xuống theo.
Cao Tri phủ lại phất tay áo, kêu người lấy giấy bút ra, ném xuống trước mặt Liễu Đồng Ỷ: “Viết hết tất cả những tên giả thần giả quỷ ra đi, bản phủ sẽ tự mình thẩm vấn quán trọ và những kẻ xung quanh để đối chất với ngươi. Nếu như viết thiếu một cái tên, bản phủ tuyệt không bỏ qua!”
Trần Trù trở về quán trọ, không sao chợp mắt được.
Một là đầu óc rối tung, hai là mấy ngày nay chuyện kỳ quái xảy ra quá nhiều nên không dám nhắm mắt lại.
Gã nằm ngửa người trên giường, hai mắt đăm đăm nhìn đêm tối thăm thẳm, rồi đột nhiên dường như gã nghe thấy tiếng bước chân rất khẽ.
Mẹ ơi…
Mùi hương, mùi son phấn ngòn ngọt, như hoa tươi được ướp trong mật đường, lượn lờ nơi cánh mũi.
Trần Trù khép hai mắt lại, ngừng thở, không dám cục cựa nữa.
Một cái bóng đen hơn cả màn đêm dạt đến bên giường gã, hương thơm vấn vít bên tai trên má gã: “Trần lang, chàng đang ngủ hay còn thức thế?”
Một ngón tay để móng dài lách vào trong vạt áo gã, xoa nhẹ da thịt trên ngực gã. Trần Trù giật mình một cái, mở bừng mắt ra, nhất thời không nói được câu nào.
Trước mặt gã là khuôn mặt của một cô gái, lục quang âm u chiếm trọn căn phòng, đôi môi đỏ mọng như lửa cháy gần trong gang tấc.
Trần Trù bắt được ánh nhìn của cô gái, hơ một tiếng liền bật người dậy, ôm lấy chăn lui vào trong góc giường, hai cánh tay chắp lại liên tục thi lễ.
“Tiên tử tha mạng! Tiên tử…vãn sinh chỉ là một tên phàm nhân thô tục không chịu nổi, đến gần sẽ làm ô uế tiên khí của tiên tử mất! Cầu mong tiên tử chớ hạ thấp địa vị của mình…”
Cô gái bĩu môi: “Ta không cho phép chàng nói như thế về mình, Trần lang là người đàn ông tốt nhất trong lòng ta.”
Má ơi…
Trần Trù ôm chặt lấy chăn, lại rút vào trong góc phòng thêm chút nữa: “Vậy thì…tiên tử gặp qua ít đàn ông quá rồi đấy…đàn ông phong lưu phóng khoáng trên đời này nhiều lắm, thật đấy!”
Cô gái chớp chớp mắt: “Sao ta lại phải đi tìm đàn ông khác, người có duyên với ta chính là chàng, Trần lang…sao chàng cứ trốn trong đó mãi thế, sợ ta à? Chẳng lẽ ta không đẹp sao, dung mạo làm người khác sợ à?”
Sợ chết đi ấy…..
Trần Trù ôm chăn, run cầm cập: “Không, không, tiên tử xinh đẹp tuyệt thế!”
Thật lòng mà nói, cô gái này vô cùng xinh đẹp, nhưng nước da trắng bệt làm bật lên màu xanh biếc kia, thật sự…
Ngọc đế! Phật tổ! Quan âm đại sĩ! Sơn thần thổ địa! Cầu xin đến cứu con với!!!
Cô gái thản nhiên bật cười: “Trần lang, kiếp trước chàng và ta có duyên với nhau, cho nên đêm khuya đến đây là muốn lấy thân báo đáp. Đêm xuân ngắn ngủi, chớ đừng phụ lòng…” nói xong liền muốn cởi đồ ra. Lúc này Trần Trù mới phát hiện, đang giữa mùa đông mà cô gái này chỉ mặc sa y màu trắng mỏng như cánh ve, phía dưới là cái bụng màu đỏ bạc…cái yếm!
Trần Trù ráng hết sức dán người vào bức tường: “Tiên tử, trời lạnh đất cóng, nên mặc đồ nhiều vào, kẻo lại trúng gió cảm lạnh đấy…”
Cô gái che miệng cười ha hả: “Trần lang thật biết nói đùa, chẳng lẽ ghét bỏ ta à?”
Trần Trù lắp bắp nói: “Vãn sinh sao dám ghét bỏ tiên tử, nhưng quả thật, quả thật…thứ khó tuân mệnh!”
Cô gái nhướn mày, đột nhiên lại bật cười, khép vạt áo lại: “Trần lang quả nhiên là chính nhân quân tử, là người tỷ tỷ có thể phó thác chung thân cả đời.” Rồi đột nhiên rời khỏi giường.
Trần Trù ù ù chóng mặt, sửng sốt kẹp chặt lấy cái chăn.
Cô gái nhìn gã rồi lại nhìn sang bên: “Ai da, thế này sao mà được. Một người thì cứ núp trong xó giường, người thì cứ trốn trong góc phòng, ai cũng chẳng chịu ra, chẳng lẽ cứ thế cho đến trời sáng à. Trời ơi…nhìn mà sốt cả ruột!”
?????
Rồi đột nhiên, như thể có một cơn gió nhẹ nổi lên từ những cánh cửa đã đóng chặt.
Cơn gió đó mang đến tình cảm ấm áp vui vẻ, và cả mùi hương nhàn nhạt quen thuộc dị thường, làm tản đi mùi hương nồng đậm trên người của cô gái. Một bóng hình xinh đẹp chậm rãi lọt vào trong tầm mắt gã.
Hơi thở Trần Trù đông cứng lại.
“Ly….Ly Quán?
Sao lại có thể?!!!
Cô ấy sao lại ở đây!!!!
Cô ấy…
Trần Trù hoàn toàn không thể suy nghĩ gì được nữa, thân ảnh quen thuộc ấy đứng cách giường xa xa, nhìn chằm chằm vào gã. Trần Trù loạng choạng nhảy xuống giường: “Ly…”
Chân vấp một cái.
Hình như là đạp lên chăn thì phải….
Trần Trù ngã xuống đất, trước mắt là mảng tối đen kịt.
Ly Quán!
Ly Quán!!
Ly Quán!!!
Ầm ầm…..
Trần Trù bật người dậy, không có, không có Ly Quán nào cả.
Sao gã lại nằm trên giường?
Hình như trời sáng rồi thì phải?
Sao…
Cửa vang lên tiếng ầm ầm, Trần Trù đi lòng vòng trong phòng. Không có! Chỗ nào cũng không có! Sao lại không có nhỉ!
Rõ ràng là…
Cửa phòng ầm ầm tựa như tiếng sấm.
“Khác quan, khách quan…”
Trần Trù mở tung cánh cửa ra, gương mặt tiểu nhị như vừa trút được gánh nặng xong: “Khách quan, thứ cho tiểu nhân mạo muội. Tối qua lúc khách quan vào trọ, sắc mặt rất tệ. Tiểu nhân thấy đã giờ ngọ nhưng khách quan vẫn chưa dậy, sợ khách quan trời tuyết bị cảm lạnh nên mới đường đột quấy rầy thế này, mong khách quan đừng trách…”
Trần Trù túm lấy hắn một cách thô bạo: “Người trong phòng tôi đi đâu rồi?”
Hai mắt tiểu nhị mở to: “Khách, khách quan, không phải chỉ có một mình ngài sao?”
Hai mắt Trần Trù vằn sợi máu, lay mạnh tiểu nhị: “Thật sự không có người nào khác à? Tối qua phòng tôi có động tĩnh gì không?”
Tiểu nhị lè lưỡi ra thở dốc, xung quanh xuất hiện mấy người làm thuê khác đến giữ chặt Trần Trù, tiểu nhị ho mấy tiếng đáp: “Khách quan, quả thật không có mà, tối qua là tiểu nhân trực. Đêm qua yên tĩnh lắm.”
Trần Trù loạng choạng lùi về sau, cảm thấy mặt đất dưới chân như ngã nghiêng.
Trần Trù trở về phòng, lật giở hành lý một lượt, rồi lại xốc tung căn phòng lên hết, đến cả dưới bàn gầm giường đều chui vào kiểm tra hết cả, nhưng chẳng có thứ gì.
Gã chui ra hỏi gầm giường, ngửi ngửi đệm giường, cũng không có mùi gì khác, ví dụ như mùi ngòn ngọt chẳng hạn.
Tiểu nhị của quán trọ cẩn thận ló đầu đến bên cạnh Trần Trù: “Khách quan, muốn ở thêm đêm nữa hay là trả phòng?”
Trần Trù lững thững đứng dậy: “Trả phòng.”
Gã dắt ngựa vô tri vô giác đi trên đường, khi đi đến trước miếu thổ địa, những mảnh vụn pháo đã cháy đầy đất vẫn chưa được quét dọn, lụa đỏ ước nguyện treo đầy trên cây đại thụ trước cửa.
Trần Trù lại lôi tờ giấy thăm trong ngực ra xem lần nữa.
“Tiền tình phí hoài không cần ca thán, tơ hồng sớm đã định nhân duyên; quế hoa chậm nở sau hạnh hoa, bước lên thỏ ngọc tới Quảng Hàn.”
Ông trời ơi ông trời, rốt cuộc ông muốn đùa giỡn với con hay đang muốn khen thưởng con thế? Cuối cùng cái gì mới là ý trời đây?
Vài đứa nhóc đang chạy nhảy đùa giỡn, lỡ đụng trúng Trần Trù, tờ thăm rơi xuống đất, Trần Trù cúi người nhặt lên, đúng lúc đó có cỗ xe ngựa phi tới.
Trần Trù vội vàng đứng dậy né qua bên, lúc xe ngựa chạy ngang qua, tấm màn tung lên, gương mặt nhìn nghiêng của cô gái trong xe thanh tú tựa như đoá hạnh.
Tim Trần Trù đánh thót một cái, co cẳng dí theo, nhưng cánh tay đột ngột khựng lại. Gã lúc này mới sực nhớ tay còn đang dắt ngựa, gã luống cuống lên ngựa, trượt chân một cái té chổng vó xuống đất.
Con ngựa con hí một tiếng quay đầu chạy vào đám đông. Trần Trù lảo đảo đứng dậy đuổi theo, khi quay đầu lần nữa chẳng thấy bóng dáng xe ngựa kia đâu.
Trần Trù xoay người lên ngựa, thúc ngựa chạy nhanh. Trước mặt là ngã ba, Trần Trù liền ngăn một người qua đường hỏi thăm. Người đó nói: “Xe ngựa mà công tử vừa thấy có lẽ là xe chở khách, đi đến bến đò rồi.” Người đó chỉ con đường bên trái.
Trần Trù nói tiếng cảm ơn rồi thúc ngựa chạy như điên; phía trước quả nhiên là đường sông, đỗ tại bến đò đó chính là cỗ xe ngựa lúc nãy.
Bên trong xe trống không.
Một con thuyền lớn vừa rời khỏi bờ chạy được một đoạn.
Thợ thuyền ở bến đò vội ngăn lại khi thấy Trần Trù cởi y phục toan nhảy xuống sông: “Công tử, con thuyền to đó nhìn thì thấy đi rất chậm nhưng kỳ thực chạy nhanh lắm đấy. Đuổi không kịp đâu.”
Trần Trù lục tay nải tìm tiền, muốn thuê thuyền đi, thợ thuyền kia lắc đầu: “Sông có băng, thuyền nhỏ không đi nhanh được, có đưa bao nhiêu tiền tôi cũng không dám đuổi theo. Một canh giờ sau còn có một thuyền khác, công tử có thể đi chuyến đó.”
Trần Trù lại níu chặt người kia: “Đến cùng chỗ với con thuyền kia phải không? Là đi đâu?”
Thợ thuyền liên tục gật đầu: “Phải, phải. Thuyền lớn ở đây đều chỉ đến quận phủ.”
——–
[1] Những người xuất sắc ở mỗi nghề